Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 217: Ngộ Không, chúng ta làm bằng hữu đi (8)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Ha ha, Hầu ca, chẳng lẽ, ngươi cũng biến thành sư phụ rồi?" Trước đây khi đi đường, nữ yêu, nữ vương gì đó, đều nói phải gả cho sư phụ. Ba người bọn họ đều bị ghét bỏ, vậy mà sư phụ hôm nay thế nhưng cũng bị công chúa kia bỏ qua.Ha ha.Bị Trư Bát Giới cùng Sa hòa thượng nói như vậy, Tôn Ngộ Không nhướng mày nhìn bọn họ hai cái: "Ha hả, các ngươi nói xem, công chúa kia rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào? Coi trọng ta lớn lên đẹp sao?"Mà lúc ấy Vân Y đã rời đi, cho nên không biết tại dịch quán còn xảy ra nhiều sự tình như thế.Cho dù có biết, cũng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, không sai, các ngươi đoán một chút cũng không sai."Công chúa, bệ hạ nói, thỉnh ngài hồi cung, đến đại điện." Thị nữ thấy Vân Y trở lại tẩm cung, liền tiến đến bẩm báo.Cho nên Vân Y dù lúc này đã rất mệt mỏi nhưng vẫn vác xác đi gặp vị phụ vương hờ của nàng."Hài nhi tham kiến phụ vương."Lễ nghi Thiên Trúc quốc thực ra rất kỳ quái.Nếu nàng không xem phim trước mà dựa theo hiểu biết về lễ nghi cổ đại trước kia, thì hoàn toàn là sai lầm."Tới tới tới." Thiên Trúc quốc quốc vương vẫy tay, để Vân Y ngồi ở bên cạnh hắn, "Hài nhi, nói cho phụ vương, ngươi có phải hay không coi trọng hòa thượng Đường Triều kia?"Quốc vương Thiên Trúc quốc ánh mắt dò xét nhìn nàng, hỏi.Vân Y lắc đầu, "Không có, nhưng mà phụ vương, ngươi có thể trước không đem kia quan văn cấp kia hòa thượng sao? Quá một tháng lúc sau lại cấp, có thể chứ?"Quốc vương Thiên Trúc quốc đối với của mình nữ nhi chính là ngoan ngoãn phục tùng, cho dù là muốn hái ngôi sao trên bầu trời, hắn cũng sẽ đáp ứng. Huống chi là một cái yêu cầu như thế nho nhỏ, hắn đương nhiên là vui tươi hớn hở gật gật đầu, đáp ứng."Bất quá con ta, đây là vì sao a?" Hắn rất tò mò, nếu không phải coi trọng hòa thượng Đường Triều kia, lần này lại là do đâu?"Ai, phụ vương, người cũng đừng quản, tóm lại, nghe nữ nhi là được." Vân Y dậm chân làm nũng nói."Được được được......"Sáng sớm, trên đường vẫn còn yên tĩnh.Lúc Vân Y đi tới trước dịch quán, cửa lớn của dịch quán vẫn còn đóng. Nàng để thị vệ bên người đi gõ cửa.Đi ra ngoài chơi sớm vậy, phụ vương nàng sống chết cũng không đồng ý, cuối cùng đành phái một đội vệ binh cho nàng, nói là phải bảo vệ an toàn của nàng.Dịch quán mở cửa, Vân Y trực tiếp chạy đi tìm Tôn Ngộ Không."Ngộ Không...... Ngộ Không......" Ở trước cửa, Vân Y lớn tiếng mà gọi tên Tôn Ngộ Không.Tôn Ngộ Không còn đang trong giấc mộng, bị Vân Y đánh thức, ngồi dậy. Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn sao có cảm giác, hình như có người ở bên ngoài kêu hắn?Cho nên hắn có chút hồ nghi mà đi ra.Tôn Ngộ Không ra tới cửa, liền nhìn thấy Vân Y đứng đó. "Công chúa? Cái gì vậy?".......Mà ở bên trong dịch quán Sa hòa thượng cùng Đường Tăng, nghe tiếng Vân Y gọi ầm ĩ, cũng đã tỉnh lại."Ngộ Không, các ngươi vừa mới tới Thiên Trúc quốc đi? Không bằng, ta mang các ngươi đi dạo?" Vân Y cười tủm tỉm hỏi.Đường Tăng cùng Sa Ngộ Tĩnh mới vừa đi ra, liền nghe được Vân Y nói vậy với Tôn Ngộ Không.
"Ha ha, Hầu ca, chẳng lẽ, ngươi cũng biến thành sư phụ rồi?" Trước đây khi đi đường, nữ yêu, nữ vương gì đó, đều nói phải gả cho sư phụ. Ba người bọn họ đều bị ghét bỏ, vậy mà sư phụ hôm nay thế nhưng cũng bị công chúa kia bỏ qua.
Ha ha.
Bị Trư Bát Giới cùng Sa hòa thượng nói như vậy, Tôn Ngộ Không nhướng mày nhìn bọn họ hai cái: "Ha hả, các ngươi nói xem, công chúa kia rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào? Coi trọng ta lớn lên đẹp sao?"
Mà lúc ấy Vân Y đã rời đi, cho nên không biết tại dịch quán còn xảy ra nhiều sự tình như thế.
Cho dù có biết, cũng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, không sai, các ngươi đoán một chút cũng không sai.
"Công chúa, bệ hạ nói, thỉnh ngài hồi cung, đến đại điện." Thị nữ thấy Vân Y trở lại tẩm cung, liền tiến đến bẩm báo.
Cho nên Vân Y dù lúc này đã rất mệt mỏi nhưng vẫn vác xác đi gặp vị phụ vương hờ của nàng.
"Hài nhi tham kiến phụ vương."
Lễ nghi Thiên Trúc quốc thực ra rất kỳ quái.
Nếu nàng không xem phim trước mà dựa theo hiểu biết về lễ nghi cổ đại trước kia, thì hoàn toàn là sai lầm.
"Tới tới tới." Thiên Trúc quốc quốc vương vẫy tay, để Vân Y ngồi ở bên cạnh hắn, "Hài nhi, nói cho phụ vương, ngươi có phải hay không coi trọng hòa thượng Đường Triều kia?"
Quốc vương Thiên Trúc quốc ánh mắt dò xét nhìn nàng, hỏi.
Vân Y lắc đầu, "Không có, nhưng mà phụ vương, ngươi có thể trước không đem kia quan văn cấp kia hòa thượng sao? Quá một tháng lúc sau lại cấp, có thể chứ?"
Quốc vương Thiên Trúc quốc đối với của mình nữ nhi chính là ngoan ngoãn phục tùng, cho dù là muốn hái ngôi sao trên bầu trời, hắn cũng sẽ đáp ứng. Huống chi là một cái yêu cầu như thế nho nhỏ, hắn đương nhiên là vui tươi hớn hở gật gật đầu, đáp ứng.
"Bất quá con ta, đây là vì sao a?" Hắn rất tò mò, nếu không phải coi trọng hòa thượng Đường Triều kia, lần này lại là do đâu?
"Ai, phụ vương, người cũng đừng quản, tóm lại, nghe nữ nhi là được." Vân Y dậm chân làm nũng nói.
"Được được được......"
Sáng sớm, trên đường vẫn còn yên tĩnh.
Lúc Vân Y đi tới trước dịch quán, cửa lớn của dịch quán vẫn còn đóng. Nàng để thị vệ bên người đi gõ cửa.
Đi ra ngoài chơi sớm vậy, phụ vương nàng sống chết cũng không đồng ý, cuối cùng đành phái một đội vệ binh cho nàng, nói là phải bảo vệ an toàn của nàng.
Dịch quán mở cửa, Vân Y trực tiếp chạy đi tìm Tôn Ngộ Không.
"Ngộ Không...... Ngộ Không......" Ở trước cửa, Vân Y lớn tiếng mà gọi tên Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không còn đang trong giấc mộng, bị Vân Y đánh thức, ngồi dậy. Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn sao có cảm giác, hình như có người ở bên ngoài kêu hắn?
Cho nên hắn có chút hồ nghi mà đi ra.
Tôn Ngộ Không ra tới cửa, liền nhìn thấy Vân Y đứng đó. "Công chúa? Cái gì vậy?"
.......
Mà ở bên trong dịch quán Sa hòa thượng cùng Đường Tăng, nghe tiếng Vân Y gọi ầm ĩ, cũng đã tỉnh lại.
"Ngộ Không, các ngươi vừa mới tới Thiên Trúc quốc đi? Không bằng, ta mang các ngươi đi dạo?" Vân Y cười tủm tỉm hỏi.
Đường Tăng cùng Sa Ngộ Tĩnh mới vừa đi ra, liền nghe được Vân Y nói vậy với Tôn Ngộ Không.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Ha ha, Hầu ca, chẳng lẽ, ngươi cũng biến thành sư phụ rồi?" Trước đây khi đi đường, nữ yêu, nữ vương gì đó, đều nói phải gả cho sư phụ. Ba người bọn họ đều bị ghét bỏ, vậy mà sư phụ hôm nay thế nhưng cũng bị công chúa kia bỏ qua.Ha ha.Bị Trư Bát Giới cùng Sa hòa thượng nói như vậy, Tôn Ngộ Không nhướng mày nhìn bọn họ hai cái: "Ha hả, các ngươi nói xem, công chúa kia rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào? Coi trọng ta lớn lên đẹp sao?"Mà lúc ấy Vân Y đã rời đi, cho nên không biết tại dịch quán còn xảy ra nhiều sự tình như thế.Cho dù có biết, cũng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, không sai, các ngươi đoán một chút cũng không sai."Công chúa, bệ hạ nói, thỉnh ngài hồi cung, đến đại điện." Thị nữ thấy Vân Y trở lại tẩm cung, liền tiến đến bẩm báo.Cho nên Vân Y dù lúc này đã rất mệt mỏi nhưng vẫn vác xác đi gặp vị phụ vương hờ của nàng."Hài nhi tham kiến phụ vương."Lễ nghi Thiên Trúc quốc thực ra rất kỳ quái.Nếu nàng không xem phim trước mà dựa theo hiểu biết về lễ nghi cổ đại trước kia, thì hoàn toàn là sai lầm."Tới tới tới." Thiên Trúc quốc quốc vương vẫy tay, để Vân Y ngồi ở bên cạnh hắn, "Hài nhi, nói cho phụ vương, ngươi có phải hay không coi trọng hòa thượng Đường Triều kia?"Quốc vương Thiên Trúc quốc ánh mắt dò xét nhìn nàng, hỏi.Vân Y lắc đầu, "Không có, nhưng mà phụ vương, ngươi có thể trước không đem kia quan văn cấp kia hòa thượng sao? Quá một tháng lúc sau lại cấp, có thể chứ?"Quốc vương Thiên Trúc quốc đối với của mình nữ nhi chính là ngoan ngoãn phục tùng, cho dù là muốn hái ngôi sao trên bầu trời, hắn cũng sẽ đáp ứng. Huống chi là một cái yêu cầu như thế nho nhỏ, hắn đương nhiên là vui tươi hớn hở gật gật đầu, đáp ứng."Bất quá con ta, đây là vì sao a?" Hắn rất tò mò, nếu không phải coi trọng hòa thượng Đường Triều kia, lần này lại là do đâu?"Ai, phụ vương, người cũng đừng quản, tóm lại, nghe nữ nhi là được." Vân Y dậm chân làm nũng nói."Được được được......"Sáng sớm, trên đường vẫn còn yên tĩnh.Lúc Vân Y đi tới trước dịch quán, cửa lớn của dịch quán vẫn còn đóng. Nàng để thị vệ bên người đi gõ cửa.Đi ra ngoài chơi sớm vậy, phụ vương nàng sống chết cũng không đồng ý, cuối cùng đành phái một đội vệ binh cho nàng, nói là phải bảo vệ an toàn của nàng.Dịch quán mở cửa, Vân Y trực tiếp chạy đi tìm Tôn Ngộ Không."Ngộ Không...... Ngộ Không......" Ở trước cửa, Vân Y lớn tiếng mà gọi tên Tôn Ngộ Không.Tôn Ngộ Không còn đang trong giấc mộng, bị Vân Y đánh thức, ngồi dậy. Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn sao có cảm giác, hình như có người ở bên ngoài kêu hắn?Cho nên hắn có chút hồ nghi mà đi ra.Tôn Ngộ Không ra tới cửa, liền nhìn thấy Vân Y đứng đó. "Công chúa? Cái gì vậy?".......Mà ở bên trong dịch quán Sa hòa thượng cùng Đường Tăng, nghe tiếng Vân Y gọi ầm ĩ, cũng đã tỉnh lại."Ngộ Không, các ngươi vừa mới tới Thiên Trúc quốc đi? Không bằng, ta mang các ngươi đi dạo?" Vân Y cười tủm tỉm hỏi.Đường Tăng cùng Sa Ngộ Tĩnh mới vừa đi ra, liền nghe được Vân Y nói vậy với Tôn Ngộ Không.