Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 104: Vua Zombie, đừng làm loạn (17)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Edit: Há CảoMạch Khê Bạn không nói gì, lạnh nhạt nhìn cô ta.Mà Tô Khê lại nhìn chằm chằm vào Mạch Khê Bạn. Lúc này, cô ta đã quên mất những lời châm chọc, mỉa mai của mình với Vân Y và Mạch Khê Bạn trong dọc đường đi đến căn cứ. Chỉ nhớ tới những tủi thân của mình. Cô ta cho rằng, Mạch Khê Bạn vẫn là....người đã từng đối xử rất tốt với cô ta ngày xưa.【Đương nhiên, "rất tốt" này là so sánh với những người trong phòng thí nghiệm. Với Mạch Khê Bạn lúc ấy, không ai bì kịp thí nghiệm của mình cả.】"Khê Ngạn." Tô Khê gọi thêm lần nữa, cô ta nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạch Khê Bạn mà chua xót trong lòng."Tại sao anh không để ý tới em chứ?" Vẻ mặt tủi thân của Tô Khê lúc này nhìn vừa mềm yếu vừa đáng thương.Nhưng trong mắt Mạch Khê Bạn, mỗi con người đều là như nhau cả. Tri giác của hắn đã không còn từ lâu rồi."Khê Ngạn, có phải anh đang trách em đã vứt bỏ anh lúc anh bị nhiễm virus không?" Tô Khê thật không hổ là nữ chính, vừa khóc một cái mà đã động lòng người đến thế."Em thật sự không cố ý đâu. Em chỉ là sợ, là sợ mà thôi. Khê Ngạn, anh đừng trách em được không?"Tô Khê đứng trước cửa phòng nghẹn ngào, vừa khóc vừa giải tỏa nỗi lòng. Nhưng hết thảy trong mắt Mạch Khê Bạn, lại chỉ như một trò đùa mà thôi."Khê Ngạn, anh tha thứ cho em được không? Chúng ta về bên nhau lần nữa được không?" Cũng không biết trong đầu Tô Khê nghĩ gì, mà lại cho rằng cô ta xin lỗi xong thì Mạch Khê Bạn sẽ về bên cô ta nữa.....Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi của Mạch Khê Bạn, Tô Khê cảm thấy, nhất định là hắn đang thầm giễu cợt mình đây mà.Tô Khê ngơ ngác nhìn Mạch Khê Bạn, nước mắt đang rơi bỗng dưng dừng lại, động tác tay cũng đình chỉ."Mạch Khê Bạn, có phải anh đang quen con nhỏ Vân Y chết tiệt ấy không?" Tô Khê nhớ lại suốt dọc đường đi, hào quang của Vân Y cứ chiếu rọi lên người mình, cô ta hận lắm.Bây giờ nhìn Mạch Khê Bạn đứng đó, không hề nhúc nhích nhìn cô ta, trong ánh mắt không có bất kỳ tia dao động nào."Mạch Khê Bạn, anh đừng cho rằng anh ghê gớm lắm. Bây giờ anh chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, chỉ biết dựa vào sự thâm tình của Vân Y đối với anh mà thôi. Hừ, đợi ngày nào Vân Y tìm được người tốt hơn, sẽ đá anh ngay thôi."Tô Khê thẹn quá hóa giận, nói ra hết những lời trong lòng mình.Cuối cùng, Mạch Khê Bạn cũng có động tĩnh, không đứng im bất động nữa. Trong đôi mắt không gợn sóng của hắn bỗng nhiên lóe lên một luồng sáng màu đỏ, hắn lạnh lùng nhìn về phía Tô Khê.Tô Khê bị ánh sáng màu đỏ trong mắt Mạch Khê Bạn dọa cho sợ hãi. Cô ta trợn mắt nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ không thể tin tưởng được."A a a a a a a a!" Tô Khê dùng tay che kín gương mặt của mình, sợ hãi xoay người chạy đi.Tiếng thét chói tai của cô ta rất vang, mọi người xung quanh căn phòng đều nghe thấy được.Tô Khê chạy mãi, đến khi đã rời xa căn phòng của Mạch Khê Bạn rồi mới dừng lại. Cô ta đưa tay lên ngực mình, nơi đây còn đang nhảy liên hồi.Con người bình thường, trong đôi mắt không thể hiện lên ánh sáng màu đỏ như thế......Cô ta lại nhớ đến lúc trước, Mạch Khê Bạn đã bị nhiễm virus. Mà virus đó, chính là nguyên nhân khiến zombie xuất hiện.Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Khê bỗng dâng lên một ý tưởng rất khó tin được. Hay là, Mạch Khê Bạn đã trở thành zombie rồi?Rất có thể là thế, dù sao suốt dọc đường cô ta cũng chưa từng nghe Mạch Khê Bạn nói qua câu nào, cũng không hề làm gì cả, quan trong nhất là.....còn chưa từng ăn gì cả....

Edit: Há Cảo

Mạch Khê Bạn không nói gì, lạnh nhạt nhìn cô ta.

Mà Tô Khê lại nhìn chằm chằm vào Mạch Khê Bạn. Lúc này, cô ta đã quên mất những lời châm chọc, mỉa mai của mình với Vân Y và Mạch Khê Bạn trong dọc đường đi đến căn cứ. Chỉ nhớ tới những tủi thân của mình. Cô ta cho rằng, Mạch Khê Bạn vẫn là....người đã từng đối xử rất tốt với cô ta ngày xưa.

【Đương nhiên, "rất tốt" này là so sánh với những người trong phòng thí nghiệm. Với Mạch Khê Bạn lúc ấy, không ai bì kịp thí nghiệm của mình cả.】

"Khê Ngạn." Tô Khê gọi thêm lần nữa, cô ta nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạch Khê Bạn mà chua xót trong lòng.

"Tại sao anh không để ý tới em chứ?" Vẻ mặt tủi thân của Tô Khê lúc này nhìn vừa mềm yếu vừa đáng thương.

Nhưng trong mắt Mạch Khê Bạn, mỗi con người đều là như nhau cả. Tri giác của hắn đã không còn từ lâu rồi.

"Khê Ngạn, có phải anh đang trách em đã vứt bỏ anh lúc anh bị nhiễm virus không?" Tô Khê thật không hổ là nữ chính, vừa khóc một cái mà đã động lòng người đến thế.

"Em thật sự không cố ý đâu. Em chỉ là sợ, là sợ mà thôi. Khê Ngạn, anh đừng trách em được không?"

Tô Khê đứng trước cửa phòng nghẹn ngào, vừa khóc vừa giải tỏa nỗi lòng. Nhưng hết thảy trong mắt Mạch Khê Bạn, lại chỉ như một trò đùa mà thôi.

"Khê Ngạn, anh tha thứ cho em được không? Chúng ta về bên nhau lần nữa được không?" Cũng không biết trong đầu Tô Khê nghĩ gì, mà lại cho rằng cô ta xin lỗi xong thì Mạch Khê Bạn sẽ về bên cô ta nữa.....

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi của Mạch Khê Bạn, Tô Khê cảm thấy, nhất định là hắn đang thầm giễu cợt mình đây mà.

Tô Khê ngơ ngác nhìn Mạch Khê Bạn, nước mắt đang rơi bỗng dưng dừng lại, động tác tay cũng đình chỉ.

"Mạch Khê Bạn, có phải anh đang quen con nhỏ Vân Y chết tiệt ấy không?" Tô Khê nhớ lại suốt dọc đường đi, hào quang của Vân Y cứ chiếu rọi lên người mình, cô ta hận lắm.

Bây giờ nhìn Mạch Khê Bạn đứng đó, không hề nhúc nhích nhìn cô ta, trong ánh mắt không có bất kỳ tia dao động nào.

"Mạch Khê Bạn, anh đừng cho rằng anh ghê gớm lắm. Bây giờ anh chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, chỉ biết dựa vào sự thâm tình của Vân Y đối với anh mà thôi. Hừ, đợi ngày nào Vân Y tìm được người tốt hơn, sẽ đá anh ngay thôi."

Tô Khê thẹn quá hóa giận, nói ra hết những lời trong lòng mình.

Cuối cùng, Mạch Khê Bạn cũng có động tĩnh, không đứng im bất động nữa. 

Trong đôi mắt không gợn sóng của hắn bỗng nhiên lóe lên một luồng sáng màu đỏ, hắn lạnh lùng nhìn về phía Tô Khê.

Tô Khê bị ánh sáng màu đỏ trong mắt Mạch Khê Bạn dọa cho sợ hãi. Cô ta trợn mắt nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ không thể tin tưởng được.

"A a a a a a a a!" Tô Khê dùng tay che kín gương mặt của mình, sợ hãi xoay người chạy đi.

Tiếng thét chói tai của cô ta rất vang, mọi người xung quanh căn phòng đều nghe thấy được.

Tô Khê chạy mãi, đến khi đã rời xa căn phòng của Mạch Khê Bạn rồi mới dừng lại. Cô ta đưa tay lên ngực mình, nơi đây còn đang nhảy liên hồi.

Con người bình thường, trong đôi mắt không thể hiện lên ánh sáng màu đỏ như thế......

Cô ta lại nhớ đến lúc trước, Mạch Khê Bạn đã bị nhiễm virus. Mà virus đó, chính là nguyên nhân khiến zombie xuất hiện.

Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Khê bỗng dâng lên một ý tưởng rất khó tin được. Hay là, Mạch Khê Bạn đã trở thành zombie rồi?

Rất có thể là thế, dù sao suốt dọc đường cô ta cũng chưa từng nghe Mạch Khê Bạn nói qua câu nào, cũng không hề làm gì cả, quan trong nhất là.....còn chưa từng ăn gì cả....

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Edit: Há CảoMạch Khê Bạn không nói gì, lạnh nhạt nhìn cô ta.Mà Tô Khê lại nhìn chằm chằm vào Mạch Khê Bạn. Lúc này, cô ta đã quên mất những lời châm chọc, mỉa mai của mình với Vân Y và Mạch Khê Bạn trong dọc đường đi đến căn cứ. Chỉ nhớ tới những tủi thân của mình. Cô ta cho rằng, Mạch Khê Bạn vẫn là....người đã từng đối xử rất tốt với cô ta ngày xưa.【Đương nhiên, "rất tốt" này là so sánh với những người trong phòng thí nghiệm. Với Mạch Khê Bạn lúc ấy, không ai bì kịp thí nghiệm của mình cả.】"Khê Ngạn." Tô Khê gọi thêm lần nữa, cô ta nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạch Khê Bạn mà chua xót trong lòng."Tại sao anh không để ý tới em chứ?" Vẻ mặt tủi thân của Tô Khê lúc này nhìn vừa mềm yếu vừa đáng thương.Nhưng trong mắt Mạch Khê Bạn, mỗi con người đều là như nhau cả. Tri giác của hắn đã không còn từ lâu rồi."Khê Ngạn, có phải anh đang trách em đã vứt bỏ anh lúc anh bị nhiễm virus không?" Tô Khê thật không hổ là nữ chính, vừa khóc một cái mà đã động lòng người đến thế."Em thật sự không cố ý đâu. Em chỉ là sợ, là sợ mà thôi. Khê Ngạn, anh đừng trách em được không?"Tô Khê đứng trước cửa phòng nghẹn ngào, vừa khóc vừa giải tỏa nỗi lòng. Nhưng hết thảy trong mắt Mạch Khê Bạn, lại chỉ như một trò đùa mà thôi."Khê Ngạn, anh tha thứ cho em được không? Chúng ta về bên nhau lần nữa được không?" Cũng không biết trong đầu Tô Khê nghĩ gì, mà lại cho rằng cô ta xin lỗi xong thì Mạch Khê Bạn sẽ về bên cô ta nữa.....Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi của Mạch Khê Bạn, Tô Khê cảm thấy, nhất định là hắn đang thầm giễu cợt mình đây mà.Tô Khê ngơ ngác nhìn Mạch Khê Bạn, nước mắt đang rơi bỗng dưng dừng lại, động tác tay cũng đình chỉ."Mạch Khê Bạn, có phải anh đang quen con nhỏ Vân Y chết tiệt ấy không?" Tô Khê nhớ lại suốt dọc đường đi, hào quang của Vân Y cứ chiếu rọi lên người mình, cô ta hận lắm.Bây giờ nhìn Mạch Khê Bạn đứng đó, không hề nhúc nhích nhìn cô ta, trong ánh mắt không có bất kỳ tia dao động nào."Mạch Khê Bạn, anh đừng cho rằng anh ghê gớm lắm. Bây giờ anh chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, chỉ biết dựa vào sự thâm tình của Vân Y đối với anh mà thôi. Hừ, đợi ngày nào Vân Y tìm được người tốt hơn, sẽ đá anh ngay thôi."Tô Khê thẹn quá hóa giận, nói ra hết những lời trong lòng mình.Cuối cùng, Mạch Khê Bạn cũng có động tĩnh, không đứng im bất động nữa. Trong đôi mắt không gợn sóng của hắn bỗng nhiên lóe lên một luồng sáng màu đỏ, hắn lạnh lùng nhìn về phía Tô Khê.Tô Khê bị ánh sáng màu đỏ trong mắt Mạch Khê Bạn dọa cho sợ hãi. Cô ta trợn mắt nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ không thể tin tưởng được."A a a a a a a a!" Tô Khê dùng tay che kín gương mặt của mình, sợ hãi xoay người chạy đi.Tiếng thét chói tai của cô ta rất vang, mọi người xung quanh căn phòng đều nghe thấy được.Tô Khê chạy mãi, đến khi đã rời xa căn phòng của Mạch Khê Bạn rồi mới dừng lại. Cô ta đưa tay lên ngực mình, nơi đây còn đang nhảy liên hồi.Con người bình thường, trong đôi mắt không thể hiện lên ánh sáng màu đỏ như thế......Cô ta lại nhớ đến lúc trước, Mạch Khê Bạn đã bị nhiễm virus. Mà virus đó, chính là nguyên nhân khiến zombie xuất hiện.Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Khê bỗng dâng lên một ý tưởng rất khó tin được. Hay là, Mạch Khê Bạn đã trở thành zombie rồi?Rất có thể là thế, dù sao suốt dọc đường cô ta cũng chưa từng nghe Mạch Khê Bạn nói qua câu nào, cũng không hề làm gì cả, quan trong nhất là.....còn chưa từng ăn gì cả....

Chương 104: Vua Zombie, đừng làm loạn (17)