Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 278: Huyết tộc điện hạ bệnh thần kinh (12)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Troy không để ý đến Chasel, gỡ đôi tay đang nắm lấy Vân Y, nhìn cánh tay bị túm đến đỏ ửng của cô, rồi nhẹ nhàng hỏi cô, "Sao? Đau không?"Ngữ khí đau lòng của cậu ta phảng phất như người bị thương, chính là người hắn yêu mến.Đúng, thương hương tiếc ngọc, chỉ sợ cũng là chỉ cái này.Nhưng Vân Y rất tự giác mà hiểu lấy mình cùng nguyên chủ chỉ có khuôn mặt cùng dáng người na ná giống nhau mà thôi. Không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng còn có thể coi như là tiểu gia bích ngọc."Tôi không sao." Vân Y muốn đem tay từ trong tay Troy thoát ra, ở trước mặt đối tượng công lược của mình làm loại sự tình này có vẻ không tốt lắm.Đáng tiếc, Troy lại nắm chặt tay không cho Vân Y thoát ra, so với Chasel không biết đúng mực thì lực tay của Troy lại rất vừa vặn. Không làm Vân Y cảm thấy đau đớn, nhưng lại không để Vân Y tránh thoát."Tôi amng cậu đi bôi thuốc nhé." Ngữ khí ôn nhu kia, còn có khuôn mặt tinh xảo vẻ đầy lo lắng, khiến Vân Y có ảo giác Troy quen biết nguyên chủ từ trước?Troy cứ vậy kéo Vân Y, đi đến phòng y tế, để lại Chasel đứng đó.Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, lông mày Chasel nhíu chặt, tức giận đến máu dồn lên não."Cậu quen tôi sao?" Vân Y nhìn sườn mặt Troy hỏi."Không quen biết." Troy lắc đầu, đối với vấn đề này của Vân Y có chút kỳ quái, "Vì sao hỏi như thế?"Vân Y cũng cạn lời, bây giờ cô hỏi cái loại vấn đề này không phải là bình thường sao?Một người xa lạ không quen biết, cũng có thể...... Đối tốt với mình đến thế này?Ngược lại Troy tỏ vẻ hắn hoàn toàn không hiểu ý Vân Y."Không quen." Nếu Troy đã nói không, Vân Y còn có thể nói cái gì đây?Tại phòng y tế, Troy rất là thuần thục mà lấy tới một lọ thuốc từ dược phòng của phòng y tế.Vân Y nhìn động tác thuần thục của hắn, đứa nhỏ này, không phải là khách quen phòng y tế đi?"Phòng y tế, cậu rất hay tới sao?" Vân Y nhìn Troy vẫn đang miệt mài xoa rượu thuốc trên tay mình, vốn dĩ cô còn định cự tuyệt.Chỉ là, Troy lại gắt gao không buông ra, một hai đòi tự mình bôi thuốc trên cổ tay Vân Y."Đương nhiên, bởi vì tôi chính là giáo y của phòng y tế." Troy vẻ mặt thập phần hồn nhiên giải thích.Giáo y......Vân Y nháy mắt mặt liền cứng đờ, giáo y?Nhìn ngang nhìn dọc, tên Troy này, haha hoàn toàn không giống như là giáo y có được không?Cái người nhìn như là thiên sứ hạ phàm này ai nghĩ hắn là ông chú trực ở phòng y tế hả?*lời tác giả: ngươi đừng quên, nhân gia là Vampire, không phải người!Vân Y không nói nữa, chỉ là yên lặng mà nhìn động tác của Troy, dáng vẻ ân cần quen thuộc làm cô không tự giác mà nhớ tới một người khiến cô cảm thấy thập phần áy náy."Cảm ơn anh." Tuy rằng tình cảm đã bị hệ thống thanh trừ, nhưng có một số việc lại không thể hoàn toàn xóa đi mà luôn ẩn giấu lẫn lộn bên trong miền ký ức.Nói xong, Vân Y liền rời đi, có chút vội vàng, như là đang tránh né cái gì.Troy nhìn bóng dáng Vân Y rời đi, có chút  không rõ Vân Y vì sao lại như thế này?Bất quá, Troy cũng không để ý, đối với hắn mà nói, hắn chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một giáo y trong trường học mà thôi.

Troy không để ý đến Chasel, gỡ đôi tay đang nắm lấy Vân Y, nhìn cánh tay bị túm đến đỏ ửng của cô, rồi nhẹ nhàng hỏi cô, "Sao? Đau không?"

Ngữ khí đau lòng của cậu ta phảng phất như người bị thương, chính là người hắn yêu mến.

Đúng, thương hương tiếc ngọc, chỉ sợ cũng là chỉ cái này.

Nhưng Vân Y rất tự giác mà hiểu lấy mình cùng nguyên chủ chỉ có khuôn mặt cùng dáng người na ná giống nhau mà thôi. Không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng còn có thể coi như là tiểu gia bích ngọc.

"Tôi không sao." Vân Y muốn đem tay từ trong tay Troy thoát ra, ở trước mặt đối tượng công lược của mình làm loại sự tình này có vẻ không tốt lắm.

Đáng tiếc, Troy lại nắm chặt tay không cho Vân Y thoát ra, so với Chasel không biết đúng mực thì lực tay của Troy lại rất vừa vặn. Không làm Vân Y cảm thấy đau đớn, nhưng lại không để Vân Y tránh thoát.

"Tôi amng cậu đi bôi thuốc nhé." Ngữ khí ôn nhu kia, còn có khuôn mặt tinh xảo vẻ đầy lo lắng, khiến Vân Y có ảo giác Troy quen biết nguyên chủ từ trước?

Troy cứ vậy kéo Vân Y, đi đến phòng y tế, để lại Chasel đứng đó.

Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, lông mày Chasel nhíu chặt, tức giận đến máu dồn lên não.

"Cậu quen tôi sao?" Vân Y nhìn sườn mặt Troy hỏi.

"Không quen biết." Troy lắc đầu, đối với vấn đề này của Vân Y có chút kỳ quái, "Vì sao hỏi như thế?"

Vân Y cũng cạn lời, bây giờ cô hỏi cái loại vấn đề này không phải là bình thường sao?

Một người xa lạ không quen biết, cũng có thể...... Đối tốt với mình đến thế này?

Ngược lại Troy tỏ vẻ hắn hoàn toàn không hiểu ý Vân Y.

"Không quen." Nếu Troy đã nói không, Vân Y còn có thể nói cái gì đây?

Tại phòng y tế, Troy rất là thuần thục mà lấy tới một lọ thuốc từ dược phòng của phòng y tế.

Vân Y nhìn động tác thuần thục của hắn, đứa nhỏ này, không phải là khách quen phòng y tế đi?

"Phòng y tế, cậu rất hay tới sao?" Vân Y nhìn Troy vẫn đang miệt mài xoa rượu thuốc trên tay mình, vốn dĩ cô còn định cự tuyệt.

Chỉ là, Troy lại gắt gao không buông ra, một hai đòi tự mình bôi thuốc trên cổ tay Vân Y.

"Đương nhiên, bởi vì tôi chính là giáo y của phòng y tế." Troy vẻ mặt thập phần hồn nhiên giải thích.

Giáo y......

Vân Y nháy mắt mặt liền cứng đờ, giáo y?

Nhìn ngang nhìn dọc, tên Troy này, haha hoàn toàn không giống như là giáo y có được không?

Cái người nhìn như là thiên sứ hạ phàm này ai nghĩ hắn là ông chú trực ở phòng y tế hả?

*lời tác giả: ngươi đừng quên, nhân gia là Vampire, không phải người!

Vân Y không nói nữa, chỉ là yên lặng mà nhìn động tác của Troy, dáng vẻ ân cần quen thuộc làm cô không tự giác mà nhớ tới một người khiến cô cảm thấy thập phần áy náy.

"Cảm ơn anh." Tuy rằng tình cảm đã bị hệ thống thanh trừ, nhưng có một số việc lại không thể hoàn toàn xóa đi mà luôn ẩn giấu lẫn lộn bên trong miền ký ức.

Nói xong, Vân Y liền rời đi, có chút vội vàng, như là đang tránh né cái gì.

Troy nhìn bóng dáng Vân Y rời đi, có chút  không rõ Vân Y vì sao lại như thế này?

Bất quá, Troy cũng không để ý, đối với hắn mà nói, hắn chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một giáo y trong trường học mà thôi.

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Troy không để ý đến Chasel, gỡ đôi tay đang nắm lấy Vân Y, nhìn cánh tay bị túm đến đỏ ửng của cô, rồi nhẹ nhàng hỏi cô, "Sao? Đau không?"Ngữ khí đau lòng của cậu ta phảng phất như người bị thương, chính là người hắn yêu mến.Đúng, thương hương tiếc ngọc, chỉ sợ cũng là chỉ cái này.Nhưng Vân Y rất tự giác mà hiểu lấy mình cùng nguyên chủ chỉ có khuôn mặt cùng dáng người na ná giống nhau mà thôi. Không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng còn có thể coi như là tiểu gia bích ngọc."Tôi không sao." Vân Y muốn đem tay từ trong tay Troy thoát ra, ở trước mặt đối tượng công lược của mình làm loại sự tình này có vẻ không tốt lắm.Đáng tiếc, Troy lại nắm chặt tay không cho Vân Y thoát ra, so với Chasel không biết đúng mực thì lực tay của Troy lại rất vừa vặn. Không làm Vân Y cảm thấy đau đớn, nhưng lại không để Vân Y tránh thoát."Tôi amng cậu đi bôi thuốc nhé." Ngữ khí ôn nhu kia, còn có khuôn mặt tinh xảo vẻ đầy lo lắng, khiến Vân Y có ảo giác Troy quen biết nguyên chủ từ trước?Troy cứ vậy kéo Vân Y, đi đến phòng y tế, để lại Chasel đứng đó.Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, lông mày Chasel nhíu chặt, tức giận đến máu dồn lên não."Cậu quen tôi sao?" Vân Y nhìn sườn mặt Troy hỏi."Không quen biết." Troy lắc đầu, đối với vấn đề này của Vân Y có chút kỳ quái, "Vì sao hỏi như thế?"Vân Y cũng cạn lời, bây giờ cô hỏi cái loại vấn đề này không phải là bình thường sao?Một người xa lạ không quen biết, cũng có thể...... Đối tốt với mình đến thế này?Ngược lại Troy tỏ vẻ hắn hoàn toàn không hiểu ý Vân Y."Không quen." Nếu Troy đã nói không, Vân Y còn có thể nói cái gì đây?Tại phòng y tế, Troy rất là thuần thục mà lấy tới một lọ thuốc từ dược phòng của phòng y tế.Vân Y nhìn động tác thuần thục của hắn, đứa nhỏ này, không phải là khách quen phòng y tế đi?"Phòng y tế, cậu rất hay tới sao?" Vân Y nhìn Troy vẫn đang miệt mài xoa rượu thuốc trên tay mình, vốn dĩ cô còn định cự tuyệt.Chỉ là, Troy lại gắt gao không buông ra, một hai đòi tự mình bôi thuốc trên cổ tay Vân Y."Đương nhiên, bởi vì tôi chính là giáo y của phòng y tế." Troy vẻ mặt thập phần hồn nhiên giải thích.Giáo y......Vân Y nháy mắt mặt liền cứng đờ, giáo y?Nhìn ngang nhìn dọc, tên Troy này, haha hoàn toàn không giống như là giáo y có được không?Cái người nhìn như là thiên sứ hạ phàm này ai nghĩ hắn là ông chú trực ở phòng y tế hả?*lời tác giả: ngươi đừng quên, nhân gia là Vampire, không phải người!Vân Y không nói nữa, chỉ là yên lặng mà nhìn động tác của Troy, dáng vẻ ân cần quen thuộc làm cô không tự giác mà nhớ tới một người khiến cô cảm thấy thập phần áy náy."Cảm ơn anh." Tuy rằng tình cảm đã bị hệ thống thanh trừ, nhưng có một số việc lại không thể hoàn toàn xóa đi mà luôn ẩn giấu lẫn lộn bên trong miền ký ức.Nói xong, Vân Y liền rời đi, có chút vội vàng, như là đang tránh né cái gì.Troy nhìn bóng dáng Vân Y rời đi, có chút  không rõ Vân Y vì sao lại như thế này?Bất quá, Troy cũng không để ý, đối với hắn mà nói, hắn chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một giáo y trong trường học mà thôi.

Chương 278: Huyết tộc điện hạ bệnh thần kinh (12)