Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 316: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 6
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… *thế giới này tuy là bối cảnh cổ trang như từ tác giả dùng hiện đại lắm, đọc vui thôi nhé đừng nghiêm túc quá =)))Nhìn biểu tình của Mộc tướng, cung cung kính kính còn có chút xấu hổ, căn bản là nhìn không ra Mộc tướng tương lai sẽ phản bội nguyên chủ, quay ra giúp con bà ta lật đổ hoàng đế.Có lẽ một phần nguyên nhân cũng chính là do nguyên chủ, quá mê đắm trong ái tình, quên đi thân phận cùng trọng trách của mình, làm nguội lòng các đại thần.Suy cho cùng hoàng đế vô dụng thì bị phế là phải.Đúng là...... Tri nhân tri diện bất tri tâm*.* "tri nhân tri diện bất tri tâm" (知人知面不知心 / zhīrénzhīmiàn bùzhīxīn) có thể giải thích là "Biết người, biết mặt, không biết lòng" – rất đơn giản để ta có thể quen biết một người nào đó, nhưng để hiểu được nội tâm, bản chất thật sự của người đó thì vô cùng khó khăn."Như vậy à." Vân Y híp mắt, nhóm thần tử phía dưới thấy bệ hạ như vậy, còn nghĩ rằng bệ hạ định làm gì.Cho nên bọn họ nhanh chóng đều đem đầu mình cúi thấp xuống, chỉ sợ sẽ bị bệ hạ hỏi đến cái mấy đứa hoàn khố vô dụng trong nhà.Mộc tướng cũng không nghĩ bệ hạ đột nhiên hỏi tới nữ nhi để làm gì?Chẳng lẽ, bệ hạ có ý định gì?Hay là, bệ hạ cùng nữ nhi nhận thức?Thánh ý khó dò, thân là thần tử, Mộc Tướng cũng chỉ biết chờ đợi xem bệ hạ định nói gì.Chỉ là, Mộc tướng đợi hồi lâu, bệ hạ vẫn không có động tác khác...Mắt nhìn về phía nữ hoàng bệ hạ, nhìn ánh mắt bệ hạ, trong lòng "Lộp bộp" một chút.Sẽ không...... sẽ không xuất hiện cái vấn đề gì đi?"Bệ hạ, này...... đứacon bất hiếu của lão thần...... đã làm gì không nên với bệ hạ?" Mộc tướng có chút thấp thỏm mà dò hỏi."Không có việc gì, Mộc tướng không cần lo lắng, chỉ là ta nhớ rõ hài tử của Mộc tướng năm nay cũng không sai biệt lắm đủ tuổi tham dự khoa cử, còn có nữ nhi các vị ái khanh, trẫm, đều rất xem trọng." Vân Y nói ra mấy lời cổ vũ lời động viên.Đặc biệt là Mộc tướng.Bà không nghĩ tới, bệ hạ thế là coi trọng nữ nhi nhà bà, coi trọng Mộc gia các nàng.Tức khắc, Mộc tướng đối Vân Y tôn kính cùng cảm động dâng lên trong lòng, có chút cảm động... lại có chút vui mừng...Nguyên lai bệ hạ để mắt các nàng như thế, không uổng nhiều năm qua chính mình vất vả cống hiến, cung cúc tận tụy... Bệ hạ đều xem ở trong mắt.Nhìn Mộc tướng, Vân Y hơi hơi mỉm cười.Hiện tại nếu không muốn để Mộc tướng dễ dàng trợ giúp Mộc Vũ Thần cùng Mộ Chi Cảnh, cũng phải nhắc nhở bà ta một chút...Rốt cuộc, tất cả quan lại đều là cấp dưới của hoàng thượng, quan chức cao như Mộc tướng nếu nguội lòng làm phản đương nhiên sẽ có nhiều tay chân đi theo ủng hộ...Nếu ban đầu nguyên chủ có thể nắm được nhân tâm, khéo léo hơn một chút, ít mê trai đi một chút, có lẽ sẽ không đến mức bị hất ra khỏi ngai vàng."Tạ bệ hạ!" Chúng thần tử quỳ lạy."Bãi triều!"Nghe được bãi triều lúc sau, sau khi Vân Y rời đi, chúng thần tử sôi nổi tụ lại cùng nhau, nghị luận lời vừa rồi của Vân Y có hàm nghĩa gì.Chính là, thảo luận một hồi lâu, cái gì cũng không nghĩ ra.
*thế giới này tuy là bối cảnh cổ trang như từ tác giả dùng hiện đại lắm, đọc vui thôi nhé đừng nghiêm túc quá =)))
Nhìn biểu tình của Mộc tướng, cung cung kính kính còn có chút xấu hổ, căn bản là nhìn không ra Mộc tướng tương lai sẽ phản bội nguyên chủ, quay ra giúp con bà ta lật đổ hoàng đế.
Có lẽ một phần nguyên nhân cũng chính là do nguyên chủ, quá mê đắm trong ái tình, quên đi thân phận cùng trọng trách của mình, làm nguội lòng các đại thần.
Suy cho cùng hoàng đế vô dụng thì bị phế là phải.
Đúng là...... Tri nhân tri diện bất tri tâm*.
* "tri nhân tri diện bất tri tâm" (知人知面不知心 / zhīrénzhīmiàn bùzhīxīn) có thể giải thích là "Biết người, biết mặt, không biết lòng" – rất đơn giản để ta có thể quen biết một người nào đó, nhưng để hiểu được nội tâm, bản chất thật sự của người đó thì vô cùng khó khăn.
"Như vậy à." Vân Y híp mắt, nhóm thần tử phía dưới thấy bệ hạ như vậy, còn nghĩ rằng bệ hạ định làm gì.
Cho nên bọn họ nhanh chóng đều đem đầu mình cúi thấp xuống, chỉ sợ sẽ bị bệ hạ hỏi đến cái mấy đứa hoàn khố vô dụng trong nhà.
Mộc tướng cũng không nghĩ bệ hạ đột nhiên hỏi tới nữ nhi để làm gì?
Chẳng lẽ, bệ hạ có ý định gì?
Hay là, bệ hạ cùng nữ nhi nhận thức?
Thánh ý khó dò, thân là thần tử, Mộc Tướng cũng chỉ biết chờ đợi xem bệ hạ định nói gì.
Chỉ là, Mộc tướng đợi hồi lâu, bệ hạ vẫn không có động tác khác...
Mắt nhìn về phía nữ hoàng bệ hạ, nhìn ánh mắt bệ hạ, trong lòng "Lộp bộp" một chút.
Sẽ không...... sẽ không xuất hiện cái vấn đề gì đi?
"Bệ hạ, này...... đứacon bất hiếu của lão thần...... đã làm gì không nên với bệ hạ?" Mộc tướng có chút thấp thỏm mà dò hỏi.
"Không có việc gì, Mộc tướng không cần lo lắng, chỉ là ta nhớ rõ hài tử của Mộc tướng năm nay cũng không sai biệt lắm đủ tuổi tham dự khoa cử, còn có nữ nhi các vị ái khanh, trẫm, đều rất xem trọng." Vân Y nói ra mấy lời cổ vũ lời động viên.
Đặc biệt là Mộc tướng.
Bà không nghĩ tới, bệ hạ thế là coi trọng nữ nhi nhà bà, coi trọng Mộc gia các nàng.
Tức khắc, Mộc tướng đối Vân Y tôn kính cùng cảm động dâng lên trong lòng, có chút cảm động... lại có chút vui mừng...
Nguyên lai bệ hạ để mắt các nàng như thế, không uổng nhiều năm qua chính mình vất vả cống hiến, cung cúc tận tụy
... Bệ hạ đều xem ở trong mắt.
Nhìn Mộc tướng, Vân Y hơi hơi mỉm cười.
Hiện tại nếu không muốn để Mộc tướng dễ dàng trợ giúp Mộc Vũ Thần cùng Mộ Chi Cảnh, cũng phải nhắc nhở bà ta một chút...
Rốt cuộc, tất cả quan lại đều là cấp dưới của hoàng thượng, quan chức cao như Mộc tướng nếu nguội lòng làm phản đương nhiên sẽ có nhiều tay chân đi theo ủng hộ...
Nếu ban đầu nguyên chủ có thể nắm được nhân tâm, khéo léo hơn một chút, ít mê trai đi một chút, có lẽ sẽ không đến mức bị hất ra khỏi ngai vàng.
"Tạ bệ hạ!" Chúng thần tử quỳ lạy.
"Bãi triều!"
Nghe được bãi triều lúc sau, sau khi Vân Y rời đi, chúng thần tử sôi nổi tụ lại cùng nhau, nghị luận lời vừa rồi của Vân Y có hàm nghĩa gì.
Chính là, thảo luận một hồi lâu, cái gì cũng không nghĩ ra.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… *thế giới này tuy là bối cảnh cổ trang như từ tác giả dùng hiện đại lắm, đọc vui thôi nhé đừng nghiêm túc quá =)))Nhìn biểu tình của Mộc tướng, cung cung kính kính còn có chút xấu hổ, căn bản là nhìn không ra Mộc tướng tương lai sẽ phản bội nguyên chủ, quay ra giúp con bà ta lật đổ hoàng đế.Có lẽ một phần nguyên nhân cũng chính là do nguyên chủ, quá mê đắm trong ái tình, quên đi thân phận cùng trọng trách của mình, làm nguội lòng các đại thần.Suy cho cùng hoàng đế vô dụng thì bị phế là phải.Đúng là...... Tri nhân tri diện bất tri tâm*.* "tri nhân tri diện bất tri tâm" (知人知面不知心 / zhīrénzhīmiàn bùzhīxīn) có thể giải thích là "Biết người, biết mặt, không biết lòng" – rất đơn giản để ta có thể quen biết một người nào đó, nhưng để hiểu được nội tâm, bản chất thật sự của người đó thì vô cùng khó khăn."Như vậy à." Vân Y híp mắt, nhóm thần tử phía dưới thấy bệ hạ như vậy, còn nghĩ rằng bệ hạ định làm gì.Cho nên bọn họ nhanh chóng đều đem đầu mình cúi thấp xuống, chỉ sợ sẽ bị bệ hạ hỏi đến cái mấy đứa hoàn khố vô dụng trong nhà.Mộc tướng cũng không nghĩ bệ hạ đột nhiên hỏi tới nữ nhi để làm gì?Chẳng lẽ, bệ hạ có ý định gì?Hay là, bệ hạ cùng nữ nhi nhận thức?Thánh ý khó dò, thân là thần tử, Mộc Tướng cũng chỉ biết chờ đợi xem bệ hạ định nói gì.Chỉ là, Mộc tướng đợi hồi lâu, bệ hạ vẫn không có động tác khác...Mắt nhìn về phía nữ hoàng bệ hạ, nhìn ánh mắt bệ hạ, trong lòng "Lộp bộp" một chút.Sẽ không...... sẽ không xuất hiện cái vấn đề gì đi?"Bệ hạ, này...... đứacon bất hiếu của lão thần...... đã làm gì không nên với bệ hạ?" Mộc tướng có chút thấp thỏm mà dò hỏi."Không có việc gì, Mộc tướng không cần lo lắng, chỉ là ta nhớ rõ hài tử của Mộc tướng năm nay cũng không sai biệt lắm đủ tuổi tham dự khoa cử, còn có nữ nhi các vị ái khanh, trẫm, đều rất xem trọng." Vân Y nói ra mấy lời cổ vũ lời động viên.Đặc biệt là Mộc tướng.Bà không nghĩ tới, bệ hạ thế là coi trọng nữ nhi nhà bà, coi trọng Mộc gia các nàng.Tức khắc, Mộc tướng đối Vân Y tôn kính cùng cảm động dâng lên trong lòng, có chút cảm động... lại có chút vui mừng...Nguyên lai bệ hạ để mắt các nàng như thế, không uổng nhiều năm qua chính mình vất vả cống hiến, cung cúc tận tụy... Bệ hạ đều xem ở trong mắt.Nhìn Mộc tướng, Vân Y hơi hơi mỉm cười.Hiện tại nếu không muốn để Mộc tướng dễ dàng trợ giúp Mộc Vũ Thần cùng Mộ Chi Cảnh, cũng phải nhắc nhở bà ta một chút...Rốt cuộc, tất cả quan lại đều là cấp dưới của hoàng thượng, quan chức cao như Mộc tướng nếu nguội lòng làm phản đương nhiên sẽ có nhiều tay chân đi theo ủng hộ...Nếu ban đầu nguyên chủ có thể nắm được nhân tâm, khéo léo hơn một chút, ít mê trai đi một chút, có lẽ sẽ không đến mức bị hất ra khỏi ngai vàng."Tạ bệ hạ!" Chúng thần tử quỳ lạy."Bãi triều!"Nghe được bãi triều lúc sau, sau khi Vân Y rời đi, chúng thần tử sôi nổi tụ lại cùng nhau, nghị luận lời vừa rồi của Vân Y có hàm nghĩa gì.Chính là, thảo luận một hồi lâu, cái gì cũng không nghĩ ra.