Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 181: Đồ Nhi, ngươi không ngoan (17)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Y Y, ta thuyết phục phụ vương, mang ngươi hồi Yêu tộc." Nhảy nhót nhảy nhót...... hài tử thích bán manh nào đó, lại lần nữa xuất hiện.Vân Y nhìn thấy Nhan Dương xuất hiện lại đau đầu, tên này...... sao lại tới quấy rối nữa rồi?"Ngươi sao lại tới?" Thấy Nhan Dương bộ dáng cao hứng phấn chấn, cũng nhớ ra hắn một năm rồi không ra quấy rầy nàng, "Ngươi là vừa bị ngươi phụ vương cấm túc xong sao?"Nhan Dương mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía Vân Y, "Y Y, ngươi vậy mà lại biết?"Vân Y hết chỗ nói rồi, sự tình rõ ràng như thế, ai không biết?"Đừng nói cái này, Y Y, ta đã thuyết phục phụ vương để ngươi có thể hồi Yêu tộc." Nhan Dương móc ra lệnh bài trong lòng ngực rồi đưa cho Vân Y.Nhan Dương kia cười hồn nhiên vậy, Vân Y, càng không đành lòng. "A Dương......" A Dương, ta không phải nguyên chủ. Nên ta, cũng không phải người ngươi yêu......Không chú ý tới tâm tình Vân Y đi xuống, Nhan Dương vẫn cao hứng mà nhìn nàng, chờ đợi nàng trả lời.Vân Y nhìn Nhan Dương cao hứng phấn chấn, thật sự không đành lòng đi cự tuyệt.Nhưng mà......"Xin lỗi, A Dương, ta không nghĩ trở về." Vân Y lắc đầu cự tuyệt thỉnh cầu của Nhan Dương, nàng từ trước tới giờ đều không có ý nghĩ trở về Yêu tộc."Vì, vì sao?" Nhan Dương nụ cười còn cứng đờ trên miệng, nhìn Vân Y, không biết nói gì."Bởi vì, ta không muốn trở về." Vân Y sao có thể nói cho Nhan Dương, ta không trở về là bởi vì ta muốn công lược Hạ Hàm Trần?"Yêu tộc sắp cùng các tu sĩ Tu Chân giới đối đầu ở dưới đỉnh tuyết sơn." Nhan Dương khẩn trương mà nói, ngữ khí dồn dập.Hắn muốn thuyết phục Vân Y, nhưng lúc này tâm tình lại làm hắn bình tĩnh không được."Ta tâm ý đã quyết, không thể thay đổi." Vân Y cưỡng bách mình xoay người đi, không nhìn vào đôi mắt to tròn đầy nước của Nhan Dương.Thực xin lỗi, Nhan Dương.Nhìn Vân Y xoay người đi, Nhan Dương không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy, Y Y đây là xoay người cự tuyệt hắn."Y Y......" Nhan Dương nắm lệnh bài trong tay, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, ngoài miệng nỉ non một tiếng, lại không có ai đáp lại."Y Y, vì sao? Vì sao?" Nhan Dương trước sau không thể tiếp thu lời giải thích của Vân Y."Ngươi đi đi, sau này, cũng đừng tới nữa." Vân Y hạ quyết tâm, nếu thể cho hắn hạnh phúc, vậy không cần cho người ta hy vọng hão huyền.Vân Y tuyệt tình như vậy làm Nhan Dương thiếu chút nữa lảo đảo, đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì mà ngẩng đầu lên."Có phải hay không bởi vì hắn, bởi vì cái tiểu tử thúi kia?" Đúng rồi, hắn một năm không đến, tiểu tử thúi......Vân Y trắng mắt liếc một cái, nhưng mà Nhan Dương đứng ở sau lưng Vân Y không có thấy, còn tưởng rằng mình nghĩ đúng rồi. Hắn xoay người liền ra bên ngoài chạy, hướng nơi Hạ Hàm Trần chạy tới.Thấy Hạ Hàm Trần, Nhan Dương liền từ trong lòng cảm thấy, chính là hắn.Nửa người nửa yêu...... Hiện tại lại biến thành Huyết Lang thuần chủng, Nhan Dương không cần nghĩ, cũng tự nhiên biết nguyên nhân trong đó.Trong tay lập tức ngưng tụ yêu lực, lần này, hắn quyết tâm muốn đem Hạ Hàm Trần hủy diệt.Chỉ có hắn chết, Y Y mới có thể cùng mình hồi Yêu tộc.

"Y Y, ta thuyết phục phụ vương, mang ngươi hồi Yêu tộc." Nhảy nhót nhảy nhót...... hài tử thích bán manh nào đó, lại lần nữa xuất hiện.

Vân Y nhìn thấy Nhan Dương xuất hiện lại đau đầu, tên này...... sao lại tới quấy rối nữa rồi?

"Ngươi sao lại tới?" Thấy Nhan Dương bộ dáng cao hứng phấn chấn, cũng nhớ ra hắn một năm rồi không ra quấy rầy nàng, "Ngươi là vừa bị ngươi phụ vương cấm túc xong sao?"

Nhan Dương mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía Vân Y, "Y Y, ngươi vậy mà lại biết?"

Vân Y hết chỗ nói rồi, sự tình rõ ràng như thế, ai không biết?

"Đừng nói cái này, Y Y, ta đã thuyết phục phụ vương để ngươi có thể hồi Yêu tộc." Nhan Dương móc ra lệnh bài trong lòng ngực rồi đưa cho Vân Y.

Nhan Dương kia cười hồn nhiên vậy, Vân Y, càng không đành lòng. "A Dương......" A Dương, ta không phải nguyên chủ. Nên ta, cũng không phải người ngươi yêu......

Không chú ý tới tâm tình Vân Y đi xuống, Nhan Dương vẫn cao hứng mà nhìn nàng, chờ đợi nàng trả lời.

Vân Y nhìn Nhan Dương cao hứng phấn chấn, thật sự không đành lòng đi cự tuyệt.

Nhưng mà......

"Xin lỗi, A Dương, ta không nghĩ trở về." Vân Y lắc đầu cự tuyệt thỉnh cầu của Nhan Dương, nàng từ trước tới giờ đều không có ý nghĩ trở về Yêu tộc.

"Vì, vì sao?" Nhan Dương nụ cười còn cứng đờ trên miệng, nhìn Vân Y, không biết nói gì.

"Bởi vì, ta không muốn trở về." Vân Y sao có thể nói cho Nhan Dương, ta không trở về là bởi vì ta muốn công lược Hạ Hàm Trần?

"Yêu tộc sắp cùng các tu sĩ Tu Chân giới đối đầu ở dưới đỉnh tuyết sơn." Nhan Dương khẩn trương mà nói, ngữ khí dồn dập.

Hắn muốn thuyết phục Vân Y, nhưng lúc này tâm tình lại làm hắn bình tĩnh không được.

"Ta tâm ý đã quyết, không thể thay đổi." Vân Y cưỡng bách mình xoay người đi, không nhìn vào đôi mắt to tròn đầy nước của Nhan Dương.

Thực xin lỗi, Nhan Dương.

Nhìn Vân Y xoay người đi, Nhan Dương không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy, Y Y đây là xoay người cự tuyệt hắn.

"Y Y......" Nhan Dương nắm lệnh bài trong tay, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, ngoài miệng nỉ non một tiếng, lại không có ai đáp lại.

"Y Y, vì sao? Vì sao?" Nhan Dương trước sau không thể tiếp thu lời giải thích của Vân Y.

"Ngươi đi đi, sau này, cũng đừng tới nữa." Vân Y hạ quyết tâm, nếu thể cho hắn hạnh phúc, vậy không cần cho người ta hy vọng hão huyền.

Vân Y tuyệt tình như vậy làm Nhan Dương thiếu chút nữa lảo đảo, đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì mà ngẩng đầu lên.

"Có phải hay không bởi vì hắn, bởi vì cái tiểu tử thúi kia?" Đúng rồi, hắn một năm không đến, tiểu tử thúi......

Vân Y trắng mắt liếc một cái, nhưng mà Nhan Dương đứng ở sau lưng Vân Y không có thấy, còn tưởng rằng mình nghĩ đúng rồi. Hắn xoay người liền ra bên ngoài chạy, hướng nơi Hạ Hàm Trần chạy tới.

Thấy Hạ Hàm Trần, Nhan Dương liền từ trong lòng cảm thấy, chính là hắn.Nửa người nửa yêu...... Hiện tại lại biến thành Huyết Lang thuần chủng, Nhan Dương không cần nghĩ, cũng tự nhiên biết nguyên nhân trong đó.

Trong tay lập tức ngưng tụ yêu lực, lần này, hắn quyết tâm muốn đem Hạ Hàm Trần hủy diệt.

Chỉ có hắn chết, Y Y mới có thể cùng mình hồi Yêu tộc.

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Y Y, ta thuyết phục phụ vương, mang ngươi hồi Yêu tộc." Nhảy nhót nhảy nhót...... hài tử thích bán manh nào đó, lại lần nữa xuất hiện.Vân Y nhìn thấy Nhan Dương xuất hiện lại đau đầu, tên này...... sao lại tới quấy rối nữa rồi?"Ngươi sao lại tới?" Thấy Nhan Dương bộ dáng cao hứng phấn chấn, cũng nhớ ra hắn một năm rồi không ra quấy rầy nàng, "Ngươi là vừa bị ngươi phụ vương cấm túc xong sao?"Nhan Dương mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía Vân Y, "Y Y, ngươi vậy mà lại biết?"Vân Y hết chỗ nói rồi, sự tình rõ ràng như thế, ai không biết?"Đừng nói cái này, Y Y, ta đã thuyết phục phụ vương để ngươi có thể hồi Yêu tộc." Nhan Dương móc ra lệnh bài trong lòng ngực rồi đưa cho Vân Y.Nhan Dương kia cười hồn nhiên vậy, Vân Y, càng không đành lòng. "A Dương......" A Dương, ta không phải nguyên chủ. Nên ta, cũng không phải người ngươi yêu......Không chú ý tới tâm tình Vân Y đi xuống, Nhan Dương vẫn cao hứng mà nhìn nàng, chờ đợi nàng trả lời.Vân Y nhìn Nhan Dương cao hứng phấn chấn, thật sự không đành lòng đi cự tuyệt.Nhưng mà......"Xin lỗi, A Dương, ta không nghĩ trở về." Vân Y lắc đầu cự tuyệt thỉnh cầu của Nhan Dương, nàng từ trước tới giờ đều không có ý nghĩ trở về Yêu tộc."Vì, vì sao?" Nhan Dương nụ cười còn cứng đờ trên miệng, nhìn Vân Y, không biết nói gì."Bởi vì, ta không muốn trở về." Vân Y sao có thể nói cho Nhan Dương, ta không trở về là bởi vì ta muốn công lược Hạ Hàm Trần?"Yêu tộc sắp cùng các tu sĩ Tu Chân giới đối đầu ở dưới đỉnh tuyết sơn." Nhan Dương khẩn trương mà nói, ngữ khí dồn dập.Hắn muốn thuyết phục Vân Y, nhưng lúc này tâm tình lại làm hắn bình tĩnh không được."Ta tâm ý đã quyết, không thể thay đổi." Vân Y cưỡng bách mình xoay người đi, không nhìn vào đôi mắt to tròn đầy nước của Nhan Dương.Thực xin lỗi, Nhan Dương.Nhìn Vân Y xoay người đi, Nhan Dương không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy, Y Y đây là xoay người cự tuyệt hắn."Y Y......" Nhan Dương nắm lệnh bài trong tay, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, ngoài miệng nỉ non một tiếng, lại không có ai đáp lại."Y Y, vì sao? Vì sao?" Nhan Dương trước sau không thể tiếp thu lời giải thích của Vân Y."Ngươi đi đi, sau này, cũng đừng tới nữa." Vân Y hạ quyết tâm, nếu thể cho hắn hạnh phúc, vậy không cần cho người ta hy vọng hão huyền.Vân Y tuyệt tình như vậy làm Nhan Dương thiếu chút nữa lảo đảo, đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì mà ngẩng đầu lên."Có phải hay không bởi vì hắn, bởi vì cái tiểu tử thúi kia?" Đúng rồi, hắn một năm không đến, tiểu tử thúi......Vân Y trắng mắt liếc một cái, nhưng mà Nhan Dương đứng ở sau lưng Vân Y không có thấy, còn tưởng rằng mình nghĩ đúng rồi. Hắn xoay người liền ra bên ngoài chạy, hướng nơi Hạ Hàm Trần chạy tới.Thấy Hạ Hàm Trần, Nhan Dương liền từ trong lòng cảm thấy, chính là hắn.Nửa người nửa yêu...... Hiện tại lại biến thành Huyết Lang thuần chủng, Nhan Dương không cần nghĩ, cũng tự nhiên biết nguyên nhân trong đó.Trong tay lập tức ngưng tụ yêu lực, lần này, hắn quyết tâm muốn đem Hạ Hàm Trần hủy diệt.Chỉ có hắn chết, Y Y mới có thể cùng mình hồi Yêu tộc.

Chương 181: Đồ Nhi, ngươi không ngoan (17)