Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 75: Nam phụ tổng giám đốc (20)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Edit: Há CảoTrải qua hơn một tuần làm việc với cường độ dày đặc, tổn thất của công ty con ở Thụy Sĩ mới có thể hóa giải được, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.Viên Hàm Dục cũng rất thông cảm cho Vân Y đã vất vả, thế là chủ động cho Vân Y hai ngày nghỉ phép, để Vân Y có thể đi thư giãn.Kết quả, Vân Y lại mang vẻ mặt đáng thương hề hề mà nhìn Viên Hàm Dục: "Nơi này là nơi nguy hiểm, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, lạ nước lạ cái, lỡ bị bắt cóc sao."Lúc Vân Y nói lời này, phối hợp thêm khuôn mặt khiến người khác thương tiếc yêu thương, Viên Hàm Dục nhìn mà cũng không đành lòng."Được rồi, vậy cô muốn đi đâu chơi?" Viên Hàm Dục cho rằng, nếu là con gái, vậy thì phần lớn đều sẽ thi đi dạo mua sắm linh tinh...Ai ngờ, Vân Y lại nói...."Tôi muốn đi trượt tuyết." Vân Y ngẩng đầu lên, suy tư, nơi nổi tiếng nhất Thụy Sĩ, ngoại trừ ngân hàng Thụy Sĩ với trình độ bảo mật mạnh mẽ ra, thì chính là núi Anpơ.Nói này quanh năm đóng tuyết, vào mùa hè hấp dẫn rất nhiều khách đến du lịch, mà Vân Y đã sớm muốn đến Thụy Sĩ hoặc là Nhật Bản đê trượt tuyết rồi.Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, trượt tuyết à, có lẽ còn có thể nhân tiện xoắt độ hảo cảm đó.Cơ hội đi chơi cùng nhau không nhiều, phải nắm cho thật chắc mới được.Tuy rằng lúc trước nguyên chủ đã từng trượt tuyết, nhưng mà cũng chỉ là ở trong ký ức mà thôi, còn cô chưa từng thật sự trượt tuyết lần nào.Vì bảo đảm an toàn của mình, phải đến quảng trường thiên nga mua đồ bảo hộ, toàn bộ đều mua, bảo hộ cổ tay, đầu gối, chỗ nào cũng phải mua.Viên Hàm Dục nhìn bộ dạng của Vân Y thì cau mày, chỉ là lại không có lên tiếng hỏi, sau đó mang theo Vân Y đi tới núi tuyết Anpơ.Núi tuyết rất dài, phảng phất còn nghe thấy những âm thanh réo rắt run run.Vân Y ngồi trên cáp treo nhìn xuống kinh ngạc cảm thán không thôi, chỉ là...Vì sao phải ngồi cáp treo lên núi?Vân Y hỏi Viên Hàm Dục, hắn nói thế này: Núi tuyết trung bình cao hơn 3.000 mét so với mực nước biển, ngay cả trên ngọn núi này, có hơn một nghìn mét, cô xác định?Được rồi, Vân Y lập tức ngậm miệng, có sức để bò lên núi, cũng không còn sức để mà đi trượt tuyết nữa."A a a a a a!!!" Vừa lên tới đỉnh núi, Vân Y nhìn xuống phía dưới, một mảnh tuyết trắng xóa, bỗng nhiên cảm thấy xúc động muốn thét lên.Chỉ là ngay lập tức lại ngậm miệng ngay. Đờ mờ, sao cô lại xúc động như vậy chứ?Lại làm ra hành động mất hết hình tượng trước mặt nam phụ thế này.A a a a a a a a a! Nội tâm Vân Y điên cuồng gào thét.Trên mặt hơi xấu hổ, tầm mặt đảo qua đảo lại khắp nơi, không dám nhìn thẳng Viên Hàm Dục.Viên Hàm Dục nhìn gương mặt đỏ ửng của Vân Y, liền lộ ra nụ cười hiếm có."Đi thôi." Viên Hàm Dục đột nhiên lên tiếng nói."Đi đâu?" Vân Y ngây ngốc nhìn hắn, hai mắt mê mang, khác biệt hoàn toàn với hình tượng ngày thường của cô.Đôi mắt mê mang đọng nước khiến đáy lòng Viên Hàm Dục mềm đi.【Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 55, ký chủ cố lên!】"Không phải muốn đi trượt tuyết sao? Qua bên kia thuê ván trượt nào." Viên Hàm Dục vỗ đầu Vân Y, thân mật không thể nghi ngờ."Hả?" Nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của hắn chắc là đã đến đây không ít lần. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng đi chơi của Vân Y.Vân Y vui vẻ phấn chấn chạy đến cửa hàng mà Viên Hàm Dục nói mà thuê ván trượt tuyết.

Edit: Há Cảo

Trải qua hơn một tuần làm việc với cường độ dày đặc, tổn thất của công ty con ở Thụy Sĩ mới có thể hóa giải được, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Viên Hàm Dục cũng rất thông cảm cho Vân Y đã vất vả, thế là chủ động cho Vân Y hai ngày nghỉ phép, để Vân Y có thể đi thư giãn.

Kết quả, Vân Y lại mang vẻ mặt đáng thương hề hề mà nhìn Viên Hàm Dục: "Nơi này là nơi nguy hiểm, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, lạ nước lạ cái, lỡ bị bắt cóc sao."

Lúc Vân Y nói lời này, phối hợp thêm khuôn mặt khiến người khác thương tiếc yêu thương, Viên Hàm Dục nhìn mà cũng không đành lòng.

"Được rồi, vậy cô muốn đi đâu chơi?" Viên Hàm Dục cho rằng, nếu là con gái, vậy thì phần lớn đều sẽ thi đi dạo mua sắm linh tinh...

Ai ngờ, Vân Y lại nói....

"Tôi muốn đi trượt tuyết." Vân Y ngẩng đầu lên, suy tư, nơi nổi tiếng nhất Thụy Sĩ, ngoại trừ ngân hàng Thụy Sĩ với trình độ bảo mật mạnh mẽ ra, thì chính là núi Anpơ.

Nói này quanh năm đóng tuyết, vào mùa hè hấp dẫn rất nhiều khách đến du lịch, mà Vân Y đã sớm muốn đến Thụy Sĩ hoặc là Nhật Bản đê trượt tuyết rồi.

Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, trượt tuyết à, có lẽ còn có thể nhân tiện xoắt độ hảo cảm đó.

Cơ hội đi chơi cùng nhau không nhiều, phải nắm cho thật chắc mới được.

Tuy rằng lúc trước nguyên chủ đã từng trượt tuyết, nhưng mà cũng chỉ là ở trong ký ức mà thôi, còn cô chưa từng thật sự trượt tuyết lần nào.

Vì bảo đảm an toàn của mình, phải đến quảng trường thiên nga mua đồ bảo hộ, toàn bộ đều mua, bảo hộ cổ tay, đầu gối, chỗ nào cũng phải mua.

Viên Hàm Dục nhìn bộ dạng của Vân Y thì cau mày, chỉ là lại không có lên tiếng hỏi, sau đó mang theo Vân Y đi tới núi tuyết Anpơ.

Núi tuyết rất dài, phảng phất còn nghe thấy những âm thanh réo rắt run run.

Vân Y ngồi trên cáp treo nhìn xuống kinh ngạc cảm thán không thôi, chỉ là...Vì sao phải ngồi cáp treo lên núi?

Vân Y hỏi Viên Hàm Dục, hắn nói thế này: Núi tuyết trung bình cao hơn 3.000 mét so với mực nước biển, ngay cả trên ngọn núi này, có hơn một nghìn mét, cô xác định?

Được rồi, Vân Y lập tức ngậm miệng, có sức để bò lên núi, cũng không còn sức để mà đi trượt tuyết nữa.

"A a a a a a!!!" Vừa lên tới đỉnh núi, Vân Y nhìn xuống phía dưới, một mảnh tuyết trắng xóa, bỗng nhiên cảm thấy xúc động muốn thét lên.

Chỉ là ngay lập tức lại ngậm miệng ngay. Đờ mờ, sao cô lại xúc động như vậy chứ?

Lại làm ra hành động mất hết hình tượng trước mặt nam phụ thế này.

A a a a a a a a a! Nội tâm Vân Y điên cuồng gào thét.

Trên mặt hơi xấu hổ, tầm mặt đảo qua đảo lại khắp nơi, không dám nhìn thẳng Viên Hàm Dục.

Viên Hàm Dục nhìn gương mặt đỏ ửng của Vân Y, liền lộ ra nụ cười hiếm có.

"Đi thôi." Viên Hàm Dục đột nhiên lên tiếng nói.

"Đi đâu?" Vân Y ngây ngốc nhìn hắn, hai mắt mê mang, khác biệt hoàn toàn với hình tượng ngày thường của cô.

Đôi mắt mê mang đọng nước khiến đáy lòng Viên Hàm Dục mềm đi.

【Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 55, ký chủ cố lên!】

"Không phải muốn đi trượt tuyết sao? Qua bên kia thuê ván trượt nào." Viên Hàm Dục vỗ đầu Vân Y, thân mật không thể nghi ngờ.

"Hả?" Nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của hắn chắc là đã đến đây không ít lần. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng đi chơi của Vân Y.

Vân Y vui vẻ phấn chấn chạy đến cửa hàng mà Viên Hàm Dục nói mà thuê ván trượt tuyết.

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Edit: Há CảoTrải qua hơn một tuần làm việc với cường độ dày đặc, tổn thất của công ty con ở Thụy Sĩ mới có thể hóa giải được, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.Viên Hàm Dục cũng rất thông cảm cho Vân Y đã vất vả, thế là chủ động cho Vân Y hai ngày nghỉ phép, để Vân Y có thể đi thư giãn.Kết quả, Vân Y lại mang vẻ mặt đáng thương hề hề mà nhìn Viên Hàm Dục: "Nơi này là nơi nguy hiểm, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, lạ nước lạ cái, lỡ bị bắt cóc sao."Lúc Vân Y nói lời này, phối hợp thêm khuôn mặt khiến người khác thương tiếc yêu thương, Viên Hàm Dục nhìn mà cũng không đành lòng."Được rồi, vậy cô muốn đi đâu chơi?" Viên Hàm Dục cho rằng, nếu là con gái, vậy thì phần lớn đều sẽ thi đi dạo mua sắm linh tinh...Ai ngờ, Vân Y lại nói...."Tôi muốn đi trượt tuyết." Vân Y ngẩng đầu lên, suy tư, nơi nổi tiếng nhất Thụy Sĩ, ngoại trừ ngân hàng Thụy Sĩ với trình độ bảo mật mạnh mẽ ra, thì chính là núi Anpơ.Nói này quanh năm đóng tuyết, vào mùa hè hấp dẫn rất nhiều khách đến du lịch, mà Vân Y đã sớm muốn đến Thụy Sĩ hoặc là Nhật Bản đê trượt tuyết rồi.Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, trượt tuyết à, có lẽ còn có thể nhân tiện xoắt độ hảo cảm đó.Cơ hội đi chơi cùng nhau không nhiều, phải nắm cho thật chắc mới được.Tuy rằng lúc trước nguyên chủ đã từng trượt tuyết, nhưng mà cũng chỉ là ở trong ký ức mà thôi, còn cô chưa từng thật sự trượt tuyết lần nào.Vì bảo đảm an toàn của mình, phải đến quảng trường thiên nga mua đồ bảo hộ, toàn bộ đều mua, bảo hộ cổ tay, đầu gối, chỗ nào cũng phải mua.Viên Hàm Dục nhìn bộ dạng của Vân Y thì cau mày, chỉ là lại không có lên tiếng hỏi, sau đó mang theo Vân Y đi tới núi tuyết Anpơ.Núi tuyết rất dài, phảng phất còn nghe thấy những âm thanh réo rắt run run.Vân Y ngồi trên cáp treo nhìn xuống kinh ngạc cảm thán không thôi, chỉ là...Vì sao phải ngồi cáp treo lên núi?Vân Y hỏi Viên Hàm Dục, hắn nói thế này: Núi tuyết trung bình cao hơn 3.000 mét so với mực nước biển, ngay cả trên ngọn núi này, có hơn một nghìn mét, cô xác định?Được rồi, Vân Y lập tức ngậm miệng, có sức để bò lên núi, cũng không còn sức để mà đi trượt tuyết nữa."A a a a a a!!!" Vừa lên tới đỉnh núi, Vân Y nhìn xuống phía dưới, một mảnh tuyết trắng xóa, bỗng nhiên cảm thấy xúc động muốn thét lên.Chỉ là ngay lập tức lại ngậm miệng ngay. Đờ mờ, sao cô lại xúc động như vậy chứ?Lại làm ra hành động mất hết hình tượng trước mặt nam phụ thế này.A a a a a a a a a! Nội tâm Vân Y điên cuồng gào thét.Trên mặt hơi xấu hổ, tầm mặt đảo qua đảo lại khắp nơi, không dám nhìn thẳng Viên Hàm Dục.Viên Hàm Dục nhìn gương mặt đỏ ửng của Vân Y, liền lộ ra nụ cười hiếm có."Đi thôi." Viên Hàm Dục đột nhiên lên tiếng nói."Đi đâu?" Vân Y ngây ngốc nhìn hắn, hai mắt mê mang, khác biệt hoàn toàn với hình tượng ngày thường của cô.Đôi mắt mê mang đọng nước khiến đáy lòng Viên Hàm Dục mềm đi.【Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 55, ký chủ cố lên!】"Không phải muốn đi trượt tuyết sao? Qua bên kia thuê ván trượt nào." Viên Hàm Dục vỗ đầu Vân Y, thân mật không thể nghi ngờ."Hả?" Nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của hắn chắc là đã đến đây không ít lần. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng đi chơi của Vân Y.Vân Y vui vẻ phấn chấn chạy đến cửa hàng mà Viên Hàm Dục nói mà thuê ván trượt tuyết.

Chương 75: Nam phụ tổng giám đốc (20)