Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 225: Ngộ Không, chúng ta làm bằng hữu đi (16)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Ai, công chúa, sao ngươi chỉ kêu mỗi sư huynh ta?" Trư Bát Giới không vui nói."Vậy, cùng nhau đi?" Vân Y đành mang cả lũ bọn họ ra cửa.Hai bên đường là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, xưởng. Những khoảng đất trống còn có không ít tiểu thương buon bán rất tấp nập.Nàng dừng trước cửa một tiểu lâu rồi hỏi Tôn ngộ Không "Ngộ Không, chúng ta ăn ở đây nhé?" Thân là fan lâu năm, đương nhiên là phải vì thần tượng giới thiệu một nơi thật tốt.Tuy rằng, nàng cũng là khách ngoại lai."được." Tôn Ngộ Không ăn uống cũng không cầu kì lắm.Đi vào khách đ**m, Vân Y kêu một gian riêng. Hòa thượng cũng chỉ có thể ăn chay, cho nên, cũng gọi riêng đồ chay cho họ.Trư Bát Giới như là quỷ chết đói đầu thai, hai tay hướng mâm, bỏ từng đống đồ ăn vào trong miệng.Đường Tăng thấy Vân Y nhìn Trư Bát Giới trợn mắt há hốc mồm đành giải thích, "Công chúa, xin đừng để ý, đồ nhi chính là như vậy."Tôn Ngộ Không gõ gõ tay Trư Bát Giới, "Bát Giới, chú ý hình tượng ngươi một chút, doạ đến công chúa rồi.""Ta không sao, không có việc gì." Vân Y xua xua tay.Nàng nhìn về phía Tôn Ngộ Không, trong lòng nàng lại nảy ra chút ác ý thú vị."Ngộ Không, không bằng, lát nữa, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa?" Vân Y hứng thú bừng bừng mà mở miệng đề nghị.Cưỡi ngựa......Năm đó, Tôn Ngộ Không vừa đến Thiên cung, hứng thú bừng bừng mà cưỡi ngựa đi thiên hà. Rồi mới cùng bồng nguyên soái, cũng chính là Trư Bát Giới xảy ra xung đột, kết thù."Cưỡi ngựa? Ai da, đây chính là nghề cũ cảu Hầu ca, nhớ năm đó ở Thiên cung Hầu ca......" Trư Bát Giới nói đột nhiên im bặt. Bởi vì lúc này, Tôn Ngộ Không mặt phẫn nộ cộng thêm đằng đằng sát khí mà nhìn chằm chằm Trư Bát Giới.Trư Bát Giới thật sự không dám nói thêm, nuốt nước miếng, nhìn thức ăn trong tay, "A, ăn, ha ha."Vân Y nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, ánh mắt có chút nghi hoặc, "Ngộ Không, Trư Bát Giới, muốn nói cái gì?""A, không có gì, không có gì." Tôn Ngộ Không giảng hòa, nó ra chuyện hắn tưng làm bạch mã ôn, khụ khụ, sẽ ảnh hưởng uy danh hắn.*Tôn Ngộ Không từng làm bạch mã ôn, chức quan trông coi ngựa trên thiên đình, có thể đọc thêm tóm tắt Tây du Ký trên Wikipedia để hiểu chi tiết. Nhưng cũng không quan trọng lắm đâu tóm lại là lúc trước Tôn Ngộ Không làm loạn, bị phạt đi trông ngựa, rất nhục.Đáng tiếc, Vân Y đã sớm biết, chỉ là nói ra sợ sẽ làm thần tượng thương tổn...... Lòng tự trọng? Lòng tự tin?"Công chúa, nơi này, còn có ngựa sao?" Đột nhiên, Đường Tăng hỏi ra như vậy.Tức khắc, Vân Y sắc mặt cứng đờ, ngựa......Nơi này đi lại cũng không dùng ngựa, mà là dùng hẳn voi.

"Ai, công chúa, sao ngươi chỉ kêu mỗi sư huynh ta?" Trư Bát Giới không vui nói.

"Vậy, cùng nhau đi?" Vân Y đành mang cả lũ bọn họ ra cửa.

Hai bên đường là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, xưởng. Những khoảng đất trống còn có không ít tiểu thương buon bán rất tấp nập.

Nàng dừng trước cửa một tiểu lâu rồi hỏi Tôn ngộ Không "Ngộ Không, chúng ta ăn ở đây nhé?" Thân là fan lâu năm, đương nhiên là phải vì thần tượng giới thiệu một nơi thật tốt.

Tuy rằng, nàng cũng là khách ngoại lai.

"được." Tôn Ngộ Không ăn uống cũng không cầu kì lắm.

Đi vào khách đ**m, Vân Y kêu một gian riêng. Hòa thượng cũng chỉ có thể ăn chay, cho nên, cũng gọi riêng đồ chay cho họ.

Trư Bát Giới như là quỷ chết đói đầu thai, hai tay hướng mâm, bỏ từng đống đồ ăn vào trong miệng.

Đường Tăng thấy Vân Y nhìn Trư Bát Giới trợn mắt há hốc mồm đành giải thích, "Công chúa, xin đừng để ý, đồ nhi chính là như vậy."

Tôn Ngộ Không gõ gõ tay Trư Bát Giới, "Bát Giới, chú ý hình tượng ngươi một chút, doạ đến công chúa rồi."

"Ta không sao, không có việc gì." Vân Y xua xua tay.

Nàng nhìn về phía Tôn Ngộ Không, trong lòng nàng lại nảy ra chút ác ý thú vị.

"Ngộ Không, không bằng, lát nữa, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa?" Vân Y hứng thú bừng bừng mà mở miệng đề nghị.

Cưỡi ngựa......

Năm đó, Tôn Ngộ Không vừa đến Thiên cung, hứng thú bừng bừng mà cưỡi ngựa đi thiên hà. Rồi mới cùng bồng nguyên soái, cũng chính là Trư Bát Giới xảy ra xung đột, kết thù.

"Cưỡi ngựa? Ai da, đây chính là nghề cũ cảu Hầu ca, nhớ năm đó ở Thiên cung Hầu ca......" Trư Bát Giới nói đột nhiên im bặt. Bởi vì lúc này, Tôn Ngộ Không mặt phẫn nộ cộng thêm đằng đằng sát khí mà nhìn chằm chằm Trư Bát Giới.

Trư Bát Giới thật sự không dám nói thêm, nuốt nước miếng, nhìn thức ăn trong tay, "A, ăn, ha ha."

Vân Y nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, ánh mắt có chút nghi hoặc, "Ngộ Không, Trư Bát Giới, muốn nói cái gì?"

"A, không có gì, không có gì." Tôn Ngộ Không giảng hòa, nó ra chuyện hắn tưng làm bạch mã ôn, khụ khụ, sẽ ảnh hưởng uy danh hắn.

*Tôn Ngộ Không từng làm bạch mã ôn, chức quan trông coi ngựa trên thiên đình, có thể đọc thêm tóm tắt Tây du Ký trên Wikipedia để hiểu chi tiết. Nhưng cũng không quan trọng lắm đâu tóm lại là lúc trước Tôn Ngộ Không làm loạn, bị phạt đi trông ngựa, rất nhục.

Đáng tiếc, Vân Y đã sớm biết, chỉ là nói ra sợ sẽ làm thần tượng thương tổn...... Lòng tự trọng? Lòng tự tin?

"Công chúa, nơi này, còn có ngựa sao?" Đột nhiên, Đường Tăng hỏi ra như vậy.

Tức khắc, Vân Y sắc mặt cứng đờ, ngựa......

Nơi này đi lại cũng không dùng ngựa, mà là dùng hẳn voi.

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Ai, công chúa, sao ngươi chỉ kêu mỗi sư huynh ta?" Trư Bát Giới không vui nói."Vậy, cùng nhau đi?" Vân Y đành mang cả lũ bọn họ ra cửa.Hai bên đường là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, xưởng. Những khoảng đất trống còn có không ít tiểu thương buon bán rất tấp nập.Nàng dừng trước cửa một tiểu lâu rồi hỏi Tôn ngộ Không "Ngộ Không, chúng ta ăn ở đây nhé?" Thân là fan lâu năm, đương nhiên là phải vì thần tượng giới thiệu một nơi thật tốt.Tuy rằng, nàng cũng là khách ngoại lai."được." Tôn Ngộ Không ăn uống cũng không cầu kì lắm.Đi vào khách đ**m, Vân Y kêu một gian riêng. Hòa thượng cũng chỉ có thể ăn chay, cho nên, cũng gọi riêng đồ chay cho họ.Trư Bát Giới như là quỷ chết đói đầu thai, hai tay hướng mâm, bỏ từng đống đồ ăn vào trong miệng.Đường Tăng thấy Vân Y nhìn Trư Bát Giới trợn mắt há hốc mồm đành giải thích, "Công chúa, xin đừng để ý, đồ nhi chính là như vậy."Tôn Ngộ Không gõ gõ tay Trư Bát Giới, "Bát Giới, chú ý hình tượng ngươi một chút, doạ đến công chúa rồi.""Ta không sao, không có việc gì." Vân Y xua xua tay.Nàng nhìn về phía Tôn Ngộ Không, trong lòng nàng lại nảy ra chút ác ý thú vị."Ngộ Không, không bằng, lát nữa, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa?" Vân Y hứng thú bừng bừng mà mở miệng đề nghị.Cưỡi ngựa......Năm đó, Tôn Ngộ Không vừa đến Thiên cung, hứng thú bừng bừng mà cưỡi ngựa đi thiên hà. Rồi mới cùng bồng nguyên soái, cũng chính là Trư Bát Giới xảy ra xung đột, kết thù."Cưỡi ngựa? Ai da, đây chính là nghề cũ cảu Hầu ca, nhớ năm đó ở Thiên cung Hầu ca......" Trư Bát Giới nói đột nhiên im bặt. Bởi vì lúc này, Tôn Ngộ Không mặt phẫn nộ cộng thêm đằng đằng sát khí mà nhìn chằm chằm Trư Bát Giới.Trư Bát Giới thật sự không dám nói thêm, nuốt nước miếng, nhìn thức ăn trong tay, "A, ăn, ha ha."Vân Y nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, ánh mắt có chút nghi hoặc, "Ngộ Không, Trư Bát Giới, muốn nói cái gì?""A, không có gì, không có gì." Tôn Ngộ Không giảng hòa, nó ra chuyện hắn tưng làm bạch mã ôn, khụ khụ, sẽ ảnh hưởng uy danh hắn.*Tôn Ngộ Không từng làm bạch mã ôn, chức quan trông coi ngựa trên thiên đình, có thể đọc thêm tóm tắt Tây du Ký trên Wikipedia để hiểu chi tiết. Nhưng cũng không quan trọng lắm đâu tóm lại là lúc trước Tôn Ngộ Không làm loạn, bị phạt đi trông ngựa, rất nhục.Đáng tiếc, Vân Y đã sớm biết, chỉ là nói ra sợ sẽ làm thần tượng thương tổn...... Lòng tự trọng? Lòng tự tin?"Công chúa, nơi này, còn có ngựa sao?" Đột nhiên, Đường Tăng hỏi ra như vậy.Tức khắc, Vân Y sắc mặt cứng đờ, ngựa......Nơi này đi lại cũng không dùng ngựa, mà là dùng hẳn voi.

Chương 225: Ngộ Không, chúng ta làm bằng hữu đi (16)