Tác giả:

Xin chào! Tôi tên là Lãnh Tuyết Thư, năm nay vừa tròn 25 tuổi. Tôi đang trong tình trạng thất nghiệp nên hôm nay tôi quyết tâm phải xin việc được tại toà nhà chính của tập đoàn Hàn thị để 2 bậc trưởng bối nhà tôi phải nhìn tôi bằng con mắt khác! Quyết tâm! Đang suy nghĩ về tương lai tươi đẹp mà tôi phải hướng tới thì có 1 chiếc Ferrari trắng tinh lao tới chỗ tôi. Kétttttttt! Thật may mắn cho tôi mà! Suýt chút nữa tôi đã được vé đi thăm ông bà rồi! Phải cho cái tên Fefari này biết mặt mới được! Hừ! Chưa kịp làm gì thì cái tên đại thiếu gia nhà nào đó quăng 1 xấp tiền vào đầu tôi rồi cất giọng băng lãnh: - Nhiêu đó đủ chưa? Nghe hắn nói thế đầu tôi bốc hoả. Người ta rõ ràng là đại tiểu thư Lãnh gia mà thiếu tiền à? Nhìn chuỵ dạy cưng 1 bài học để đời này! Đầu tiên, tôi xé đô xấp tiền rồi quăng ngược vào cho hắn. Không để hắn kịp phản ứng, tôi tiếp lời dạy bảo: - Bổn tiểu thư đây không thèm xấp giấy thừa mà mi đưa! Chuỵ nói cưng nghe, về nha mà học lại lớp mẫu giáo đi nga! Hành xử còn…

Chương 28: Màn kịch nhỏ (1)

Tình Yêu Của Tôi Và Tổng Tài Cao NgạoTác giả: Hàn Tuyết ThưTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngXin chào! Tôi tên là Lãnh Tuyết Thư, năm nay vừa tròn 25 tuổi. Tôi đang trong tình trạng thất nghiệp nên hôm nay tôi quyết tâm phải xin việc được tại toà nhà chính của tập đoàn Hàn thị để 2 bậc trưởng bối nhà tôi phải nhìn tôi bằng con mắt khác! Quyết tâm! Đang suy nghĩ về tương lai tươi đẹp mà tôi phải hướng tới thì có 1 chiếc Ferrari trắng tinh lao tới chỗ tôi. Kétttttttt! Thật may mắn cho tôi mà! Suýt chút nữa tôi đã được vé đi thăm ông bà rồi! Phải cho cái tên Fefari này biết mặt mới được! Hừ! Chưa kịp làm gì thì cái tên đại thiếu gia nhà nào đó quăng 1 xấp tiền vào đầu tôi rồi cất giọng băng lãnh: - Nhiêu đó đủ chưa? Nghe hắn nói thế đầu tôi bốc hoả. Người ta rõ ràng là đại tiểu thư Lãnh gia mà thiếu tiền à? Nhìn chuỵ dạy cưng 1 bài học để đời này! Đầu tiên, tôi xé đô xấp tiền rồi quăng ngược vào cho hắn. Không để hắn kịp phản ứng, tôi tiếp lời dạy bảo: - Bổn tiểu thư đây không thèm xấp giấy thừa mà mi đưa! Chuỵ nói cưng nghe, về nha mà học lại lớp mẫu giáo đi nga! Hành xử còn… Hôm đó, trời vừa chuyển đông nên có chút lạnh, tôi cuộn mình trong chăn mà nghiêm túc "nghiên cứu" cuốn Ngôn Tình mới mua.Bỗng, hắn từ đâu lù khù từ sau lưng tôi:- Hù! Bà xã làm gì dợ?Tôi trả lời tỉnh queo:- Anh vừa làm gì dợ?- Hù em!- Thiệt hả?- Ừa!- Vậy thì....Ối! Hớt hồn!-=.=- Anh nghĩ sao mà chơi cái trò ấu trĩ đó vậy? Dẹp! Dẹp đi! Anh biến chỗ khác để em đọc sách!Tưởng hắn sẽ ngồi nói móc tôi mấy câu. Ai ngờ hắn buồn thiu bỏ đi.Hắn lôi két sắt ra, mở két sắt ra thì thấy...một cái hộp nhỏ, mở cái hộp nhỏ thì thấy một cái bịch. Tức mình thiệt chớ! Ngồi xem mở từng cái vậy đó tuột luôn mood cảm xúc. Định mở miệng hỏi thì hắn lấy trong cái bịch "hường phấn" một cuốn sổ tay và cây bút bi. Nói bằng giọng không-thể-nào tội hơn:- Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn,...-...- Hôm nay vợ yêu chẳng cần tôi nữa! Cô ấy mê trai bỏ chồng! Nhật ký ơi, tôi phải làm sao cho cô ấy mê tôi lại đây? Hức hức hức...!-...Eo ôi! Chồng tôi không ngờ lại dễ cưng như thế a! Định ra làm hoà thì nghe câu tiếp theo, muốn bốc hoả đi được:- Tối nay khỏi cho vợ ngủ! Cho một tuần không xuống giường được là cô ấy bỏ trai thôi mừ! Dễ thế mà không biết!_ Nói rồi hắn gập cuốn sổ lại, cất vô két sắt. Xong xuôi rồi giả vờ nhìn tôi nói:- Ối! Vợ! Sao em dám nhìn lén anh? Còn gì là nhật ký riêng tư nữa chứ? Oaoa,...Em làm mất đời trai của anh rồi! Đền đi đền đi!- Anh xạo! Nói oan cho em!- Sao oan chứ? Huhuhu...!- Thứ nhất, là em không hề nhìn lén nhật ký của anh! Thứ hai, là em ngbe anh nói chứ không hề có ý định lén nhìn! Cho nên, người sai là anh!- Vậy là...anh sai?- Đúng dồi bấy bề!- Chắc hông vợ?- Chắc!_ Tôi vẫn trả lời tỉnh queo mà không hề để ý là có người nào đó vừa khóc lóc um sùm mà bây giờ lại nở nụ cười gian manh.- Vợ có muốn anh đền?- Tất nhiên là muốn!- Vậy...hôm nay mình làm "chuyện đen tối" sớm hơn ba tiếng nhoa vợ yêu?*Mắt chớp chớp long la lóng lánh...như cún*Tôi lắp ba lắp bắp:- Anh....anh...anh...cái đồ...cái...cái...đồ...- Anh là cái đồ gì nà vợ yêu? Tấm thân này cho em chà đạp đến chết! Nào, mau đến đây đi vợ! Mình tranh thủ thời gian!

Hôm đó, trời vừa chuyển đông nên có chút lạnh, tôi cuộn mình trong chăn mà nghiêm túc "nghiên cứu" cuốn Ngôn Tình mới mua.

Bỗng, hắn từ đâu lù khù từ sau lưng tôi:

- Hù! Bà xã làm gì dợ?

Tôi trả lời tỉnh queo:

- Anh vừa làm gì dợ?

- Hù em!

- Thiệt hả?

- Ừa!

- Vậy thì....Ối! Hớt hồn!

-=.=

- Anh nghĩ sao mà chơi cái trò ấu trĩ đó vậy? Dẹp! Dẹp đi! Anh biến chỗ khác để em đọc sách!

Tưởng hắn sẽ ngồi nói móc tôi mấy câu. Ai ngờ hắn buồn thiu bỏ đi.

Hắn lôi két sắt ra, mở két sắt ra thì thấy...một cái hộp nhỏ, mở cái hộp nhỏ thì thấy một cái bịch. Tức mình thiệt chớ! Ngồi xem mở từng cái vậy đó tuột luôn mood cảm xúc. Định mở miệng hỏi thì hắn lấy trong cái bịch "hường phấn" một cuốn sổ tay và cây bút bi. Nói bằng giọng không-thể-nào tội hơn:

- Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn,...

-...

- Hôm nay vợ yêu chẳng cần tôi nữa! Cô ấy mê trai bỏ chồng! Nhật ký ơi, tôi phải làm sao cho cô ấy mê tôi lại đây? Hức hức hức...!

-...

Eo ôi! Chồng tôi không ngờ lại dễ cưng như thế a! Định ra làm hoà thì nghe câu tiếp theo, muốn bốc hoả đi được:

- Tối nay khỏi cho vợ ngủ! Cho một tuần không xuống giường được là cô ấy bỏ trai thôi mừ! Dễ thế mà không biết!_ Nói rồi hắn gập cuốn sổ lại, cất vô két sắt. Xong xuôi rồi giả vờ nhìn tôi nói:

- Ối! Vợ! Sao em dám nhìn lén anh? Còn gì là nhật ký riêng tư nữa chứ? Oaoa,...Em làm mất đời trai của anh rồi! Đền đi đền đi!

- Anh xạo! Nói oan cho em!

- Sao oan chứ? Huhuhu...!

- Thứ nhất, là em không hề nhìn lén nhật ký của anh! Thứ hai, là em ngbe anh nói chứ không hề có ý định lén nhìn! Cho nên, người sai là anh!

- Vậy là...anh sai?

- Đúng dồi bấy bề!

- Chắc hông vợ?

- Chắc!_ Tôi vẫn trả lời tỉnh queo mà không hề để ý là có người nào đó vừa khóc lóc um sùm mà bây giờ lại nở nụ cười gian manh.

- Vợ có muốn anh đền?

- Tất nhiên là muốn!

- Vậy...hôm nay mình làm "chuyện đen tối" sớm hơn ba tiếng nhoa vợ yêu?*Mắt chớp chớp long la lóng lánh...như cún*

Tôi lắp ba lắp bắp:

- Anh....anh...anh...cái đồ...cái...cái...đồ...

- Anh là cái đồ gì nà vợ yêu? Tấm thân này cho em chà đạp đến chết! Nào, mau đến đây đi vợ! Mình tranh thủ thời gian!

Tình Yêu Của Tôi Và Tổng Tài Cao NgạoTác giả: Hàn Tuyết ThưTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngXin chào! Tôi tên là Lãnh Tuyết Thư, năm nay vừa tròn 25 tuổi. Tôi đang trong tình trạng thất nghiệp nên hôm nay tôi quyết tâm phải xin việc được tại toà nhà chính của tập đoàn Hàn thị để 2 bậc trưởng bối nhà tôi phải nhìn tôi bằng con mắt khác! Quyết tâm! Đang suy nghĩ về tương lai tươi đẹp mà tôi phải hướng tới thì có 1 chiếc Ferrari trắng tinh lao tới chỗ tôi. Kétttttttt! Thật may mắn cho tôi mà! Suýt chút nữa tôi đã được vé đi thăm ông bà rồi! Phải cho cái tên Fefari này biết mặt mới được! Hừ! Chưa kịp làm gì thì cái tên đại thiếu gia nhà nào đó quăng 1 xấp tiền vào đầu tôi rồi cất giọng băng lãnh: - Nhiêu đó đủ chưa? Nghe hắn nói thế đầu tôi bốc hoả. Người ta rõ ràng là đại tiểu thư Lãnh gia mà thiếu tiền à? Nhìn chuỵ dạy cưng 1 bài học để đời này! Đầu tiên, tôi xé đô xấp tiền rồi quăng ngược vào cho hắn. Không để hắn kịp phản ứng, tôi tiếp lời dạy bảo: - Bổn tiểu thư đây không thèm xấp giấy thừa mà mi đưa! Chuỵ nói cưng nghe, về nha mà học lại lớp mẫu giáo đi nga! Hành xử còn… Hôm đó, trời vừa chuyển đông nên có chút lạnh, tôi cuộn mình trong chăn mà nghiêm túc "nghiên cứu" cuốn Ngôn Tình mới mua.Bỗng, hắn từ đâu lù khù từ sau lưng tôi:- Hù! Bà xã làm gì dợ?Tôi trả lời tỉnh queo:- Anh vừa làm gì dợ?- Hù em!- Thiệt hả?- Ừa!- Vậy thì....Ối! Hớt hồn!-=.=- Anh nghĩ sao mà chơi cái trò ấu trĩ đó vậy? Dẹp! Dẹp đi! Anh biến chỗ khác để em đọc sách!Tưởng hắn sẽ ngồi nói móc tôi mấy câu. Ai ngờ hắn buồn thiu bỏ đi.Hắn lôi két sắt ra, mở két sắt ra thì thấy...một cái hộp nhỏ, mở cái hộp nhỏ thì thấy một cái bịch. Tức mình thiệt chớ! Ngồi xem mở từng cái vậy đó tuột luôn mood cảm xúc. Định mở miệng hỏi thì hắn lấy trong cái bịch "hường phấn" một cuốn sổ tay và cây bút bi. Nói bằng giọng không-thể-nào tội hơn:- Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn,...-...- Hôm nay vợ yêu chẳng cần tôi nữa! Cô ấy mê trai bỏ chồng! Nhật ký ơi, tôi phải làm sao cho cô ấy mê tôi lại đây? Hức hức hức...!-...Eo ôi! Chồng tôi không ngờ lại dễ cưng như thế a! Định ra làm hoà thì nghe câu tiếp theo, muốn bốc hoả đi được:- Tối nay khỏi cho vợ ngủ! Cho một tuần không xuống giường được là cô ấy bỏ trai thôi mừ! Dễ thế mà không biết!_ Nói rồi hắn gập cuốn sổ lại, cất vô két sắt. Xong xuôi rồi giả vờ nhìn tôi nói:- Ối! Vợ! Sao em dám nhìn lén anh? Còn gì là nhật ký riêng tư nữa chứ? Oaoa,...Em làm mất đời trai của anh rồi! Đền đi đền đi!- Anh xạo! Nói oan cho em!- Sao oan chứ? Huhuhu...!- Thứ nhất, là em không hề nhìn lén nhật ký của anh! Thứ hai, là em ngbe anh nói chứ không hề có ý định lén nhìn! Cho nên, người sai là anh!- Vậy là...anh sai?- Đúng dồi bấy bề!- Chắc hông vợ?- Chắc!_ Tôi vẫn trả lời tỉnh queo mà không hề để ý là có người nào đó vừa khóc lóc um sùm mà bây giờ lại nở nụ cười gian manh.- Vợ có muốn anh đền?- Tất nhiên là muốn!- Vậy...hôm nay mình làm "chuyện đen tối" sớm hơn ba tiếng nhoa vợ yêu?*Mắt chớp chớp long la lóng lánh...như cún*Tôi lắp ba lắp bắp:- Anh....anh...anh...cái đồ...cái...cái...đồ...- Anh là cái đồ gì nà vợ yêu? Tấm thân này cho em chà đạp đến chết! Nào, mau đến đây đi vợ! Mình tranh thủ thời gian!

Chương 28: Màn kịch nhỏ (1)