Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 82: Nam phụ tổng giám đốc (27)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Edit: Ái - Beta: Há CảoTrong tầm mắt cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trên giường của chính mình.Đàn ông?Trong nháy mắt Vân Y liền tỉnh táo, cô giãy dụa ngồi bật dậy chăm chú nhìn người đàn ông này, Viên Hàm Dục?"Tổng, tổng giám đốc?". Tại sao hắn lại ở chỗ này? Vân Y lập tức cuối đầu kiểm tra quần áo của bản thân, tuy rằng có chút lộn xộn nhưng cũng may vẫn là bộ quần áo hôm qua cô mặc.Còn tốt, còn tốt.Thấy Vân Y cúi đầu kiểm tra quần áo rồi lại thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng Viên Hàm Dục giật giật, nhìn hắn giống như là loại người cầm thú lắm hay sao?"Tỉnh rồi?" Giọng nói hơi khàn vang lên, cả đêm không ngủ khiến đôi mắt của hắn hơi đỏ.Vân Y nhìn về phía Viên Hàm Dục, hình như đầu óc còn chưa tỉnh táo, còn đang trong trạng thái mơ màng."Tổng giám đốc? Tại sao anh lại ở chỗ này?". Vân Y vừa dứt lời Viên Hàm Dục liền nhìn về phía cô, có chút nghi ngờ lại có chút bất mãn."Sao vậy, em đã quên hết mọi việc xảy ra đêm qua rồi à?". Viên Hàm Dục đương nhiên bất mãn, hắn ở đây rối rắm cả một buổi tối.Chính là ai ngờ, nhân vật chính khiến hắn rối rắm, sau một giấc ngủ tỉnh lại đều quên hết tất cả.Chuyện này đối với bất kì ai đều không thể tiếp thu.Vân Y nhìn Viên Hàm Dục, mờ mịt, đêm qua?Vân Y nỗ lực tự hỏi, đêm qua? Cô nhớ rõ là cô đi tới một quán bar gần khách sạn này...Đương nhiên, việc này chủ yếu là muốn cho Viên Hàm Dục lo lắng một chút, k*ch th*ch một chút, nhưng mà, nhưng mà những việc xảy ra sau khi cô uống say thật sự là cô không có nhớ rõ đâu."Cái này....Tổng giám đốc, có chuyện gì tôi cần phải nhớ rõ sao?" Vân Y thật cẩn thận hỏi.Mà Viên Hàm Dục nghe Vân Y hỏi như thế trực tiếp nghẹn họng, đờ mờ, lão tử ngồi ở đây rối rắm, còn chỗ cô lại không có việc gì cả?Phẫn nộ-ing!!!!Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nam phụ Vân Y còn tưởng rằng độ hảo cảm mà bản thân miễn cưỡng có được lại sắp giảm xuống chứ.Chẳng qua không bao lâu sau, vẻ mặt phẫn nộ của Viên Hàm Dục biến mất, khuôn mặt bình tĩnh lại đến độ như không có chuyện gì xảy ra cả."Không có việc gì." Nói xong, Viên Hàm Dục liền đứng dậy.Nhìn bóng lưng Viên Hàm Dục rời đi, Vân Y cảm thấy khó hiểu mà gãi đầu, chỉ là cô cũng không quên nhiệm vụ của mình."Để công ty quản lý của Lạc Thần ra mặt làm sáng tỏ sự việc." Tin nhắn gửi thành công.Lúc nhận được tin nhắn của Vân Y, đối phương ngây người một lúc, cô ấy vẫn cho rằng Vân Y là muốn hại chết Vưu Mộng Mạn.Nhưng bây giờ....... Lại không thể hiểu được.Vân Y không cần người khác hiểu, cô là đang muốn hợp tác cho nam chính và nữ chính đến bên nhau có được không?Nếu như có thể không phá hư cốt truyện cô liền không phá hư cốt truyện, Vân Y vẫn là một người... thiện lương.【Xí, không biết xấu hổ!】【Ai? Ai đang mắng ta? Tác giả đại nhân mau tìm ra người mắng ta mà đánh chết hắn đi.】【Tác giả đại nhân tháo chạy!!!】Ở trong nước, công ty quản lý của Lạc Thần ra mặt giải thích, đồng thời công ty quản lý của Vưu Mộng Mạn cũng ra mặt tuyên bố.Cùng nhau hành động, tuy rằng là làm sáng tỏ, nhưng lại càng khiến người ta hoài nghi.Mà Lạc Thần cũng lên weibo up một status khiến các fan hâm mộ ồn ào......"Làm một fan chân chính, chẳng lẽ các bạn không hy vọng thần tượng của các bạn được hạnh phúc hay sao?"Trong nháy mắt, sự việc giữa Lạc Thần và Vưu Mộng Mạn bị bàn tán đến độ long trời lở đất.Một ngày sau.Vưu Mộng Mạn và Lạc Thần mở họp báo, trong buổi họp báo cả hai người cùng lúc xuất hiện, mà trang phục hai người đang mặc.... là đồ đôi, rõ ràng như thế.....
Edit: Ái - Beta: Há Cảo
Trong tầm mắt cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trên giường của chính mình.
Đàn ông?
Trong nháy mắt Vân Y liền tỉnh táo, cô giãy dụa ngồi bật dậy chăm chú nhìn người đàn ông này, Viên Hàm Dục?
"Tổng, tổng giám đốc?". Tại sao hắn lại ở chỗ này? Vân Y lập tức cuối đầu kiểm tra quần áo của bản thân, tuy rằng có chút lộn xộn nhưng cũng may vẫn là bộ quần áo hôm qua cô mặc.
Còn tốt, còn tốt.
Thấy Vân Y cúi đầu kiểm tra quần áo rồi lại thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng Viên Hàm Dục giật giật, nhìn hắn giống như là loại người cầm thú lắm hay sao?
"Tỉnh rồi?" Giọng nói hơi khàn vang lên, cả đêm không ngủ khiến đôi mắt của hắn hơi đỏ.
Vân Y nhìn về phía Viên Hàm Dục, hình như đầu óc còn chưa tỉnh táo, còn đang trong trạng thái mơ màng.
"Tổng giám đốc? Tại sao anh lại ở chỗ này?". Vân Y vừa dứt lời Viên Hàm Dục liền nhìn về phía cô, có chút nghi ngờ lại có chút bất mãn.
"Sao vậy, em đã quên hết mọi việc xảy ra đêm qua rồi à?". Viên Hàm Dục đương nhiên bất mãn, hắn ở đây rối rắm cả một buổi tối.
Chính là ai ngờ, nhân vật chính khiến hắn rối rắm, sau một giấc ngủ tỉnh lại đều quên hết tất cả.
Chuyện này đối với bất kì ai đều không thể tiếp thu.
Vân Y nhìn Viên Hàm Dục, mờ mịt, đêm qua?
Vân Y nỗ lực tự hỏi, đêm qua? Cô nhớ rõ là cô đi tới một quán bar gần khách sạn này...
Đương nhiên, việc này chủ yếu là muốn cho Viên Hàm Dục lo lắng một chút, k*ch th*ch một chút, nhưng mà, nhưng mà những việc xảy ra sau khi cô uống say thật sự là cô không có nhớ rõ đâu.
"Cái này....Tổng giám đốc, có chuyện gì tôi cần phải nhớ rõ sao?" Vân Y thật cẩn thận hỏi.
Mà Viên Hàm Dục nghe Vân Y hỏi như thế trực tiếp nghẹn họng, đờ mờ, lão tử ngồi ở đây rối rắm, còn chỗ cô lại không có việc gì cả?
Phẫn nộ-ing!!!!
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nam phụ Vân Y còn tưởng rằng độ hảo cảm mà bản thân miễn cưỡng có được lại sắp giảm xuống chứ.
Chẳng qua không bao lâu sau, vẻ mặt phẫn nộ của Viên Hàm Dục biến mất, khuôn mặt bình tĩnh lại đến độ như không có chuyện gì xảy ra cả.
"Không có việc gì." Nói xong, Viên Hàm Dục liền đứng dậy.
Nhìn bóng lưng Viên Hàm Dục rời đi, Vân Y cảm thấy khó hiểu mà gãi đầu, chỉ là cô cũng không quên nhiệm vụ của mình.
"Để công ty quản lý của Lạc Thần ra mặt làm sáng tỏ sự việc." Tin nhắn gửi thành công.
Lúc nhận được tin nhắn của Vân Y, đối phương ngây người một lúc, cô ấy vẫn cho rằng Vân Y là muốn hại chết Vưu Mộng Mạn.
Nhưng bây giờ....... Lại không thể hiểu được.
Vân Y không cần người khác hiểu, cô là đang muốn hợp tác cho nam chính và nữ chính đến bên nhau có được không?
Nếu như có thể không phá hư cốt truyện cô liền không phá hư cốt truyện, Vân Y vẫn là một người... thiện lương.
【Xí, không biết xấu hổ!】
【Ai? Ai đang mắng ta? Tác giả đại nhân mau tìm ra người mắng ta mà đánh chết hắn đi.】
【Tác giả đại nhân tháo chạy!!!】
Ở trong nước, công ty quản lý của Lạc Thần ra mặt giải thích, đồng thời công ty quản lý của Vưu Mộng Mạn cũng ra mặt tuyên bố.
Cùng nhau hành động, tuy rằng là làm sáng tỏ, nhưng lại càng khiến người ta hoài nghi.
Mà Lạc Thần cũng lên weibo up một status khiến các fan hâm mộ ồn ào......
"Làm một fan chân chính, chẳng lẽ các bạn không hy vọng thần tượng của các bạn được hạnh phúc hay sao?"
Trong nháy mắt, sự việc giữa Lạc Thần và Vưu Mộng Mạn bị bàn tán đến độ long trời lở đất.
Một ngày sau.
Vưu Mộng Mạn và Lạc Thần mở họp báo, trong buổi họp báo cả hai người cùng lúc xuất hiện, mà trang phục hai người đang mặc.... là đồ đôi, rõ ràng như thế.....
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Edit: Ái - Beta: Há CảoTrong tầm mắt cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trên giường của chính mình.Đàn ông?Trong nháy mắt Vân Y liền tỉnh táo, cô giãy dụa ngồi bật dậy chăm chú nhìn người đàn ông này, Viên Hàm Dục?"Tổng, tổng giám đốc?". Tại sao hắn lại ở chỗ này? Vân Y lập tức cuối đầu kiểm tra quần áo của bản thân, tuy rằng có chút lộn xộn nhưng cũng may vẫn là bộ quần áo hôm qua cô mặc.Còn tốt, còn tốt.Thấy Vân Y cúi đầu kiểm tra quần áo rồi lại thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng Viên Hàm Dục giật giật, nhìn hắn giống như là loại người cầm thú lắm hay sao?"Tỉnh rồi?" Giọng nói hơi khàn vang lên, cả đêm không ngủ khiến đôi mắt của hắn hơi đỏ.Vân Y nhìn về phía Viên Hàm Dục, hình như đầu óc còn chưa tỉnh táo, còn đang trong trạng thái mơ màng."Tổng giám đốc? Tại sao anh lại ở chỗ này?". Vân Y vừa dứt lời Viên Hàm Dục liền nhìn về phía cô, có chút nghi ngờ lại có chút bất mãn."Sao vậy, em đã quên hết mọi việc xảy ra đêm qua rồi à?". Viên Hàm Dục đương nhiên bất mãn, hắn ở đây rối rắm cả một buổi tối.Chính là ai ngờ, nhân vật chính khiến hắn rối rắm, sau một giấc ngủ tỉnh lại đều quên hết tất cả.Chuyện này đối với bất kì ai đều không thể tiếp thu.Vân Y nhìn Viên Hàm Dục, mờ mịt, đêm qua?Vân Y nỗ lực tự hỏi, đêm qua? Cô nhớ rõ là cô đi tới một quán bar gần khách sạn này...Đương nhiên, việc này chủ yếu là muốn cho Viên Hàm Dục lo lắng một chút, k*ch th*ch một chút, nhưng mà, nhưng mà những việc xảy ra sau khi cô uống say thật sự là cô không có nhớ rõ đâu."Cái này....Tổng giám đốc, có chuyện gì tôi cần phải nhớ rõ sao?" Vân Y thật cẩn thận hỏi.Mà Viên Hàm Dục nghe Vân Y hỏi như thế trực tiếp nghẹn họng, đờ mờ, lão tử ngồi ở đây rối rắm, còn chỗ cô lại không có việc gì cả?Phẫn nộ-ing!!!!Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nam phụ Vân Y còn tưởng rằng độ hảo cảm mà bản thân miễn cưỡng có được lại sắp giảm xuống chứ.Chẳng qua không bao lâu sau, vẻ mặt phẫn nộ của Viên Hàm Dục biến mất, khuôn mặt bình tĩnh lại đến độ như không có chuyện gì xảy ra cả."Không có việc gì." Nói xong, Viên Hàm Dục liền đứng dậy.Nhìn bóng lưng Viên Hàm Dục rời đi, Vân Y cảm thấy khó hiểu mà gãi đầu, chỉ là cô cũng không quên nhiệm vụ của mình."Để công ty quản lý của Lạc Thần ra mặt làm sáng tỏ sự việc." Tin nhắn gửi thành công.Lúc nhận được tin nhắn của Vân Y, đối phương ngây người một lúc, cô ấy vẫn cho rằng Vân Y là muốn hại chết Vưu Mộng Mạn.Nhưng bây giờ....... Lại không thể hiểu được.Vân Y không cần người khác hiểu, cô là đang muốn hợp tác cho nam chính và nữ chính đến bên nhau có được không?Nếu như có thể không phá hư cốt truyện cô liền không phá hư cốt truyện, Vân Y vẫn là một người... thiện lương.【Xí, không biết xấu hổ!】【Ai? Ai đang mắng ta? Tác giả đại nhân mau tìm ra người mắng ta mà đánh chết hắn đi.】【Tác giả đại nhân tháo chạy!!!】Ở trong nước, công ty quản lý của Lạc Thần ra mặt giải thích, đồng thời công ty quản lý của Vưu Mộng Mạn cũng ra mặt tuyên bố.Cùng nhau hành động, tuy rằng là làm sáng tỏ, nhưng lại càng khiến người ta hoài nghi.Mà Lạc Thần cũng lên weibo up một status khiến các fan hâm mộ ồn ào......"Làm một fan chân chính, chẳng lẽ các bạn không hy vọng thần tượng của các bạn được hạnh phúc hay sao?"Trong nháy mắt, sự việc giữa Lạc Thần và Vưu Mộng Mạn bị bàn tán đến độ long trời lở đất.Một ngày sau.Vưu Mộng Mạn và Lạc Thần mở họp báo, trong buổi họp báo cả hai người cùng lúc xuất hiện, mà trang phục hai người đang mặc.... là đồ đôi, rõ ràng như thế.....