Nàng một nữ tổng tài bá đạo đứng đầu thế giới! Chỉ số thông minh vượt mức con người, là thiên tài về lĩnh kinh doanh. Mặt tối nàng là một bang chủ hắc đạo, đứng thứ hai trên toàn thế giới. Địa vị của nàng ít có ai với tới được, chỉ có thể mà ngước mặt nhìn, hâm mộ, sợ hãi và ghen tị.... Nhưng chỉ có mình nàng biết.... nàng trúng độc từ nhỏ, thời gian sống của nàng chẳng được bao lâu. Vì thế nàng tùy hứng, tùy hứng tận lực, làm những gì nàng muốn làm, xây dựng một vương quốc kinh doanh! Nàng không thể sống đến 25 tuổi! Số phận nàng chỉ còn chờ đợi cái chết định trước. ================================*^-^*============================= " Thanh Loan! em cố gắng lên, anh hai sẽ lo đấy! em không thể có chuyện được! Đừng bỏ anh hai lại một mình! Thanh Loan!!!" Một thanh niên tuấn tú cầm tay một thiếu nữ nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, nhưng không thể dấu vẻ đẹp yêu mị đó, đôi mắt tím long lanh trong trẻo không chút cảm xúc, lúc nhìn thiếu niên đôi mắt ấy mới dấy…
Chương 10: Chủ tử ngưu bức hống hống a!
Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!Tác giả: Huyết Dạ Thiên NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng một nữ tổng tài bá đạo đứng đầu thế giới! Chỉ số thông minh vượt mức con người, là thiên tài về lĩnh kinh doanh. Mặt tối nàng là một bang chủ hắc đạo, đứng thứ hai trên toàn thế giới. Địa vị của nàng ít có ai với tới được, chỉ có thể mà ngước mặt nhìn, hâm mộ, sợ hãi và ghen tị.... Nhưng chỉ có mình nàng biết.... nàng trúng độc từ nhỏ, thời gian sống của nàng chẳng được bao lâu. Vì thế nàng tùy hứng, tùy hứng tận lực, làm những gì nàng muốn làm, xây dựng một vương quốc kinh doanh! Nàng không thể sống đến 25 tuổi! Số phận nàng chỉ còn chờ đợi cái chết định trước. ================================*^-^*============================= " Thanh Loan! em cố gắng lên, anh hai sẽ lo đấy! em không thể có chuyện được! Đừng bỏ anh hai lại một mình! Thanh Loan!!!" Một thanh niên tuấn tú cầm tay một thiếu nữ nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, nhưng không thể dấu vẻ đẹp yêu mị đó, đôi mắt tím long lanh trong trẻo không chút cảm xúc, lúc nhìn thiếu niên đôi mắt ấy mới dấy… Nhân cơ hội mọi người đang không chú ý Thương Khinh bắt đầu có ý đồ muốn chạy, nhưng mà đời không như là mơ."Ý! Ngươi định đi đâu ngoạn chơi a?" Chi cười tà mị híp mắt nói, từng bước đi qua. Hừ! Đừng tưởng nãy giờ nàng không chú ý, ngay từ đầu đã biết tên này có ý định trốn đi rồi."Tha... tha mạng... đại nhân tha mạng a! ta có mắt như mù không thấy thái sơn a! Đại nhân tha mạng cho ta a!"Thương Khinh sợ hãi cực kỳ nói, hắn không muốn chết a! Hiện tại hắn mới biết rằng, mẹ nó! Tin đồn chính là tin đồn! Không thể tin được, phế vật cái quái gì chứ? Hắn bây giờ thực hối hận."Úc? Vậy sao? Vậy cho ngươi một cơ hội." Thanh Loan híp mắt cười nói, khóe môi câu lên một nụ cười tà mị. Ha hả, chết? Sao có thể nhanh vậy chứ? Người này vẫn còn có ích, chưa thể chết được. Hơn nữa nhìn qua hai tên này chắc chắn luôn khinh dễ nàng tương lai tướng công. Không thể dễ dàng tha thứ như vậy được."Được! Được! Điều nghe theo ngài, nghe theo ngài." Thương Khinh gật đầu như bổ tỏi đáp ứng ngay tức khắc."Ha hả... Chi, đem tên còn hại đến đây, làm hắn tỉnh lại." Thanh Loan cười lạnh nói, từ trong không gian lấy ra một khối ngọc bội tròn cầm ngắm ngía, hảo ngọc bội a~ Cầm vào thật là ôn nhuận cảm giác."Vâng, chủ tử." Chi nhanh nhẹn đáp sau đó kéo Khanh Hàn tới, bây giờ hắn đã ngất đi, mặt mày xám tro, khóe miệng còn đang ở phun máu đâu, nhìn rất chi là thảm. Chi không chần chừ tát vào mặt hắn vài tát, tiếng bôm bốp vang vọng cả căn phòng.Chiến Thiên Kỳ sợ hãi mà đưa tay túm chặt lấy tay Thanh Loan, tỏ vẻ bản thân rất sợ hãi, cầu an ủi. Trong lòng cực kỳ khoái trá, thật ra từ lâu hắn đã muốn làm như vậy rồi, nhưng mà nề hà, chỉ dám làm sau lưng, a~ Nhìn như thế này thật thỏa mái làm sao a.Thanh Loan mặt không đổi sắc đưa tay nhón lên vỗ vỗ đầu Chiến Thiên Kỳ, trong lòng không khỏi thầm than. CMN! Sao hắn lại cao như vậy a? Kiếp trước thấy ca ca đã cao rồi kiếp này lại thấy có người còn cao hơn ca ca a! Hơn nữa hắn là tướng công tương lai của mình nữa chứ.Hình ảnh Thanh Loan vỗ vỗ đầu Chiến Thiên Kỳ, thật là.... cmn, mất hình tượng a! Càng nhìn càng thấy quỷ dị a!Mọi người nhất quyết làm như không thấy hình ảnh này.Còn Chiến Thiên Kỳ thì khá là bất đắt dĩ với hành động này của Thanh Loan, nhưng vẫn tỏ ra vẻ khá hưởng thụ, cấp cho Thanh Loan một nụ cười thuần khiết ngây thơ."Khụ... ặc... khụ khụ... dừng tay... khụ!" Lúc này Khanh Hàn liền tỉnh dậy, đau đớn không ngừng mà thổ huyết, mẹ nó! Lão tử muốn ngất lại a! Ít nhất liền không có đau. Còn tát mặt hắn nữa là hắn đảm bảo, hắn sẽ đi đời nhà ma.Chi hừ lạnh một cái đứng lên, Ninh tri kỉ cấp cho nàng một chiếc khăn tay. Chi hài lòng nhận lấy lau lau tay. "..." Bây giờ nàng mới biết Chi là một người có khiết phích chi tính a. Thanh Loan ngẫm nghĩ."Chủ tử." Chi nhìn Thanh Loan nhẹ giọng gọi một tiếng."Ân." Thanh Loan mỉm cười đáp lại, bỏ tay Chiến Thiên Kỳ đang nắm tay mình ra, bước đi tới trước mặt Thương Khinh và Khanh Hàn lạnh lùng nói "Hãy nhìn theo miếng ngọc bội này nha~"Nói xong Thanh Loan bắt đầu nhẹ nhàng lắc cái ngọc bội trên tay, tiện thể từ ngón tay thả một chút ít hương phấn dễ nghe, bắt đầu niệm "Hai người các ngươi nghe theo ta nói, phải nghe theo a. Hai ngươi hôm nay vừa đến liền thấy mệt mỏi nên nhanh chóng gặp Thập Cửu Công Chứa Phượng Quốc, cùng nàng nói vài câu rồi ném..." Nói ngang đây liền chợt dừng lại, mẹ nó! Nàng vậy mà còn chưa biết tên của tướng công a, đưa mắt nhìn Chiến Thiên Kỳ đang đứng ngoan ngoãn phía sau mắt lấp lánh nhìn nàng. Thanh Loan nghĩ nghĩ một chút liền nói tiếp "Rồi ném ngốc vương gia cho nàng liền đi nghỉ ngơi. Chính là như vậy!""Chính là như vậy..." Thương Khinh và Khanh Hàn cùng nhau lẩm bẩm sau đó liền ngủ như heo chết."Ninh, sử lí nhanh đi." Thanh Loan thu ngọc bội lại ném cho Ninh một câu liền lôi kéo Chiến Thiên Kỳ rời đi."Vâng! Chủ tử." Ninh từ khiếp sợ trung hoàn hồn lại cung kính đáp. Lúc nãy nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mùi hương đó làm nàng lâm vào mê mang trung, thật khiếp sợ, âm thanh của chủ tử như là mệnh lệnh khắc sâu vào đầu nàng vậy, may mà nàng định lực tốt, nếu không thì cũng sẽ như hai người kia, ký ức hôm nay sẽ bị trừ khử thay vào đó là một ký ức khác.Chủ tử ngưu bức hống hống a!
Nhân cơ hội mọi người đang không chú ý Thương Khinh bắt đầu có ý đồ muốn chạy, nhưng mà đời không như là mơ.
"Ý! Ngươi định đi đâu ngoạn chơi a?" Chi cười tà mị híp mắt nói, từng bước đi qua. Hừ! Đừng tưởng nãy giờ nàng không chú ý, ngay từ đầu đã biết tên này có ý định trốn đi rồi.
"Tha... tha mạng... đại nhân tha mạng a! ta có mắt như mù không thấy thái sơn a! Đại nhân tha mạng cho ta a!"Thương Khinh sợ hãi cực kỳ nói, hắn không muốn chết a! Hiện tại hắn mới biết rằng, mẹ nó! Tin đồn chính là tin đồn! Không thể tin được, phế vật cái quái gì chứ? Hắn bây giờ thực hối hận.
"Úc? Vậy sao? Vậy cho ngươi một cơ hội." Thanh Loan híp mắt cười nói, khóe môi câu lên một nụ cười tà mị. Ha hả, chết? Sao có thể nhanh vậy chứ? Người này vẫn còn có ích, chưa thể chết được. Hơn nữa nhìn qua hai tên này chắc chắn luôn khinh dễ nàng tương lai tướng công. Không thể dễ dàng tha thứ như vậy được.
"Được! Được! Điều nghe theo ngài, nghe theo ngài." Thương Khinh gật đầu như bổ tỏi đáp ứng ngay tức khắc.
"Ha hả... Chi, đem tên còn hại đến đây, làm hắn tỉnh lại." Thanh Loan cười lạnh nói, từ trong không gian lấy ra một khối ngọc bội tròn cầm ngắm ngía, hảo ngọc bội a~ Cầm vào thật là ôn nhuận cảm giác.
"Vâng, chủ tử." Chi nhanh nhẹn đáp sau đó kéo Khanh Hàn tới, bây giờ hắn đã ngất đi, mặt mày xám tro, khóe miệng còn đang ở phun máu đâu, nhìn rất chi là thảm. Chi không chần chừ tát vào mặt hắn vài tát, tiếng bôm bốp vang vọng cả căn phòng.
Chiến Thiên Kỳ sợ hãi mà đưa tay túm chặt lấy tay Thanh Loan, tỏ vẻ bản thân rất sợ hãi, cầu an ủi. Trong lòng cực kỳ khoái trá, thật ra từ lâu hắn đã muốn làm như vậy rồi, nhưng mà nề hà, chỉ dám làm sau lưng, a~ Nhìn như thế này thật thỏa mái làm sao a.
Thanh Loan mặt không đổi sắc đưa tay nhón lên vỗ vỗ đầu Chiến Thiên Kỳ, trong lòng không khỏi thầm than. CMN! Sao hắn lại cao như vậy a? Kiếp trước thấy ca ca đã cao rồi kiếp này lại thấy có người còn cao hơn ca ca a! Hơn nữa hắn là tướng công tương lai của mình nữa chứ.
Hình ảnh Thanh Loan vỗ vỗ đầu Chiến Thiên Kỳ, thật là.... cmn, mất hình tượng a! Càng nhìn càng thấy quỷ dị a!
Mọi người nhất quyết làm như không thấy hình ảnh này.
Còn Chiến Thiên Kỳ thì khá là bất đắt dĩ với hành động này của Thanh Loan, nhưng vẫn tỏ ra vẻ khá hưởng thụ, cấp cho Thanh Loan một nụ cười thuần khiết ngây thơ.
"Khụ... ặc... khụ khụ... dừng tay... khụ!" Lúc này Khanh Hàn liền tỉnh dậy, đau đớn không ngừng mà thổ huyết, mẹ nó! Lão tử muốn ngất lại a! Ít nhất liền không có đau. Còn tát mặt hắn nữa là hắn đảm bảo, hắn sẽ đi đời nhà ma.
Chi hừ lạnh một cái đứng lên, Ninh tri kỉ cấp cho nàng một chiếc khăn tay. Chi hài lòng nhận lấy lau lau tay.
"..." Bây giờ nàng mới biết Chi là một người có khiết phích chi tính a. Thanh Loan ngẫm nghĩ.
"Chủ tử." Chi nhìn Thanh Loan nhẹ giọng gọi một tiếng.
"Ân." Thanh Loan mỉm cười đáp lại, bỏ tay Chiến Thiên Kỳ đang nắm tay mình ra, bước đi tới trước mặt Thương Khinh và Khanh Hàn lạnh lùng nói "Hãy nhìn theo miếng ngọc bội này nha~"
Nói xong Thanh Loan bắt đầu nhẹ nhàng lắc cái ngọc bội trên tay, tiện thể từ ngón tay thả một chút ít hương phấn dễ nghe, bắt đầu niệm "Hai người các ngươi nghe theo ta nói, phải nghe theo a. Hai ngươi hôm nay vừa đến liền thấy mệt mỏi nên nhanh chóng gặp Thập Cửu Công Chứa Phượng Quốc, cùng nàng nói vài câu rồi ném..." Nói ngang đây liền chợt dừng lại, mẹ nó! Nàng vậy mà còn chưa biết tên của tướng công a, đưa mắt nhìn Chiến Thiên Kỳ đang đứng ngoan ngoãn phía sau mắt lấp lánh nhìn nàng.
Thanh Loan nghĩ nghĩ một chút liền nói tiếp "Rồi ném ngốc vương gia cho nàng liền đi nghỉ ngơi. Chính là như vậy!"
"Chính là như vậy..." Thương Khinh và Khanh Hàn cùng nhau lẩm bẩm sau đó liền ngủ như heo chết.
"Ninh, sử lí nhanh đi." Thanh Loan thu ngọc bội lại ném cho Ninh một câu liền lôi kéo Chiến Thiên Kỳ rời đi.
"Vâng! Chủ tử." Ninh từ khiếp sợ trung hoàn hồn lại cung kính đáp. Lúc nãy nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mùi hương đó làm nàng lâm vào mê mang trung, thật khiếp sợ, âm thanh của chủ tử như là mệnh lệnh khắc sâu vào đầu nàng vậy, may mà nàng định lực tốt, nếu không thì cũng sẽ như hai người kia, ký ức hôm nay sẽ bị trừ khử thay vào đó là một ký ức khác.
Chủ tử ngưu bức hống hống a!
Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!Tác giả: Huyết Dạ Thiên NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng một nữ tổng tài bá đạo đứng đầu thế giới! Chỉ số thông minh vượt mức con người, là thiên tài về lĩnh kinh doanh. Mặt tối nàng là một bang chủ hắc đạo, đứng thứ hai trên toàn thế giới. Địa vị của nàng ít có ai với tới được, chỉ có thể mà ngước mặt nhìn, hâm mộ, sợ hãi và ghen tị.... Nhưng chỉ có mình nàng biết.... nàng trúng độc từ nhỏ, thời gian sống của nàng chẳng được bao lâu. Vì thế nàng tùy hứng, tùy hứng tận lực, làm những gì nàng muốn làm, xây dựng một vương quốc kinh doanh! Nàng không thể sống đến 25 tuổi! Số phận nàng chỉ còn chờ đợi cái chết định trước. ================================*^-^*============================= " Thanh Loan! em cố gắng lên, anh hai sẽ lo đấy! em không thể có chuyện được! Đừng bỏ anh hai lại một mình! Thanh Loan!!!" Một thanh niên tuấn tú cầm tay một thiếu nữ nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, nhưng không thể dấu vẻ đẹp yêu mị đó, đôi mắt tím long lanh trong trẻo không chút cảm xúc, lúc nhìn thiếu niên đôi mắt ấy mới dấy… Nhân cơ hội mọi người đang không chú ý Thương Khinh bắt đầu có ý đồ muốn chạy, nhưng mà đời không như là mơ."Ý! Ngươi định đi đâu ngoạn chơi a?" Chi cười tà mị híp mắt nói, từng bước đi qua. Hừ! Đừng tưởng nãy giờ nàng không chú ý, ngay từ đầu đã biết tên này có ý định trốn đi rồi."Tha... tha mạng... đại nhân tha mạng a! ta có mắt như mù không thấy thái sơn a! Đại nhân tha mạng cho ta a!"Thương Khinh sợ hãi cực kỳ nói, hắn không muốn chết a! Hiện tại hắn mới biết rằng, mẹ nó! Tin đồn chính là tin đồn! Không thể tin được, phế vật cái quái gì chứ? Hắn bây giờ thực hối hận."Úc? Vậy sao? Vậy cho ngươi một cơ hội." Thanh Loan híp mắt cười nói, khóe môi câu lên một nụ cười tà mị. Ha hả, chết? Sao có thể nhanh vậy chứ? Người này vẫn còn có ích, chưa thể chết được. Hơn nữa nhìn qua hai tên này chắc chắn luôn khinh dễ nàng tương lai tướng công. Không thể dễ dàng tha thứ như vậy được."Được! Được! Điều nghe theo ngài, nghe theo ngài." Thương Khinh gật đầu như bổ tỏi đáp ứng ngay tức khắc."Ha hả... Chi, đem tên còn hại đến đây, làm hắn tỉnh lại." Thanh Loan cười lạnh nói, từ trong không gian lấy ra một khối ngọc bội tròn cầm ngắm ngía, hảo ngọc bội a~ Cầm vào thật là ôn nhuận cảm giác."Vâng, chủ tử." Chi nhanh nhẹn đáp sau đó kéo Khanh Hàn tới, bây giờ hắn đã ngất đi, mặt mày xám tro, khóe miệng còn đang ở phun máu đâu, nhìn rất chi là thảm. Chi không chần chừ tát vào mặt hắn vài tát, tiếng bôm bốp vang vọng cả căn phòng.Chiến Thiên Kỳ sợ hãi mà đưa tay túm chặt lấy tay Thanh Loan, tỏ vẻ bản thân rất sợ hãi, cầu an ủi. Trong lòng cực kỳ khoái trá, thật ra từ lâu hắn đã muốn làm như vậy rồi, nhưng mà nề hà, chỉ dám làm sau lưng, a~ Nhìn như thế này thật thỏa mái làm sao a.Thanh Loan mặt không đổi sắc đưa tay nhón lên vỗ vỗ đầu Chiến Thiên Kỳ, trong lòng không khỏi thầm than. CMN! Sao hắn lại cao như vậy a? Kiếp trước thấy ca ca đã cao rồi kiếp này lại thấy có người còn cao hơn ca ca a! Hơn nữa hắn là tướng công tương lai của mình nữa chứ.Hình ảnh Thanh Loan vỗ vỗ đầu Chiến Thiên Kỳ, thật là.... cmn, mất hình tượng a! Càng nhìn càng thấy quỷ dị a!Mọi người nhất quyết làm như không thấy hình ảnh này.Còn Chiến Thiên Kỳ thì khá là bất đắt dĩ với hành động này của Thanh Loan, nhưng vẫn tỏ ra vẻ khá hưởng thụ, cấp cho Thanh Loan một nụ cười thuần khiết ngây thơ."Khụ... ặc... khụ khụ... dừng tay... khụ!" Lúc này Khanh Hàn liền tỉnh dậy, đau đớn không ngừng mà thổ huyết, mẹ nó! Lão tử muốn ngất lại a! Ít nhất liền không có đau. Còn tát mặt hắn nữa là hắn đảm bảo, hắn sẽ đi đời nhà ma.Chi hừ lạnh một cái đứng lên, Ninh tri kỉ cấp cho nàng một chiếc khăn tay. Chi hài lòng nhận lấy lau lau tay. "..." Bây giờ nàng mới biết Chi là một người có khiết phích chi tính a. Thanh Loan ngẫm nghĩ."Chủ tử." Chi nhìn Thanh Loan nhẹ giọng gọi một tiếng."Ân." Thanh Loan mỉm cười đáp lại, bỏ tay Chiến Thiên Kỳ đang nắm tay mình ra, bước đi tới trước mặt Thương Khinh và Khanh Hàn lạnh lùng nói "Hãy nhìn theo miếng ngọc bội này nha~"Nói xong Thanh Loan bắt đầu nhẹ nhàng lắc cái ngọc bội trên tay, tiện thể từ ngón tay thả một chút ít hương phấn dễ nghe, bắt đầu niệm "Hai người các ngươi nghe theo ta nói, phải nghe theo a. Hai ngươi hôm nay vừa đến liền thấy mệt mỏi nên nhanh chóng gặp Thập Cửu Công Chứa Phượng Quốc, cùng nàng nói vài câu rồi ném..." Nói ngang đây liền chợt dừng lại, mẹ nó! Nàng vậy mà còn chưa biết tên của tướng công a, đưa mắt nhìn Chiến Thiên Kỳ đang đứng ngoan ngoãn phía sau mắt lấp lánh nhìn nàng. Thanh Loan nghĩ nghĩ một chút liền nói tiếp "Rồi ném ngốc vương gia cho nàng liền đi nghỉ ngơi. Chính là như vậy!""Chính là như vậy..." Thương Khinh và Khanh Hàn cùng nhau lẩm bẩm sau đó liền ngủ như heo chết."Ninh, sử lí nhanh đi." Thanh Loan thu ngọc bội lại ném cho Ninh một câu liền lôi kéo Chiến Thiên Kỳ rời đi."Vâng! Chủ tử." Ninh từ khiếp sợ trung hoàn hồn lại cung kính đáp. Lúc nãy nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mùi hương đó làm nàng lâm vào mê mang trung, thật khiếp sợ, âm thanh của chủ tử như là mệnh lệnh khắc sâu vào đầu nàng vậy, may mà nàng định lực tốt, nếu không thì cũng sẽ như hai người kia, ký ức hôm nay sẽ bị trừ khử thay vào đó là một ký ức khác.Chủ tử ngưu bức hống hống a!