Tác giả:

Đôi lời tác giả: Chúc mừng sinh thần của daddy ạ! Chúc daddy tuổi mới vẫn ga lăng, đẹp trai và hoàn thành được tất cả điều mà mình mong muốn. Và độc giả ơi, như đã hứa nhé! Tác giả đã cho ra chương đầu tiên cũng như ra mắt bộ truyện: "Ngậm miệng lại nào cô bé!". Chương này khá ngắn bởi vì nó như là một dòng cảm xúc thoáng qua mà thôi. Cho tác giả xin lỗi nếu độc giả không hài lòng nhé! Độc giả vẫn cứ yên tâm là T6 tuần này tác giả vẫn sẽ cho ra chương 2 như đã nói trong lịch đăng chương trước rồi. Mọi người ủng hộ Listine nha! Hì hì! ^-^. ----------------------------------------------- Chương 1: Kỉ niệm thời thơ ấu Hức hức..! Ai khóc vậy? À, hóa ra là cô bé mới chuyển đến đây à. Ở trong một khu vườn nhỏ toàn là cây cối xanh tươi tốt, hoa lá đủ màu sắc sặc sỡ có một cô bé đang ngồi trên một chiếc xích đu được làm từ những loại lá cây của thiên nhiên khóc nức nở. Bỗng từ đâu chạy lại một câu bé với mái tóc màu vàng bạch kim, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Cậu bé nói: - Đừng khóc nữa nha…

Chương 12

Ngậm Miệng Lại Nào Cô Bé!Tác giả: ListineĐôi lời tác giả: Chúc mừng sinh thần của daddy ạ! Chúc daddy tuổi mới vẫn ga lăng, đẹp trai và hoàn thành được tất cả điều mà mình mong muốn. Và độc giả ơi, như đã hứa nhé! Tác giả đã cho ra chương đầu tiên cũng như ra mắt bộ truyện: "Ngậm miệng lại nào cô bé!". Chương này khá ngắn bởi vì nó như là một dòng cảm xúc thoáng qua mà thôi. Cho tác giả xin lỗi nếu độc giả không hài lòng nhé! Độc giả vẫn cứ yên tâm là T6 tuần này tác giả vẫn sẽ cho ra chương 2 như đã nói trong lịch đăng chương trước rồi. Mọi người ủng hộ Listine nha! Hì hì! ^-^. ----------------------------------------------- Chương 1: Kỉ niệm thời thơ ấu Hức hức..! Ai khóc vậy? À, hóa ra là cô bé mới chuyển đến đây à. Ở trong một khu vườn nhỏ toàn là cây cối xanh tươi tốt, hoa lá đủ màu sắc sặc sỡ có một cô bé đang ngồi trên một chiếc xích đu được làm từ những loại lá cây của thiên nhiên khóc nức nở. Bỗng từ đâu chạy lại một câu bé với mái tóc màu vàng bạch kim, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Cậu bé nói: - Đừng khóc nữa nha… - Xin chào! Lăng Nguyệt!- Hử? - Nghe có người gọi tên mình, Nguyệt Nguyệt liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu thanh niên, nhìn trông mặt sáng sủa, lại nhìn rất quen, liền hỏi:- Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?- Nè nhóc, chẳng nhẽ em quên tôi rồi sao? - Lâm Gia Minh vẻ mặt thất vọng mang theo chút buồn rầu.- Ân, anh không phải là cái người mặt cứ ngẩn ngơ suýt bị xe tông được tôi cứu sao? - Nguyệt Nguyệt chợt nhớ ra điều gì, nói thẳng với Gia Minh.- Chính là anh! - Lâm Gia Minh nói.Hai người cứ vậy nói chuyện với nhau, lân la một lúc thì anh Hải nhà chúng ta về, thấy cảnh này liền nóng giận, không chịu được:- Tôi mới đi một lúc là cậu đã giao du với người khác rồi sao? Đã vậy lại còn là con trai!- Tiểu Nguyệt, là bạn trai của em sao? - Gia Minh vừa hỏi vừa lấy tay vuốt vuốt mái tóc của Nguyệt Nguyệt, lòng không khỏi khó chịu. Còn Hải sau khi nghe hai từ "Tiểu Nguyệt" trong lòng đã sôi sùng sục đến mức muốn phun trào. Cái gì cơ, gọi nhóc của hắn là "Tiểu Nguyệt" làm như thân thiết lắm vậy! Hắn còn chưa dám gọi như vậy với bé cưng mà cái tên này không biết liêm sỉ lại còn nói rõ to. Hắn thật muốn lao đến đánh cho tên này một trận mà!- A, không phải không phải, cậu ấy là bạn thân nhất của em, tên Hải! - Nguyệt Nguyệt liền xua tay, phủ định câu nói của Gia Minh. Gia Minh nghe vậy rất vui vẻ, vậy là cậu vẫn còn cơ hội!Nhưng lời nói này của Nguyệt càng khiến Gia Minh khó chịu hơn, trong lòng đau nhói, tim như sắp vỡ vụn. Chỉ vì lời nói này, tâm trí cậu như trống rỗng, chẳng còn gì nữa. Tất cả chỉ là mình cậu tưởng tượng thôi sao? Chẳng lẽ đây không phải buổi hẹn hò sao? Cậu thật hận người con gái trước mặt mình. Hận cô tại sao lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại không hiểu cảm giác của cậu? Cậu không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!!! Không một lời, Hải quay đi, bước về phía trước, mặc cho hai người phía sau muốn làm gì thì làm. Cậu đã mệt mỏi quá rồi!--------------------------Chương này tạm dừng ở đây thôi nhé! À còn nữa, chương sau sẽ là chương cuối của bộ này, tức là mình sẽ hoàn ấy vì mình muốn viết một bộ khác! Mong các bạn sẽ thông cảm! Agrigatou~

- Xin chào! Lăng Nguyệt!

- Hử? - Nghe có người gọi tên mình, Nguyệt Nguyệt liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu thanh niên, nhìn trông mặt sáng sủa, lại nhìn rất quen, liền hỏi:

- Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?

- Nè nhóc, chẳng nhẽ em quên tôi rồi sao? - Lâm Gia Minh vẻ mặt thất vọng mang theo chút buồn rầu.

- Ân, anh không phải là cái người mặt cứ ngẩn ngơ suýt bị xe tông được tôi cứu sao? - Nguyệt Nguyệt chợt nhớ ra điều gì, nói thẳng với Gia Minh.

- Chính là anh! - Lâm Gia Minh nói.

Hai người cứ vậy nói chuyện với nhau, lân la một lúc thì anh Hải nhà chúng ta về, thấy cảnh này liền nóng giận, không chịu được:

- Tôi mới đi một lúc là cậu đã giao du với người khác rồi sao? Đã vậy lại còn là con trai!

- Tiểu Nguyệt, là bạn trai của em sao? - Gia Minh vừa hỏi vừa lấy tay vuốt vuốt mái tóc của Nguyệt Nguyệt, lòng không khỏi khó chịu. Còn Hải sau khi nghe hai từ "Tiểu Nguyệt" trong lòng đã sôi sùng sục đến mức muốn phun trào. Cái gì cơ, gọi nhóc của hắn là "Tiểu Nguyệt" làm như thân thiết lắm vậy! Hắn còn chưa dám gọi như vậy với bé cưng mà cái tên này không biết liêm sỉ lại còn nói rõ to. Hắn thật muốn lao đến đánh cho tên này một trận mà!

- A, không phải không phải, cậu ấy là bạn thân nhất của em, tên Hải! - Nguyệt Nguyệt liền xua tay, phủ định câu nói của Gia Minh. Gia Minh nghe vậy rất vui vẻ, vậy là cậu vẫn còn cơ hội!

Nhưng lời nói này của Nguyệt càng khiến Gia Minh khó chịu hơn, trong lòng đau nhói, tim như sắp vỡ vụn. Chỉ vì lời nói này, tâm trí cậu như trống rỗng, chẳng còn gì nữa. Tất cả chỉ là mình cậu tưởng tượng thôi sao? Chẳng lẽ đây không phải buổi hẹn hò sao? Cậu thật hận người con gái trước mặt mình. Hận cô tại sao lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại không hiểu cảm giác của cậu? Cậu không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!!! Không một lời, Hải quay đi, bước về phía trước, mặc cho hai người phía sau muốn làm gì thì làm. Cậu đã mệt mỏi quá rồi!

--------------------------

Chương này tạm dừng ở đây thôi nhé! À còn nữa, chương sau sẽ là chương cuối của bộ này, tức là mình sẽ hoàn ấy vì mình muốn viết một bộ khác! Mong các bạn sẽ thông cảm! Agrigatou~

Ngậm Miệng Lại Nào Cô Bé!Tác giả: ListineĐôi lời tác giả: Chúc mừng sinh thần của daddy ạ! Chúc daddy tuổi mới vẫn ga lăng, đẹp trai và hoàn thành được tất cả điều mà mình mong muốn. Và độc giả ơi, như đã hứa nhé! Tác giả đã cho ra chương đầu tiên cũng như ra mắt bộ truyện: "Ngậm miệng lại nào cô bé!". Chương này khá ngắn bởi vì nó như là một dòng cảm xúc thoáng qua mà thôi. Cho tác giả xin lỗi nếu độc giả không hài lòng nhé! Độc giả vẫn cứ yên tâm là T6 tuần này tác giả vẫn sẽ cho ra chương 2 như đã nói trong lịch đăng chương trước rồi. Mọi người ủng hộ Listine nha! Hì hì! ^-^. ----------------------------------------------- Chương 1: Kỉ niệm thời thơ ấu Hức hức..! Ai khóc vậy? À, hóa ra là cô bé mới chuyển đến đây à. Ở trong một khu vườn nhỏ toàn là cây cối xanh tươi tốt, hoa lá đủ màu sắc sặc sỡ có một cô bé đang ngồi trên một chiếc xích đu được làm từ những loại lá cây của thiên nhiên khóc nức nở. Bỗng từ đâu chạy lại một câu bé với mái tóc màu vàng bạch kim, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Cậu bé nói: - Đừng khóc nữa nha… - Xin chào! Lăng Nguyệt!- Hử? - Nghe có người gọi tên mình, Nguyệt Nguyệt liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu thanh niên, nhìn trông mặt sáng sủa, lại nhìn rất quen, liền hỏi:- Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?- Nè nhóc, chẳng nhẽ em quên tôi rồi sao? - Lâm Gia Minh vẻ mặt thất vọng mang theo chút buồn rầu.- Ân, anh không phải là cái người mặt cứ ngẩn ngơ suýt bị xe tông được tôi cứu sao? - Nguyệt Nguyệt chợt nhớ ra điều gì, nói thẳng với Gia Minh.- Chính là anh! - Lâm Gia Minh nói.Hai người cứ vậy nói chuyện với nhau, lân la một lúc thì anh Hải nhà chúng ta về, thấy cảnh này liền nóng giận, không chịu được:- Tôi mới đi một lúc là cậu đã giao du với người khác rồi sao? Đã vậy lại còn là con trai!- Tiểu Nguyệt, là bạn trai của em sao? - Gia Minh vừa hỏi vừa lấy tay vuốt vuốt mái tóc của Nguyệt Nguyệt, lòng không khỏi khó chịu. Còn Hải sau khi nghe hai từ "Tiểu Nguyệt" trong lòng đã sôi sùng sục đến mức muốn phun trào. Cái gì cơ, gọi nhóc của hắn là "Tiểu Nguyệt" làm như thân thiết lắm vậy! Hắn còn chưa dám gọi như vậy với bé cưng mà cái tên này không biết liêm sỉ lại còn nói rõ to. Hắn thật muốn lao đến đánh cho tên này một trận mà!- A, không phải không phải, cậu ấy là bạn thân nhất của em, tên Hải! - Nguyệt Nguyệt liền xua tay, phủ định câu nói của Gia Minh. Gia Minh nghe vậy rất vui vẻ, vậy là cậu vẫn còn cơ hội!Nhưng lời nói này của Nguyệt càng khiến Gia Minh khó chịu hơn, trong lòng đau nhói, tim như sắp vỡ vụn. Chỉ vì lời nói này, tâm trí cậu như trống rỗng, chẳng còn gì nữa. Tất cả chỉ là mình cậu tưởng tượng thôi sao? Chẳng lẽ đây không phải buổi hẹn hò sao? Cậu thật hận người con gái trước mặt mình. Hận cô tại sao lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại không hiểu cảm giác của cậu? Cậu không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!!! Không một lời, Hải quay đi, bước về phía trước, mặc cho hai người phía sau muốn làm gì thì làm. Cậu đã mệt mỏi quá rồi!--------------------------Chương này tạm dừng ở đây thôi nhé! À còn nữa, chương sau sẽ là chương cuối của bộ này, tức là mình sẽ hoàn ấy vì mình muốn viết một bộ khác! Mong các bạn sẽ thông cảm! Agrigatou~

Chương 12