Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 222: Ngộ Không, chúng ta làm bằng hữu đi (13)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Tôn Ngộ Không nhếch cái chân lên bắt chéo, ngồi đất không chút để ý hình tượng hỏi."Đang ở thảo luận sự tích anh hùng của ngươi." Vân Y cười tủm tỉm mà nhìn Tôn Ngộ Không, đối với hành vi Tôn Ngộ Không, nàng không có nghĩ nhiều. Hành vi lịch sự hay không lịch sự, Vân Y đều vẫn ok."Sự tích anh hung của ta?" Tôn Ngộ Không mắt nhìn phía Vân Y, có chút kinh ngạc."Đúng vậy, ta biết rất nhiều chuyện của ngươi, Ngộ Không, ta thật sự thực sùng bái ngươi." Vân Y lại lần nữa nói.Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người lại nhìn nhau liếc mắt một cái. Tuy rằng hai người bọn họ EQ cũng không phải rất cao, một đường thỉnh kinh cũng chưa một lần cùng nữ tử khác thân mật nói chuyện. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những yêu quái nữ vương đều đòi gả cho sư phụ, cái loại tâm ý tế nhị này, vẫn là có thể đoán được ra một chút.Cho nên, nghe lời nói rồi nhìn đến ánh mắt Vân Y, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người, có thể không hiểu lầm, mới thật là kỳ quái."Cái kia, công chúa, đừng nói là công chúa coi trọng Hầu ca chúng ta đi?" Trư Bát Giới lời lẽ mau lẹ, ném cho Vân Y một cái ánh mắt khiếp sợ.Đáng sợ hơn nữa là, công chúa mắt nhìn người lại kém cỏi đến thế.Không có coi trọng sự phụ trắng trẻo phấn nộn mặt mày tinh xảo của bọn họ. Lại đi coi trọng cái tên Tôn Ngộ Không mặt đầy lông mồm rộng ngoác?"Đúng vậy, công chúa không phải là coi trọng Đại sư huynh chúng ta đi?" Sa Ngộ Tĩnh cũng là vẻ mặt không tán đồng, cho rằng, đây thật là một sự kiện phi thường đáng sợ.Vân Y cạn ngôn."Không phải." Đánh gãy suy đoán hai người bọn họ, nói tiếp "Ta chỉ là sùng bái, sùng bái hiểu không? Chính là một loại...... Kính ngưỡng, kính ngưỡng chi tình, các ngươi nghĩ đi chỗ nào vậy?"Vân Y nhìn bọn họ, vẻ mặt ghét bỏ, bọn họ suy nghĩ lung tung đi đâu vậy?"A? Chẳng lẽ công chúa không phải coi trọng chúng ta Hầu ca? Đó là ai? Sư phó của ta sao?" Nói tới đây, Trư Bát Giới lại lại lần nữa mở to hai mắt nhìn.Cho rằng nếu thật là coi trọng sư phụ, một cao tăng cửa Phật, vậy không bằng coi trọng Hầu ca."Vì sao các ngươi luôn đem sự tình nghĩ đi đâu vậy? Chẳng lẽ, một người thể hiện hảo ý, các ngươi liền cho rằng họ coi trọng các ngươi?"Vân Y lúc này đối với suy đoán của hai người bọn họ, thật là, cạn lời cực kỳ.【ta cũng hoài nghi. 】Hệ thống đột nhiên bật ra một câu, haha lúc cần thì không thấy đâu, đến lúc hóng chuyện vui thì nhanh lắm đồ vô dụng này."Ngộ Không, ta muốn cùng ngươi làm bằng hữu, bạn bè, ngươi hiểu không?" Vân Y nghiêm túc nói với Tôn Ngộ Không.Vân Y lại quên mất thân phận hiện tại của nàng chính là một con thỏ ngọc, là một công chúa. Nhưng Tôn Ngộ Không người ta là Hầu Tử, một con khỉ. Cho dù muốn kết bạn hay kết đôi gì đó cũng phải tìm một con khỉ khác, một nhân loại, cho nên tới làm phiền hắn đòi kết bạn cũng không phải dễ."Nhưngmà ta xấu như thế, trừ phi người mù rồi mới muốn làm bạn với ta." Tôn Ngộ Không không có để ý nhiều, tiếp tục gặm đào."Ngộ Không, ngươi không xấu, ta cảm thấy ngươi rất tuấn tú, tạo hình như vậy thực ra rất soái khí." Vân Y nghiêm trang mà phản bác Tôn Ngộ Không.Nàng không cho phép thần tượng của mình nói hắn xấu, thần tượng của nàng vĩnh viễn vừa soái khí vừa đáng yêu.Vân Y vừa nói như thế, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng liếc nhìn nàng.
Tôn Ngộ Không nhếch cái chân lên bắt chéo, ngồi đất không chút để ý hình tượng hỏi.
"Đang ở thảo luận sự tích anh hùng của ngươi." Vân Y cười tủm tỉm mà nhìn Tôn Ngộ Không, đối với hành vi Tôn Ngộ Không, nàng không có nghĩ nhiều. Hành vi lịch sự hay không lịch sự, Vân Y đều vẫn ok.
"Sự tích anh hung của ta?" Tôn Ngộ Không mắt nhìn phía Vân Y, có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta biết rất nhiều chuyện của ngươi, Ngộ Không, ta thật sự thực sùng bái ngươi." Vân Y lại lần nữa nói.
Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người lại nhìn nhau liếc mắt một cái. Tuy rằng hai người bọn họ EQ cũng không phải rất cao, một đường thỉnh kinh cũng chưa một lần cùng nữ tử khác thân mật nói chuyện. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những yêu quái nữ vương đều đòi gả cho sư phụ, cái loại tâm ý tế nhị này, vẫn là có thể đoán được ra một chút.
Cho nên, nghe lời nói rồi nhìn đến ánh mắt Vân Y, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người, có thể không hiểu lầm, mới thật là kỳ quái.
"Cái kia, công chúa, đừng nói là công chúa coi trọng Hầu ca chúng ta đi?" Trư Bát Giới lời lẽ mau lẹ, ném cho Vân Y một cái ánh mắt khiếp sợ.
Đáng sợ hơn nữa là, công chúa mắt nhìn người lại kém cỏi đến thế.
Không có coi trọng sự phụ trắng trẻo phấn nộn mặt mày tinh xảo của bọn họ. Lại đi coi trọng cái tên Tôn Ngộ Không mặt đầy lông mồm rộng ngoác?
"Đúng vậy, công chúa không phải là coi trọng Đại sư huynh chúng ta đi?" Sa Ngộ Tĩnh cũng là vẻ mặt không tán đồng, cho rằng, đây thật là một sự kiện phi thường đáng sợ.
Vân Y cạn ngôn.
"Không phải." Đánh gãy suy đoán hai người bọn họ, nói tiếp "Ta chỉ là sùng bái, sùng bái hiểu không? Chính là một loại...... Kính ngưỡng, kính ngưỡng chi tình, các ngươi nghĩ đi chỗ nào vậy?"
Vân Y nhìn bọn họ, vẻ mặt ghét bỏ, bọn họ suy nghĩ lung tung đi đâu vậy?
"A? Chẳng lẽ công chúa không phải coi trọng chúng ta Hầu ca? Đó là ai? Sư phó của ta sao?" Nói tới đây, Trư Bát Giới lại lại lần nữa mở to hai mắt nhìn.
Cho rằng nếu thật là coi trọng sư phụ, một cao tăng cửa Phật, vậy không bằng coi trọng Hầu ca.
"Vì sao các ngươi luôn đem sự tình nghĩ đi đâu vậy? Chẳng lẽ, một người thể hiện hảo ý, các ngươi liền cho rằng họ coi trọng các ngươi?"
Vân Y lúc này đối với suy đoán của hai người bọn họ, thật là, cạn lời cực kỳ.
【ta cũng hoài nghi. 】
Hệ thống đột nhiên bật ra một câu, haha lúc cần thì không thấy đâu, đến lúc hóng chuyện vui thì nhanh lắm đồ vô dụng này.
"Ngộ Không, ta muốn cùng ngươi làm bằng hữu, bạn bè, ngươi hiểu không?" Vân Y nghiêm túc nói với Tôn Ngộ Không.
Vân Y lại quên mất thân phận hiện tại của nàng chính là một con thỏ ngọc, là một công chúa. Nhưng Tôn Ngộ Không người ta là Hầu Tử, một con khỉ. Cho dù muốn kết bạn hay kết đôi gì đó cũng phải tìm một con khỉ khác, một nhân loại, cho nên tới làm phiền hắn đòi kết bạn cũng không phải dễ.
"Nhưngmà ta xấu như thế, trừ phi người mù rồi mới muốn làm bạn với ta." Tôn Ngộ Không không có để ý nhiều, tiếp tục gặm đào.
"Ngộ Không, ngươi không xấu, ta cảm thấy ngươi rất tuấn tú, tạo hình như vậy thực ra rất soái khí." Vân Y nghiêm trang mà phản bác Tôn Ngộ Không.
Nàng không cho phép thần tượng của mình nói hắn xấu, thần tượng của nàng vĩnh viễn vừa soái khí vừa đáng yêu.
Vân Y vừa nói như thế, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng liếc nhìn nàng.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Tôn Ngộ Không nhếch cái chân lên bắt chéo, ngồi đất không chút để ý hình tượng hỏi."Đang ở thảo luận sự tích anh hùng của ngươi." Vân Y cười tủm tỉm mà nhìn Tôn Ngộ Không, đối với hành vi Tôn Ngộ Không, nàng không có nghĩ nhiều. Hành vi lịch sự hay không lịch sự, Vân Y đều vẫn ok."Sự tích anh hung của ta?" Tôn Ngộ Không mắt nhìn phía Vân Y, có chút kinh ngạc."Đúng vậy, ta biết rất nhiều chuyện của ngươi, Ngộ Không, ta thật sự thực sùng bái ngươi." Vân Y lại lần nữa nói.Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người lại nhìn nhau liếc mắt một cái. Tuy rằng hai người bọn họ EQ cũng không phải rất cao, một đường thỉnh kinh cũng chưa một lần cùng nữ tử khác thân mật nói chuyện. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những yêu quái nữ vương đều đòi gả cho sư phụ, cái loại tâm ý tế nhị này, vẫn là có thể đoán được ra một chút.Cho nên, nghe lời nói rồi nhìn đến ánh mắt Vân Y, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai người, có thể không hiểu lầm, mới thật là kỳ quái."Cái kia, công chúa, đừng nói là công chúa coi trọng Hầu ca chúng ta đi?" Trư Bát Giới lời lẽ mau lẹ, ném cho Vân Y một cái ánh mắt khiếp sợ.Đáng sợ hơn nữa là, công chúa mắt nhìn người lại kém cỏi đến thế.Không có coi trọng sự phụ trắng trẻo phấn nộn mặt mày tinh xảo của bọn họ. Lại đi coi trọng cái tên Tôn Ngộ Không mặt đầy lông mồm rộng ngoác?"Đúng vậy, công chúa không phải là coi trọng Đại sư huynh chúng ta đi?" Sa Ngộ Tĩnh cũng là vẻ mặt không tán đồng, cho rằng, đây thật là một sự kiện phi thường đáng sợ.Vân Y cạn ngôn."Không phải." Đánh gãy suy đoán hai người bọn họ, nói tiếp "Ta chỉ là sùng bái, sùng bái hiểu không? Chính là một loại...... Kính ngưỡng, kính ngưỡng chi tình, các ngươi nghĩ đi chỗ nào vậy?"Vân Y nhìn bọn họ, vẻ mặt ghét bỏ, bọn họ suy nghĩ lung tung đi đâu vậy?"A? Chẳng lẽ công chúa không phải coi trọng chúng ta Hầu ca? Đó là ai? Sư phó của ta sao?" Nói tới đây, Trư Bát Giới lại lại lần nữa mở to hai mắt nhìn.Cho rằng nếu thật là coi trọng sư phụ, một cao tăng cửa Phật, vậy không bằng coi trọng Hầu ca."Vì sao các ngươi luôn đem sự tình nghĩ đi đâu vậy? Chẳng lẽ, một người thể hiện hảo ý, các ngươi liền cho rằng họ coi trọng các ngươi?"Vân Y lúc này đối với suy đoán của hai người bọn họ, thật là, cạn lời cực kỳ.【ta cũng hoài nghi. 】Hệ thống đột nhiên bật ra một câu, haha lúc cần thì không thấy đâu, đến lúc hóng chuyện vui thì nhanh lắm đồ vô dụng này."Ngộ Không, ta muốn cùng ngươi làm bằng hữu, bạn bè, ngươi hiểu không?" Vân Y nghiêm túc nói với Tôn Ngộ Không.Vân Y lại quên mất thân phận hiện tại của nàng chính là một con thỏ ngọc, là một công chúa. Nhưng Tôn Ngộ Không người ta là Hầu Tử, một con khỉ. Cho dù muốn kết bạn hay kết đôi gì đó cũng phải tìm một con khỉ khác, một nhân loại, cho nên tới làm phiền hắn đòi kết bạn cũng không phải dễ."Nhưngmà ta xấu như thế, trừ phi người mù rồi mới muốn làm bạn với ta." Tôn Ngộ Không không có để ý nhiều, tiếp tục gặm đào."Ngộ Không, ngươi không xấu, ta cảm thấy ngươi rất tuấn tú, tạo hình như vậy thực ra rất soái khí." Vân Y nghiêm trang mà phản bác Tôn Ngộ Không.Nàng không cho phép thần tượng của mình nói hắn xấu, thần tượng của nàng vĩnh viễn vừa soái khí vừa đáng yêu.Vân Y vừa nói như thế, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng liếc nhìn nàng.