Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 269: Huyết tộc điện hạ bệnh thần kinh (3)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… (3)"Appleton, mau ngồi xuống." Bị người ta gọi là Appleton, Vân Y không phản ứng lại đây, bởi vì, cô chưa quen với cái họ Appleton mới lạ này."Hả? Được!" Vân Y trở về, ngồi xuống, suy tư xem Ryan Chasel khi nào sẽ xuất hiện.Dựa theo phát triển của cốt truyện, bởi vì bị "lưu đày" ở học viện bình dân, hết thảy tài nguyên của Chasel đều sẽ không được cung cấp. Cho nên hiện tại, Chasel cũng là một người ở tầng lớp bình dân không có gì đặc biệt......Nghĩ đến đây, khóe miệng Vân Y kéo lên một nụ cười thần bí, Hạ Chi Cẩm ở bên cạnh nhìn vậy tò mò hỏi, "Cậu cười gian trá như vậy làm gì?"Nói bậy.Nữ chính, cô mở to hai mắt hảo hảo xem xem, ai gian trá, cái này rõ ràng chính là tươi cười hữu hảo không phải sao?Nhưng mà nghĩ lại, cũng lâu lắm rồi mới có cơ hội lần nữa trở lại trường học, cảm giác có hơi hưng phấn.Học viện Vampire là một tòa kiến trúc to lớn mang hơi hướng cổ xưa, cùng hơi thở tang thương, nếu so với trường học trong ấn tượng của người bình thường, hoàn toàn không giống nhau.Thấy Vân Y không để ý đến mình, Hạ Chi Cẩm ngậm miệng, mở ra sách vở chuẩn bị học bài.Vân Y cúi đầu lật lật quyển sách nhập môn trên bàn, đậu má, hoàn toàn không hiểu đang viết cái gì.Đọc từng từ đơn thì còn miễn cưỡng hiểu, nhưng mà cái đống từ đơn này ghép với nhau lại biến thành một đống khiến người ta thật sự không hiểu được...Vân Y đột nhiên có chút chán ghét, nguyên chủ, cô sao lại học tra như vậy?Vì sao không làm học bá một chút cho ta đỡ khổ?*学霸: học bá // chăm chỉ học cho nên điểm cao学渣: học tra // học cho có, điểm thấpHọc bá>

(3)

"Appleton, mau ngồi xuống." Bị người ta gọi là Appleton, Vân Y không phản ứng lại đây, bởi vì, cô chưa quen với cái họ Appleton mới lạ này.

"Hả? Được!" Vân Y trở về, ngồi xuống, suy tư xem Ryan Chasel khi nào sẽ xuất hiện.

Dựa theo phát triển của cốt truyện, bởi vì bị "lưu đày" ở học viện bình dân, hết thảy tài nguyên của Chasel đều sẽ không được cung cấp. Cho nên hiện tại, Chasel cũng là một người ở tầng lớp bình dân không có gì đặc biệt......

Nghĩ đến đây, khóe miệng Vân Y kéo lên một nụ cười thần bí, Hạ Chi Cẩm ở bên cạnh nhìn vậy tò mò hỏi, "Cậu cười gian trá như vậy làm gì?"

Nói bậy.

Nữ chính, cô mở to hai mắt hảo hảo xem xem, ai gian trá, cái này rõ ràng chính là tươi cười hữu hảo không phải sao?

Nhưng mà nghĩ lại, cũng lâu lắm rồi mới có cơ hội lần nữa trở lại trường học, cảm giác có hơi hưng phấn.

Học viện Vampire là một tòa kiến trúc to lớn mang hơi hướng cổ xưa, cùng hơi thở tang thương, nếu so với trường học trong ấn tượng của người bình thường, hoàn toàn không giống nhau.

Thấy Vân Y không để ý đến mình, Hạ Chi Cẩm ngậm miệng, mở ra sách vở chuẩn bị học bài.

Vân Y cúi đầu lật lật quyển sách nhập môn trên bàn, đậu má, hoàn toàn không hiểu đang viết cái gì.

Đọc từng từ đơn thì còn miễn cưỡng hiểu, nhưng mà cái đống từ đơn này ghép với nhau lại biến thành một đống khiến người ta thật sự không hiểu được...

Vân Y đột nhiên có chút chán ghét, nguyên chủ, cô sao lại học tra như vậy?

Vì sao không làm học bá một chút cho ta đỡ khổ?

*学霸: học bá // chăm chỉ học cho nên điểm cao

学渣: học tra // học cho có, điểm thấp

Học bá>

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… (3)"Appleton, mau ngồi xuống." Bị người ta gọi là Appleton, Vân Y không phản ứng lại đây, bởi vì, cô chưa quen với cái họ Appleton mới lạ này."Hả? Được!" Vân Y trở về, ngồi xuống, suy tư xem Ryan Chasel khi nào sẽ xuất hiện.Dựa theo phát triển của cốt truyện, bởi vì bị "lưu đày" ở học viện bình dân, hết thảy tài nguyên của Chasel đều sẽ không được cung cấp. Cho nên hiện tại, Chasel cũng là một người ở tầng lớp bình dân không có gì đặc biệt......Nghĩ đến đây, khóe miệng Vân Y kéo lên một nụ cười thần bí, Hạ Chi Cẩm ở bên cạnh nhìn vậy tò mò hỏi, "Cậu cười gian trá như vậy làm gì?"Nói bậy.Nữ chính, cô mở to hai mắt hảo hảo xem xem, ai gian trá, cái này rõ ràng chính là tươi cười hữu hảo không phải sao?Nhưng mà nghĩ lại, cũng lâu lắm rồi mới có cơ hội lần nữa trở lại trường học, cảm giác có hơi hưng phấn.Học viện Vampire là một tòa kiến trúc to lớn mang hơi hướng cổ xưa, cùng hơi thở tang thương, nếu so với trường học trong ấn tượng của người bình thường, hoàn toàn không giống nhau.Thấy Vân Y không để ý đến mình, Hạ Chi Cẩm ngậm miệng, mở ra sách vở chuẩn bị học bài.Vân Y cúi đầu lật lật quyển sách nhập môn trên bàn, đậu má, hoàn toàn không hiểu đang viết cái gì.Đọc từng từ đơn thì còn miễn cưỡng hiểu, nhưng mà cái đống từ đơn này ghép với nhau lại biến thành một đống khiến người ta thật sự không hiểu được...Vân Y đột nhiên có chút chán ghét, nguyên chủ, cô sao lại học tra như vậy?Vì sao không làm học bá một chút cho ta đỡ khổ?*学霸: học bá // chăm chỉ học cho nên điểm cao学渣: học tra // học cho có, điểm thấpHọc bá>

Chương 269: Huyết tộc điện hạ bệnh thần kinh (3)