Nhất Sau đó nhiều năm, Cảnh Thiên vẫn hay nhớ tới giấc mộng ấy. Giấc mộng ấy kéo dài bảy ngày, nhưng dây dưa cảnh mộng một đời của cậu. Nhị Khoảng thời gian đó, Cảnh Thiên đang cùng Tuyết Kiến cãi nhau, cậu thực rất khó mà chịu được tính khí đại tiểu thư của Tuyết Kiến. Cuối cùng có một ngày, sau khi Tuyết Kiến hung hăng tát cậu một cái rồi khóc lớn chạy đi, chuyện tình kéo dài suốt một năm của hai người chính thức tuyên bố OVER. Kì thực Cảnh Thiên không khó chịu, một chút cũng không thấy khó chịu. Cậu chỉ là không rõ, vì sao sự việc lại biến thành như vậy. Tuyết Kiến đi rồi, Cảnh Thiên đột nhiên phát hiện gian phòng trọ của cậu tựa hồ càng sinh ra tịch mịch, vì vậy, cậu có ý đem căn phòng kế bên cho thuê. Cậu bỏ ra một giờ ngồi viết tờ quảng cáo, gồm cả thời gian đem tờ quảng cáo đi dán. Chỉ là nội dung trên đấy đơn giản đến mức buồn cười. Địa chỉ, số điện thoại, phía sau còn thòng thêm một câu: những cái khác gọi điện đến bàn bạc. Vốn cậu cũng muốn viết nhiều một chút, nhưng lúc…
Chương 6: Nhị, thừa (3) Ngày thứ năm
[Cảnh Khanh] Phù Thế Hội – Thất NhậtTác giả: Khinh Vũ Oánh NhãTruyện Đam Mỹ Nhất Sau đó nhiều năm, Cảnh Thiên vẫn hay nhớ tới giấc mộng ấy. Giấc mộng ấy kéo dài bảy ngày, nhưng dây dưa cảnh mộng một đời của cậu. Nhị Khoảng thời gian đó, Cảnh Thiên đang cùng Tuyết Kiến cãi nhau, cậu thực rất khó mà chịu được tính khí đại tiểu thư của Tuyết Kiến. Cuối cùng có một ngày, sau khi Tuyết Kiến hung hăng tát cậu một cái rồi khóc lớn chạy đi, chuyện tình kéo dài suốt một năm của hai người chính thức tuyên bố OVER. Kì thực Cảnh Thiên không khó chịu, một chút cũng không thấy khó chịu. Cậu chỉ là không rõ, vì sao sự việc lại biến thành như vậy. Tuyết Kiến đi rồi, Cảnh Thiên đột nhiên phát hiện gian phòng trọ của cậu tựa hồ càng sinh ra tịch mịch, vì vậy, cậu có ý đem căn phòng kế bên cho thuê. Cậu bỏ ra một giờ ngồi viết tờ quảng cáo, gồm cả thời gian đem tờ quảng cáo đi dán. Chỉ là nội dung trên đấy đơn giản đến mức buồn cười. Địa chỉ, số điện thoại, phía sau còn thòng thêm một câu: những cái khác gọi điện đến bàn bạc. Vốn cậu cũng muốn viết nhiều một chút, nhưng lúc… NhấtCảnh Thiên suy nghĩ nguyên buổi tối, cuối cùng quyết định để Trường Khanh dọn đi.Cậu không cách nào đối mặt d*c v*ng đen tối trong tim mình.Cậu nghĩ, Tuyết Kiến mới là lựa chọn tốt nhất.NhịTiếng bước chân nặng nề hướng vào phòng khách, thoáng nhìn khuôn mặt mỉm cười của người nọ: “Cảnh huynh đệ, chào buổi sáng.”Cảnh Thiên rất thiếu tinh thần đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”Nghe thanh âm của cậu, Tịch đang nằm trong lòng Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, mục quang băng lãnh khiến cậu không dám nhìn lại.Một hồi sau, cậu úp úp mở mở nói: “Cái này… Bạch đậu phụ, anh có thể dọn ra được không?”Trường Khanh không có tức giận như trong tưởng tượng của cậu, chỉ khẽ nói: “Sao vậy?”Đối diện mục quang thản nhiên của Trường Khanh, cậu càng chân tay luống cuống: “Vì… đúng rồi, tôi có một người bạn muốn ở, vì vậy…” Cậu không dễ dàng gì mới tìm được lý do, lại lắp bắp nói: “Cái đó… vì là tôi bội ước, anh có thể không cần trả tiền thuê nhà.”Trường Khanh liếc nhìn hắn thật sau, sau đó nói: Được rồi, Trường Khanh hai ngày sau sẽ dọn đi.”
Nhất
Cảnh Thiên suy nghĩ nguyên buổi tối, cuối cùng quyết định để Trường Khanh dọn đi.
Cậu không cách nào đối mặt d*c v*ng đen tối trong tim mình.
Cậu nghĩ, Tuyết Kiến mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhị
Tiếng bước chân nặng nề hướng vào phòng khách, thoáng nhìn khuôn mặt mỉm cười của người nọ: “Cảnh huynh đệ, chào buổi sáng.”
Cảnh Thiên rất thiếu tinh thần đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”
Nghe thanh âm của cậu, Tịch đang nằm trong lòng Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, mục quang băng lãnh khiến cậu không dám nhìn lại.
Một hồi sau, cậu úp úp mở mở nói: “Cái này… Bạch đậu phụ, anh có thể dọn ra được không?”
Trường Khanh không có tức giận như trong tưởng tượng của cậu, chỉ khẽ nói: “Sao vậy?”
Đối diện mục quang thản nhiên của Trường Khanh, cậu càng chân tay luống cuống: “Vì… đúng rồi, tôi có một người bạn muốn ở, vì vậy…” Cậu không dễ dàng gì mới tìm được lý do, lại lắp bắp nói: “Cái đó… vì là tôi bội ước, anh có thể không cần trả tiền thuê nhà.”
Trường Khanh liếc nhìn hắn thật sau, sau đó nói: Được rồi, Trường Khanh hai ngày sau sẽ dọn đi.”
[Cảnh Khanh] Phù Thế Hội – Thất NhậtTác giả: Khinh Vũ Oánh NhãTruyện Đam Mỹ Nhất Sau đó nhiều năm, Cảnh Thiên vẫn hay nhớ tới giấc mộng ấy. Giấc mộng ấy kéo dài bảy ngày, nhưng dây dưa cảnh mộng một đời của cậu. Nhị Khoảng thời gian đó, Cảnh Thiên đang cùng Tuyết Kiến cãi nhau, cậu thực rất khó mà chịu được tính khí đại tiểu thư của Tuyết Kiến. Cuối cùng có một ngày, sau khi Tuyết Kiến hung hăng tát cậu một cái rồi khóc lớn chạy đi, chuyện tình kéo dài suốt một năm của hai người chính thức tuyên bố OVER. Kì thực Cảnh Thiên không khó chịu, một chút cũng không thấy khó chịu. Cậu chỉ là không rõ, vì sao sự việc lại biến thành như vậy. Tuyết Kiến đi rồi, Cảnh Thiên đột nhiên phát hiện gian phòng trọ của cậu tựa hồ càng sinh ra tịch mịch, vì vậy, cậu có ý đem căn phòng kế bên cho thuê. Cậu bỏ ra một giờ ngồi viết tờ quảng cáo, gồm cả thời gian đem tờ quảng cáo đi dán. Chỉ là nội dung trên đấy đơn giản đến mức buồn cười. Địa chỉ, số điện thoại, phía sau còn thòng thêm một câu: những cái khác gọi điện đến bàn bạc. Vốn cậu cũng muốn viết nhiều một chút, nhưng lúc… NhấtCảnh Thiên suy nghĩ nguyên buổi tối, cuối cùng quyết định để Trường Khanh dọn đi.Cậu không cách nào đối mặt d*c v*ng đen tối trong tim mình.Cậu nghĩ, Tuyết Kiến mới là lựa chọn tốt nhất.NhịTiếng bước chân nặng nề hướng vào phòng khách, thoáng nhìn khuôn mặt mỉm cười của người nọ: “Cảnh huynh đệ, chào buổi sáng.”Cảnh Thiên rất thiếu tinh thần đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”Nghe thanh âm của cậu, Tịch đang nằm trong lòng Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, mục quang băng lãnh khiến cậu không dám nhìn lại.Một hồi sau, cậu úp úp mở mở nói: “Cái này… Bạch đậu phụ, anh có thể dọn ra được không?”Trường Khanh không có tức giận như trong tưởng tượng của cậu, chỉ khẽ nói: “Sao vậy?”Đối diện mục quang thản nhiên của Trường Khanh, cậu càng chân tay luống cuống: “Vì… đúng rồi, tôi có một người bạn muốn ở, vì vậy…” Cậu không dễ dàng gì mới tìm được lý do, lại lắp bắp nói: “Cái đó… vì là tôi bội ước, anh có thể không cần trả tiền thuê nhà.”Trường Khanh liếc nhìn hắn thật sau, sau đó nói: Được rồi, Trường Khanh hai ngày sau sẽ dọn đi.”