Tác giả:

Đúng, có lẽ tôi là một người tầm thường, trong suy nghĩ của tôi.  Tôi tin rằng, ai cũng có một câu chuyện, tình tiết do họ tự dẫn dắt, nếu đó là một câu chuyện tình cảm, vậy khi bạn gặp được nửa kia, nó sẽ thành một cuốn truyện. Còn lại thì dựa vào hành động của bạn, nó sẽ quyết định tất cả, ví dụ, nếu đó là một câu chuyện ngược, chẳng phải tình tiết đều do nhân vật quyết định sao?  Những cuốn truyện mà chúng ta đọc, liệu có phải đó chính là một nơi khác, và mọi người ở một nơi khác viết nên nơi này?  Tôi không biết, liệu có phải suy nghĩ của tôi quá viển vông?  Nhưng có đôi lúc, tôi không cho rằng như vậy.  Khi mọi người xung quanh tôi đầu rất đặc biệt. Hoặc không?  Tôi không biết, và có lẽ tôi không nên biết?  Theo tôi, chẳng gia đình nào là bình thường cả, ngay cả một gia đình hạnh phúc, cha mẹ tầm thường, con tầm thường, hay ngay cả khi bọn họ không được hạnh phúc. Có đôi lúc tôi nghĩ, bị ổi và đáng khinh là chuyện thường tình, nhưng thật sự quá... Không tốt rồi chứ?  Nếu bann…

Chương 8: Trở thành tầm thường

Nữ Chính Tầm ThườngTác giả: Nắng Mùa HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐúng, có lẽ tôi là một người tầm thường, trong suy nghĩ của tôi.  Tôi tin rằng, ai cũng có một câu chuyện, tình tiết do họ tự dẫn dắt, nếu đó là một câu chuyện tình cảm, vậy khi bạn gặp được nửa kia, nó sẽ thành một cuốn truyện. Còn lại thì dựa vào hành động của bạn, nó sẽ quyết định tất cả, ví dụ, nếu đó là một câu chuyện ngược, chẳng phải tình tiết đều do nhân vật quyết định sao?  Những cuốn truyện mà chúng ta đọc, liệu có phải đó chính là một nơi khác, và mọi người ở một nơi khác viết nên nơi này?  Tôi không biết, liệu có phải suy nghĩ của tôi quá viển vông?  Nhưng có đôi lúc, tôi không cho rằng như vậy.  Khi mọi người xung quanh tôi đầu rất đặc biệt. Hoặc không?  Tôi không biết, và có lẽ tôi không nên biết?  Theo tôi, chẳng gia đình nào là bình thường cả, ngay cả một gia đình hạnh phúc, cha mẹ tầm thường, con tầm thường, hay ngay cả khi bọn họ không được hạnh phúc. Có đôi lúc tôi nghĩ, bị ổi và đáng khinh là chuyện thường tình, nhưng thật sự quá... Không tốt rồi chứ?  Nếu bann… Bịch. Vừa bước vào trong căn phòng kia, con tim Du Lin Lin lạnh ngắt. Không phải căn phòng này lạnh, mà là hắn lạnh. Cô quay đầu nhìn hắn. Sắc mặt hắn tái xanh, đôi tay run rẩy. Du Lin Lin nhíu mày:"Sao vậy? ""Không... Không... Không... " Hắn đáp rất khẽ, sự khiếp sợ lộ rõ ra trong đôi mắt hắn. Căn phòng này có gì đặc biệt? Du Lin Lin nhìn xung quanh căn phòng, sạch đến đáng kể! Bọn họ chắc chắn là ngoài họ chẳng có ai bào làm gì cả! Vậy mà cảm giác như vừa lau xong vậy! Vậy thì tại sao hắn lại hoảng đến vậy?Lạch cạch. "Có khách à? "Một người đàn bà khá gìa bước xuống cầu thang, mỉm cười nhìn bọn họ. Du Lin Lin nghi hoặc:"Dạ, chúng cháu xin hỏi đây có phải là nhà A1 B2 không ạ? "."Đúng, cháu tìm ai thế? ".Cô sửng sốt nhìn bà ta. Cái gì vậy? Trong chớp mắt, Du Lin Lin liền hiểu ra. Căn nhà này là Gian Vũ xếp, hẳn là vô cùng tức giận với Đông Phi Trạch. Nhưng cũng rất kì quái, nếu cô ta đã có ý như vậy rồi mà hắn lại không nhìn ra sao? Vậy thù chẳng lẽ cô ta không cố ý? "Xin lỗi, chúng cháu làm phiền bác rồi, không có gì đâu ạ. "Đông Phi Trạch vội cúi đầu, kéo cô ra khỏi căn nhà. Du Lin Lin thật không hiểu. "Cái gì vậy? ""Nghe Anh, đừng vào đó. "Hắn đáp rồi tay càng nắm chặt. Du Lin Lin thật không chịu nổi:"Anh điên à? "Cô tức giận giật tay ra. Đông Phi Trạch quay lại nhìn cô. Ánh mắt hắn lạnh như băng, Du Lin Lin cảm giác như bị mấy mũi dao đâm xuyên qua cơ thể vậy. "Chia tay. "Hắn nói một câu. Du Lin Lin nhíu mày. "Được, vốn dĩ cũng không quan tâm đến Anh. "Cô đáp. Cô không phải cái loại chuyên hiểu lầm gì đó. Hắn có thể điều khiển suy nghĩ, đương nhiên có thể điều khiển mọi diễn biến trong đầu cô, ngay cả việc khiến cô thích hắn. Hắn buông tay cô ra, một mình đi về phía trời lạnh giá. Du Lin Lin cẩn thẩn cởi len bên Tử Nhãn, cái này là thật, khoảng thời gian từ một đến 16 đều chắc chắn là thực, cha cô là bậc thầy của việc trí nhớ, không thể nào nhầm lẫn, bất cứ việc gì, hơn nữa khoảng thời gian đó cũng rất chân thực, mọi suy nghĩ đều hợp lí với cách của cô. Siêu năng lực gia không thể điều khiển suy nghĩ của siêu năng lực gia có sức mạnh bẩm sinh. Đây là cha dạy cho cô. Du Lin Lin ngẫm lại, có một điều không hợp lí. Khi đó mẹ đến nhà. Không hợp lí chút gì! Hơn nữa cô cũng không ở đó, cho nên chắc chắn là đã bị thay đổi gì đó, lúc trước cô không hề để ý. Cô tìm đến bộ chỉ huy, dùng tóc che đi tử nhãn. "Ồ, cậu đến đúng lúc lắm, Lin Lin! "Vô Minh ngồi trên ghế, chào hỏi."Sao thế? "Du Lin khó hiểu, cô thì có chuyện gì được? Vô?Minh cười:"Đầu tiên tớ muốn hỏi về tử nhãn của cậu, chúng tớ có sách hướng dẫn khống chế nó, đổi lại cậu phải trả lời câu hỏi này. Ông nội của cậu là ai? ".Du Lin Lin nhíu mày, ông nội của cô? Ông ấy... Tên... Tử Nhãn! Bố cô họ Du, ông nội lại có tên này nữa... Du Lin Lin nhíu mày:"Tử Nhãn, đứng đầu một bang phái tên Thao Tận, chủ tịch tập đoàn Du Thị, siêu năng lực là điều khiển mọi vật xung quanh, đó là ông nói với tớ, ông rất ít về nhà, đó là tất cả những gì tớ biết. ".Vô Minh khẽ cười:"Cảm ơn. "Hắn đưa tay ra trước mặt Du Lin Lin, là một cuốn sổ nhỏ. Du Lin Lin nhận lấy:"Có việc gì có thể nói cho tớ không? "."Được. "Du Lin Lin hài lòng rời đi. Cô đọc cuốn sổ. Là nét chữ của ông. Cô dần dần học được cách khống chế, có thể không cần che giấu bên mắt này nữa rồi. Bây giờ... Cô muốn an tĩnh một chút, cô lẩm bẩm vài câu chú, mắt mèo biến mất, cô cũng trở về thực thế, tại biệt thự của cha cô. Cô lại thu dọn hành lí, đến một nơi xa xôi khác. Du Lin Lin dừng chân tại một căn nhà. "Cho tôi căn này. ""Vâng. "Sau khi ký đủ loại hợp đồng, Du Lin Lin dọn vào ở. Bây giờ... Cô sẽ là người thường, một con người bình thường ở nơi này. Du Lin Lin khẽ mỉm cười:"Có lẽ ngày mai nên mời hàng xóm đi ăn cơm nhỉ? ".

Bịch. 

Vừa bước vào trong căn phòng kia, con tim Du Lin Lin lạnh ngắt. 

Không phải căn phòng này lạnh, mà là hắn lạnh. 

Cô quay đầu nhìn hắn. Sắc mặt hắn tái xanh, đôi tay run rẩy. 

Du Lin Lin nhíu mày:"Sao vậy? "

"Không... Không... Không... " Hắn đáp rất khẽ, sự khiếp sợ lộ rõ ra trong đôi mắt hắn. 

Căn phòng này có gì đặc biệt? 

Du Lin Lin nhìn xung quanh căn phòng, sạch đến đáng kể! Bọn họ chắc chắn là ngoài họ chẳng có ai bào làm gì cả! Vậy mà cảm giác như vừa lau xong vậy! Vậy thì tại sao hắn lại hoảng đến vậy?

Lạch cạch. 

"Có khách à? "Một người đàn bà khá gìa bước xuống cầu thang, mỉm cười nhìn bọn họ. 

Du Lin Lin nghi hoặc:"Dạ, chúng cháu xin hỏi đây có phải là nhà A1 B2 không ạ? ".

"Đúng, cháu tìm ai thế? ".

Cô sửng sốt nhìn bà ta. 

Cái gì vậy? 

Trong chớp mắt, Du Lin Lin liền hiểu ra. 

Căn nhà này là Gian Vũ xếp, hẳn là vô cùng tức giận với Đông Phi Trạch. Nhưng cũng rất kì quái, nếu cô ta đã có ý như vậy rồi mà hắn lại không nhìn ra sao? 

Vậy thù chẳng lẽ cô ta không cố ý? 

"Xin lỗi, chúng cháu làm phiền bác rồi, không có gì đâu ạ. "Đông Phi Trạch vội cúi đầu, kéo cô ra khỏi căn nhà. 

Du Lin Lin thật không hiểu. 

"Cái gì vậy? "

"Nghe Anh, đừng vào đó. "Hắn đáp rồi tay càng nắm chặt. Du Lin Lin thật không chịu nổi:"Anh điên à? "Cô tức giận giật tay ra. 

Đông Phi Trạch quay lại nhìn cô. Ánh mắt hắn lạnh như băng, Du Lin Lin cảm giác như bị mấy mũi dao đâm xuyên qua cơ thể vậy. 

"Chia tay. "Hắn nói một câu. 

Du Lin Lin nhíu mày. 

"Được, vốn dĩ cũng không quan tâm đến Anh. "Cô đáp. 

Cô không phải cái loại chuyên hiểu lầm gì đó. Hắn có thể điều khiển suy nghĩ, đương nhiên có thể điều khiển mọi diễn biến trong đầu cô, ngay cả việc khiến cô thích hắn. 

Hắn buông tay cô ra, một mình đi về phía trời lạnh giá. 

Du Lin Lin cẩn thẩn cởi len bên Tử Nhãn, cái này là thật, khoảng thời gian từ một đến 16 đều chắc chắn là thực, cha cô là bậc thầy của việc trí nhớ, không thể nào nhầm lẫn, bất cứ việc gì, hơn nữa khoảng thời gian đó cũng rất chân thực, mọi suy nghĩ đều hợp lí với cách của cô. 

Siêu năng lực gia không thể điều khiển suy nghĩ của siêu năng lực gia có sức mạnh bẩm sinh. 

Đây là cha dạy cho cô. 

Du Lin Lin ngẫm lại, có một điều không hợp lí. 

Khi đó mẹ đến nhà. Không hợp lí chút gì! Hơn nữa cô cũng không ở đó, cho nên chắc chắn là đã bị thay đổi gì đó, lúc trước cô không hề để ý. 

Cô tìm đến bộ chỉ huy, dùng tóc che đi tử nhãn. 

"Ồ, cậu đến đúng lúc lắm, Lin Lin! "Vô Minh ngồi trên ghế, chào hỏi.

"Sao thế? "Du Lin khó hiểu, cô thì có chuyện gì được? 

Vô?Minh cười:"Đầu tiên tớ muốn hỏi về tử nhãn của cậu, chúng tớ có sách hướng dẫn khống chế nó, đổi lại cậu phải trả lời câu hỏi này. Ông nội của cậu là ai? ".

Du Lin Lin nhíu mày, ông nội của cô? Ông ấy... Tên... Tử Nhãn! Bố cô họ Du, ông nội lại có tên này nữa... 

Du Lin Lin nhíu mày:"Tử Nhãn, đứng đầu một bang phái tên Thao Tận, chủ tịch tập đoàn Du Thị, siêu năng lực là điều khiển mọi vật xung quanh, đó là ông nói với tớ, ông rất ít về nhà, đó là tất cả những gì tớ biết. ".

Vô Minh khẽ cười:"Cảm ơn. "

Hắn đưa tay ra trước mặt Du Lin Lin, là một cuốn sổ nhỏ. 

Du Lin Lin nhận lấy:"Có việc gì có thể nói cho tớ không? ".

"Được. "

Du Lin Lin hài lòng rời đi. 

Cô đọc cuốn sổ. Là nét chữ của ông. Cô dần dần học được cách khống chế, có thể không cần che giấu bên mắt này nữa rồi. 

Bây giờ... Cô muốn an tĩnh một chút, cô lẩm bẩm vài câu chú, mắt mèo biến mất, cô cũng trở về thực thế, tại biệt thự của cha cô. Cô lại thu dọn hành lí, đến một nơi xa xôi khác. 

Du Lin Lin dừng chân tại một căn nhà. 

"Cho tôi căn này. "

"Vâng. "

Sau khi ký đủ loại hợp đồng, Du Lin Lin dọn vào ở. 

Bây giờ... Cô sẽ là người thường, một con người bình thường ở nơi này. 

Du Lin Lin khẽ mỉm cười:"Có lẽ ngày mai nên mời hàng xóm đi ăn cơm nhỉ? ".

Nữ Chính Tầm ThườngTác giả: Nắng Mùa HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐúng, có lẽ tôi là một người tầm thường, trong suy nghĩ của tôi.  Tôi tin rằng, ai cũng có một câu chuyện, tình tiết do họ tự dẫn dắt, nếu đó là một câu chuyện tình cảm, vậy khi bạn gặp được nửa kia, nó sẽ thành một cuốn truyện. Còn lại thì dựa vào hành động của bạn, nó sẽ quyết định tất cả, ví dụ, nếu đó là một câu chuyện ngược, chẳng phải tình tiết đều do nhân vật quyết định sao?  Những cuốn truyện mà chúng ta đọc, liệu có phải đó chính là một nơi khác, và mọi người ở một nơi khác viết nên nơi này?  Tôi không biết, liệu có phải suy nghĩ của tôi quá viển vông?  Nhưng có đôi lúc, tôi không cho rằng như vậy.  Khi mọi người xung quanh tôi đầu rất đặc biệt. Hoặc không?  Tôi không biết, và có lẽ tôi không nên biết?  Theo tôi, chẳng gia đình nào là bình thường cả, ngay cả một gia đình hạnh phúc, cha mẹ tầm thường, con tầm thường, hay ngay cả khi bọn họ không được hạnh phúc. Có đôi lúc tôi nghĩ, bị ổi và đáng khinh là chuyện thường tình, nhưng thật sự quá... Không tốt rồi chứ?  Nếu bann… Bịch. Vừa bước vào trong căn phòng kia, con tim Du Lin Lin lạnh ngắt. Không phải căn phòng này lạnh, mà là hắn lạnh. Cô quay đầu nhìn hắn. Sắc mặt hắn tái xanh, đôi tay run rẩy. Du Lin Lin nhíu mày:"Sao vậy? ""Không... Không... Không... " Hắn đáp rất khẽ, sự khiếp sợ lộ rõ ra trong đôi mắt hắn. Căn phòng này có gì đặc biệt? Du Lin Lin nhìn xung quanh căn phòng, sạch đến đáng kể! Bọn họ chắc chắn là ngoài họ chẳng có ai bào làm gì cả! Vậy mà cảm giác như vừa lau xong vậy! Vậy thì tại sao hắn lại hoảng đến vậy?Lạch cạch. "Có khách à? "Một người đàn bà khá gìa bước xuống cầu thang, mỉm cười nhìn bọn họ. Du Lin Lin nghi hoặc:"Dạ, chúng cháu xin hỏi đây có phải là nhà A1 B2 không ạ? "."Đúng, cháu tìm ai thế? ".Cô sửng sốt nhìn bà ta. Cái gì vậy? Trong chớp mắt, Du Lin Lin liền hiểu ra. Căn nhà này là Gian Vũ xếp, hẳn là vô cùng tức giận với Đông Phi Trạch. Nhưng cũng rất kì quái, nếu cô ta đã có ý như vậy rồi mà hắn lại không nhìn ra sao? Vậy thù chẳng lẽ cô ta không cố ý? "Xin lỗi, chúng cháu làm phiền bác rồi, không có gì đâu ạ. "Đông Phi Trạch vội cúi đầu, kéo cô ra khỏi căn nhà. Du Lin Lin thật không hiểu. "Cái gì vậy? ""Nghe Anh, đừng vào đó. "Hắn đáp rồi tay càng nắm chặt. Du Lin Lin thật không chịu nổi:"Anh điên à? "Cô tức giận giật tay ra. Đông Phi Trạch quay lại nhìn cô. Ánh mắt hắn lạnh như băng, Du Lin Lin cảm giác như bị mấy mũi dao đâm xuyên qua cơ thể vậy. "Chia tay. "Hắn nói một câu. Du Lin Lin nhíu mày. "Được, vốn dĩ cũng không quan tâm đến Anh. "Cô đáp. Cô không phải cái loại chuyên hiểu lầm gì đó. Hắn có thể điều khiển suy nghĩ, đương nhiên có thể điều khiển mọi diễn biến trong đầu cô, ngay cả việc khiến cô thích hắn. Hắn buông tay cô ra, một mình đi về phía trời lạnh giá. Du Lin Lin cẩn thẩn cởi len bên Tử Nhãn, cái này là thật, khoảng thời gian từ một đến 16 đều chắc chắn là thực, cha cô là bậc thầy của việc trí nhớ, không thể nào nhầm lẫn, bất cứ việc gì, hơn nữa khoảng thời gian đó cũng rất chân thực, mọi suy nghĩ đều hợp lí với cách của cô. Siêu năng lực gia không thể điều khiển suy nghĩ của siêu năng lực gia có sức mạnh bẩm sinh. Đây là cha dạy cho cô. Du Lin Lin ngẫm lại, có một điều không hợp lí. Khi đó mẹ đến nhà. Không hợp lí chút gì! Hơn nữa cô cũng không ở đó, cho nên chắc chắn là đã bị thay đổi gì đó, lúc trước cô không hề để ý. Cô tìm đến bộ chỉ huy, dùng tóc che đi tử nhãn. "Ồ, cậu đến đúng lúc lắm, Lin Lin! "Vô Minh ngồi trên ghế, chào hỏi."Sao thế? "Du Lin khó hiểu, cô thì có chuyện gì được? Vô?Minh cười:"Đầu tiên tớ muốn hỏi về tử nhãn của cậu, chúng tớ có sách hướng dẫn khống chế nó, đổi lại cậu phải trả lời câu hỏi này. Ông nội của cậu là ai? ".Du Lin Lin nhíu mày, ông nội của cô? Ông ấy... Tên... Tử Nhãn! Bố cô họ Du, ông nội lại có tên này nữa... Du Lin Lin nhíu mày:"Tử Nhãn, đứng đầu một bang phái tên Thao Tận, chủ tịch tập đoàn Du Thị, siêu năng lực là điều khiển mọi vật xung quanh, đó là ông nói với tớ, ông rất ít về nhà, đó là tất cả những gì tớ biết. ".Vô Minh khẽ cười:"Cảm ơn. "Hắn đưa tay ra trước mặt Du Lin Lin, là một cuốn sổ nhỏ. Du Lin Lin nhận lấy:"Có việc gì có thể nói cho tớ không? "."Được. "Du Lin Lin hài lòng rời đi. Cô đọc cuốn sổ. Là nét chữ của ông. Cô dần dần học được cách khống chế, có thể không cần che giấu bên mắt này nữa rồi. Bây giờ... Cô muốn an tĩnh một chút, cô lẩm bẩm vài câu chú, mắt mèo biến mất, cô cũng trở về thực thế, tại biệt thự của cha cô. Cô lại thu dọn hành lí, đến một nơi xa xôi khác. Du Lin Lin dừng chân tại một căn nhà. "Cho tôi căn này. ""Vâng. "Sau khi ký đủ loại hợp đồng, Du Lin Lin dọn vào ở. Bây giờ... Cô sẽ là người thường, một con người bình thường ở nơi này. Du Lin Lin khẽ mỉm cười:"Có lẽ ngày mai nên mời hàng xóm đi ăn cơm nhỉ? ".

Chương 8: Trở thành tầm thường