Trong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng…
Chương 521: 521: Bắt Đầu Điều Tra Chuyện Năm Đó 3
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… "Tình Tình nói đúng." Kiều Mạc Hàn cưng chiều câu môi, cười với cô nói:"Nếu Cố Huyên Nhi có thể hiểu chuyện giống Tình Tình nhà anh, thì Dục Thần cũng không khó xử như bây giờ."Kiều Mạc Hàn tỉnh bơ tán tỉnh Tô Tình ngay trước mặt Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.Tô Tình tức giận trừng mắt:"Đừng nịnh nọt, nói tiếp đi.Về sau sao cái cô Cố Huyên Nhi kia lại muốn cưới Lục Dục Thần? Chẳng lẽ chỉ vì cứu được anh ta, liền muốn anh ta lấy thân báo đáp?""Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy.Trên thực tế, lúc họ trốn trong bụi cây, đêm đó, trời bắt đầu mưa.Vì Lục Dục Thần không ăn uống đầy đủ, đang ở trạng thái cực kỳ yếu ớt.Đêm đó, Cố Huyên Nhi đã cởi áo khoác của mình ra, quấn vào người Dục Thần.Hai đứa bé, trốn trong bụi cây, vừa ướt vừa lạnh, cách đó không xa còn có bọn cướp đang tìm tung tích.""Mãi cho đến ngày hôm sau, bọn cướp rời đi, Cố Huyên Nhi mới nói Dục Thần ngồi chờ trong bụi cây, cô ra ngoài trước tìm người cứu Dục Thần.Luc Dục Thần nói với tôi, khi đó, ý thức của cậu ấy rất mơ hồ, chờ cậu ấy tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình ở Lục gia rồi.""Vậy sau đó thì sao? Có phải Dục Thần về lại cô nhi viện, tìm được Cố Huyên Nhi?" Không biết vì sao, đột nhiên Đường Tâm Lạc lại nói ra ý này.Kiều Mạc Hàn lắc đầu:"Không, sau khi Dục Thần trở về, thì xảy ra một số chuyện.Câu ta không có cơ hội trở về Cô nhi viện, chờ đến khi cậu ấy tìm đến cô nhi viện, thì đã không thấy bé gái cứu cậu ấy lúc trước nữa."Đường Tâm Lạc nhíu mày, luôn cảm thấy trong lòng có cảm giác phiền muộn.Là lạ, chặn ở ngực, làm cô không thoải mái.Cô trấn an bản thân, chắc là vì nghe chuyện của Lục Dục Thần và bé gái kia nên mới có cảm giác như vậy.Dù nói thế nào, thì cô gái gọi là Cố Huyên Nhi này, chung quy vẫn cứu được Lục Dục Thần.Nghĩ đến đây, cô hỏi:"Đã như vậy, vậy sao bọn họ lại gặp nhau được?"Chính miệng hỏi chuyện của chồng và bạn gái của chồng, cô cảm thấy hơi chua xót."Khoảng mấy năm trước...Vì Lục Dục Thần được cứu ở cô nhi viện, nên sau đó, mỗi năm bà Lục đều qua đó làm từ thiện.""Đến một năm kia, Dục Thần biết cô nhi viện sắp đóng cửa, liền cùng bà nội của mình, đi đến nhìn lần cuối.Kết quả, cậu ấy lại nhìn thấy một tấm hình cũ trên tường.""Anh ta phát hiện Cố Huyên Nhi trên tấm hình cũ đó sao?"Kiều Mạc Hàn gật đầu:"Đúng, tuy thời gian đã qua lâu, ký ức có chút không rõ.Nhưng cậu ấy liếc một chút là có thể nhận ra bé gái đã cứu cậu ấy.""Sau đó, hỏi thăm viện trưởng, điều tra đủ thứ, cuối cùng cũng tìm được Cố Huyên Nhi vừa được Cố gia tìm về.""Chỉ tiếc, khi Dục Thần đến Cố gia, mới biết được.Thì ra lúc mang Cố Huyên Nhi về từ cô nhi viện, thì cô ta đã bị bệnh tim.Nghe nói, cũng vì đêm hôm đó, dầm mưa, xong lại bị cô nhi viện bỏ bê không chăm sóc, nên mới phát bệnh."Nghe đến đây, Đường Tâm Lạc và Tô Tình đều trầm mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần.Duy chỉ có Kiều Nhân Nhân, nghe Kiều Mạc Hàn nói, cảm thấy có chút vấn đề."Anh, không phải anh nói lúc anh Dục Thần ở trong bụi cây, ý thức đã mơ hồ sao? Qua nhiều năm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một tấm hình cũ, sao anh Dục Thần có thể xác định cô gái trong tấm hình đó là đứa bé đã cứu anh ấy năm đó?".
"Tình Tình nói đúng." Kiều Mạc Hàn cưng chiều câu môi, cười với cô nói:"Nếu Cố Huyên Nhi có thể hiểu chuyện giống Tình Tình nhà anh, thì Dục Thần cũng không khó xử như bây giờ."Kiều Mạc Hàn tỉnh bơ tán tỉnh Tô Tình ngay trước mặt Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.Tô Tình tức giận trừng mắt:"Đừng nịnh nọt, nói tiếp đi.
Về sau sao cái cô Cố Huyên Nhi kia lại muốn cưới Lục Dục Thần? Chẳng lẽ chỉ vì cứu được anh ta, liền muốn anh ta lấy thân báo đáp?""Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy.
Trên thực tế, lúc họ trốn trong bụi cây, đêm đó, trời bắt đầu mưa.
Vì Lục Dục Thần không ăn uống đầy đủ, đang ở trạng thái cực kỳ yếu ớt.
Đêm đó, Cố Huyên Nhi đã cởi áo khoác của mình ra, quấn vào người Dục Thần.
Hai đứa bé, trốn trong bụi cây, vừa ướt vừa lạnh, cách đó không xa còn có bọn cướp đang tìm tung tích.""Mãi cho đến ngày hôm sau, bọn cướp rời đi, Cố Huyên Nhi mới nói Dục Thần ngồi chờ trong bụi cây, cô ra ngoài trước tìm người cứu Dục Thần.
Luc Dục Thần nói với tôi, khi đó, ý thức của cậu ấy rất mơ hồ, chờ cậu ấy tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình ở Lục gia rồi.""Vậy sau đó thì sao? Có phải Dục Thần về lại cô nhi viện, tìm được Cố Huyên Nhi?" Không biết vì sao, đột nhiên Đường Tâm Lạc lại nói ra ý này.Kiều Mạc Hàn lắc đầu:"Không, sau khi Dục Thần trở về, thì xảy ra một số chuyện.
Câu ta không có cơ hội trở về Cô nhi viện, chờ đến khi cậu ấy tìm đến cô nhi viện, thì đã không thấy bé gái cứu cậu ấy lúc trước nữa."Đường Tâm Lạc nhíu mày, luôn cảm thấy trong lòng có cảm giác phiền muộn.Là lạ, chặn ở ngực, làm cô không thoải mái.Cô trấn an bản thân, chắc là vì nghe chuyện của Lục Dục Thần và bé gái kia nên mới có cảm giác như vậy.Dù nói thế nào, thì cô gái gọi là Cố Huyên Nhi này, chung quy vẫn cứu được Lục Dục Thần.Nghĩ đến đây, cô hỏi:"Đã như vậy, vậy sao bọn họ lại gặp nhau được?"Chính miệng hỏi chuyện của chồng và bạn gái của chồng, cô cảm thấy hơi chua xót."Khoảng mấy năm trước...Vì Lục Dục Thần được cứu ở cô nhi viện, nên sau đó, mỗi năm bà Lục đều qua đó làm từ thiện.""Đến một năm kia, Dục Thần biết cô nhi viện sắp đóng cửa, liền cùng bà nội của mình, đi đến nhìn lần cuối.
Kết quả, cậu ấy lại nhìn thấy một tấm hình cũ trên tường.""Anh ta phát hiện Cố Huyên Nhi trên tấm hình cũ đó sao?"Kiều Mạc Hàn gật đầu:"Đúng, tuy thời gian đã qua lâu, ký ức có chút không rõ.
Nhưng cậu ấy liếc một chút là có thể nhận ra bé gái đã cứu cậu ấy.""Sau đó, hỏi thăm viện trưởng, điều tra đủ thứ, cuối cùng cũng tìm được Cố Huyên Nhi vừa được Cố gia tìm về.""Chỉ tiếc, khi Dục Thần đến Cố gia, mới biết được.
Thì ra lúc mang Cố Huyên Nhi về từ cô nhi viện, thì cô ta đã bị bệnh tim.
Nghe nói, cũng vì đêm hôm đó, dầm mưa, xong lại bị cô nhi viện bỏ bê không chăm sóc, nên mới phát bệnh."Nghe đến đây, Đường Tâm Lạc và Tô Tình đều trầm mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần.Duy chỉ có Kiều Nhân Nhân, nghe Kiều Mạc Hàn nói, cảm thấy có chút vấn đề."Anh, không phải anh nói lúc anh Dục Thần ở trong bụi cây, ý thức đã mơ hồ sao? Qua nhiều năm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một tấm hình cũ, sao anh Dục Thần có thể xác định cô gái trong tấm hình đó là đứa bé đã cứu anh ấy năm đó?".
Thời Gian Cùng Anh Triền MiênTác giả: Lục Khinh QuânTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong căn phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn kiểu châu Âu đang có một cặp nam nữ vô cùng nhập tâm làm chuyện đó. Người đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, còn tiếng thõa mãn người phụ nữ, khiến Đường Tâm Lạc chói tai vô cùng. Cô biết hôm nay Lục Kinh Hạo sẽ trở về thành phố A, cố ý ăn mặc tử tế chạy từ Lục gia về căn nhà tân hôn của hai người. Nào ngờ sao khi đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng như vậy. Cưới nhau chỉ mới được nửa năm, chồng lại cùng người phụ nữ khác ngủ trên chiếc giường mà họ chưa từng một lần ngủ qua. Lục Kình Hạo, sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy... Mặc dù mắng anh ta trong lòng, nhưng Đường Tâm Lạc không có gan nhảy vào bắt gian tại trận. Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy xấu hổ với đối phương, mặc dù tình cảm ban đầu với anh ta không sâu nặng gì nhưng không thể nói là không có, trước khi kết hôn, lúc hai người sống thử thì, cô có chút hảo cảm với Lục Kình Hạo. Cha mất sớm, cách đây không lâu mẹ cũng qua đời, cô cho rằng người đàn ông trong phòng là người cô có thể tin tưởng… "Tình Tình nói đúng." Kiều Mạc Hàn cưng chiều câu môi, cười với cô nói:"Nếu Cố Huyên Nhi có thể hiểu chuyện giống Tình Tình nhà anh, thì Dục Thần cũng không khó xử như bây giờ."Kiều Mạc Hàn tỉnh bơ tán tỉnh Tô Tình ngay trước mặt Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.Tô Tình tức giận trừng mắt:"Đừng nịnh nọt, nói tiếp đi.Về sau sao cái cô Cố Huyên Nhi kia lại muốn cưới Lục Dục Thần? Chẳng lẽ chỉ vì cứu được anh ta, liền muốn anh ta lấy thân báo đáp?""Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy.Trên thực tế, lúc họ trốn trong bụi cây, đêm đó, trời bắt đầu mưa.Vì Lục Dục Thần không ăn uống đầy đủ, đang ở trạng thái cực kỳ yếu ớt.Đêm đó, Cố Huyên Nhi đã cởi áo khoác của mình ra, quấn vào người Dục Thần.Hai đứa bé, trốn trong bụi cây, vừa ướt vừa lạnh, cách đó không xa còn có bọn cướp đang tìm tung tích.""Mãi cho đến ngày hôm sau, bọn cướp rời đi, Cố Huyên Nhi mới nói Dục Thần ngồi chờ trong bụi cây, cô ra ngoài trước tìm người cứu Dục Thần.Luc Dục Thần nói với tôi, khi đó, ý thức của cậu ấy rất mơ hồ, chờ cậu ấy tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình ở Lục gia rồi.""Vậy sau đó thì sao? Có phải Dục Thần về lại cô nhi viện, tìm được Cố Huyên Nhi?" Không biết vì sao, đột nhiên Đường Tâm Lạc lại nói ra ý này.Kiều Mạc Hàn lắc đầu:"Không, sau khi Dục Thần trở về, thì xảy ra một số chuyện.Câu ta không có cơ hội trở về Cô nhi viện, chờ đến khi cậu ấy tìm đến cô nhi viện, thì đã không thấy bé gái cứu cậu ấy lúc trước nữa."Đường Tâm Lạc nhíu mày, luôn cảm thấy trong lòng có cảm giác phiền muộn.Là lạ, chặn ở ngực, làm cô không thoải mái.Cô trấn an bản thân, chắc là vì nghe chuyện của Lục Dục Thần và bé gái kia nên mới có cảm giác như vậy.Dù nói thế nào, thì cô gái gọi là Cố Huyên Nhi này, chung quy vẫn cứu được Lục Dục Thần.Nghĩ đến đây, cô hỏi:"Đã như vậy, vậy sao bọn họ lại gặp nhau được?"Chính miệng hỏi chuyện của chồng và bạn gái của chồng, cô cảm thấy hơi chua xót."Khoảng mấy năm trước...Vì Lục Dục Thần được cứu ở cô nhi viện, nên sau đó, mỗi năm bà Lục đều qua đó làm từ thiện.""Đến một năm kia, Dục Thần biết cô nhi viện sắp đóng cửa, liền cùng bà nội của mình, đi đến nhìn lần cuối.Kết quả, cậu ấy lại nhìn thấy một tấm hình cũ trên tường.""Anh ta phát hiện Cố Huyên Nhi trên tấm hình cũ đó sao?"Kiều Mạc Hàn gật đầu:"Đúng, tuy thời gian đã qua lâu, ký ức có chút không rõ.Nhưng cậu ấy liếc một chút là có thể nhận ra bé gái đã cứu cậu ấy.""Sau đó, hỏi thăm viện trưởng, điều tra đủ thứ, cuối cùng cũng tìm được Cố Huyên Nhi vừa được Cố gia tìm về.""Chỉ tiếc, khi Dục Thần đến Cố gia, mới biết được.Thì ra lúc mang Cố Huyên Nhi về từ cô nhi viện, thì cô ta đã bị bệnh tim.Nghe nói, cũng vì đêm hôm đó, dầm mưa, xong lại bị cô nhi viện bỏ bê không chăm sóc, nên mới phát bệnh."Nghe đến đây, Đường Tâm Lạc và Tô Tình đều trầm mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần.Duy chỉ có Kiều Nhân Nhân, nghe Kiều Mạc Hàn nói, cảm thấy có chút vấn đề."Anh, không phải anh nói lúc anh Dục Thần ở trong bụi cây, ý thức đã mơ hồ sao? Qua nhiều năm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một tấm hình cũ, sao anh Dục Thần có thể xác định cô gái trong tấm hình đó là đứa bé đã cứu anh ấy năm đó?".