Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 390: Huấn luyện viên, quỳ xuống đầu hàng đi (3)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Nói bậy. Tỷ tỷ ngươi có thể bị làm sao chứ?"Tiểu Kiệt có chút ủy khuất xoa xoa trán, ngước nhìn hai tên anh trai độc ác."Được rồi."Vân Y nhìn bọn họ náo với nhau, có chút cảm động, có chút chờ mong cùng hâm mộ.Các nguyên chủ ở những vị diện trước thường là không có cha mẹ người thân để nương tựa, nếu không cũng chỉ có các cực phẩm họ hàng xa.Cho nên hiện tại, Vân Y cảm thấy không thể hiểu nổi, nguyên chủ vì sao lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy chứ?Cho dù không có được ái nhân, nhưng còn thân nhân thì sao? Nhiều người thân yêu quý cô như vạy, tên tra nam kia có chỗ nào đáng giá để nguyên chủ từ bỏ người thân của mình chứ?" Con không sao, mọi người đừng lo lắng." Vân y lắc lắc đầu, tươi cười nhìn bọn họ." Thật sự là không sao chứ?" Cha mẹ Vân Y vẫn còn nửa tin nửa ngờ, còn muốn gọi bác sĩ gia đình tời kiểm tra lại toàn bộ một lần."Bác sĩ Trần, mau lại đây, con gái tỉnh rồi, ông kiểm tra Vân Y một chút." Mẹ vội vàng lôi kéo tay bác sĩ Trần.Bác sĩ Trần bĩnh tình giơ tay "Được, để ta kiểm tra một chút, mọi người ra ngoài đợi đi."Bác sĩ Trần theo chân nhà bọn họ một thời gian dài, xem ra rất quen thuộc với bộ dạng sốt ruột lo lắng của một nhà bọn họ, hơn nữa, cũng là người có uy vọng.Nghe lời bác sĩ Trần, một nhà kéo nhau ra khỏi phòng Vân Y, để hai người lại với nhau.Kiểm tra xong, Vân Y ra ngoài."Tiểu Y, tới đây, ăn chút gì đi con.""Tiểu Y, hay là, hôm nay chúng ta không đến trường nhé?" Mẹ cẩn thận thăm dò Vân Y.Thực ra Vân Y muốn ở nhà cũng không được.Trường đại học hiện tại của nguyên chủ là trường quân sự. Nguyên do cũng chỉ là vì nguyên chủ muốn theo đuổi bước chân Mộc Linh Nhiên, muốn them gia quân ngũ.Chỉ là, hiện tai..."Mẹ, con nhất định có thể kiên trì, mẹ yên tâm, con là con gái Vân gia, mà con gái Vân gia ắt phải có chí khí." Vân Y vẻ mặt kiên định mà nói.Mẹ Vân nhìn con gái mình, hơi xuất thần,Còn ba ba lại vì lời Vân Y mà khơi dậy ý chí chiến đấu sôi sục, "Tốt lắm, đây mới là phong phạm nữ nhi Vân gia chứ!"Ba ba vừa nói xong, mẹ Vân hung hăng liếc mắt một cái nhìn ông.Bởi vì ba vừa nói xong, mẹ Vân có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình biến hóa trên mặt Vân Y."Ba mẹ, con đi học đây." Nắm trong tay một khối bánh nướng lớn, Vân Y liền chạy ra ngoài.Nguyên chủ vốn là một cô gái thực hoạt bát, tuy rằng là có chút mảnh mai yếu ớt( ở trong mắt nam chính), nhưng mà giờ khắc này, Vân Y muốn sắm vai nguyên chủ thật hoàn hảo.Cho nên, không thể lộ ra sơ hở.Năm nhất đại học.Ngay từ học kì hai, đã phải tiến vào quân doanh.Nguyên chủ chính là nhìn trúng điểm này, cho nên mới một hai đòi vào trường đại học này, đây là con đường để có thể tiếp cận Mộc ca ca.Nhưng mà nguyên chủ quả thật là một cô bé ngốc, không hề nghĩ tới tính cách của Mộc Linh Nhiên, người như hắn, cản bản sẽ không thèm để ý đến cô."Vân Y, tới rồi?" đến cửa phòng học, bạn thân của nguyên chủ, Long Tử Hân, liền chạy tới bên cạnh Vân Y."Ừm, chào buổi sáng, Tử Hân.""Tiểu Y mấy ngày hôm trước sao không tới? Nghe nói cậu bị ốm?"
"Nói bậy. Tỷ tỷ ngươi có thể bị làm sao chứ?"
Tiểu Kiệt có chút ủy khuất xoa xoa trán, ngước nhìn hai tên anh trai độc ác.
"Được rồi."
Vân Y nhìn bọn họ náo với nhau, có chút cảm động, có chút chờ mong cùng hâm mộ.
Các nguyên chủ ở những vị diện trước thường là không có cha mẹ người thân để nương tựa, nếu không cũng chỉ có các cực phẩm họ hàng xa.
Cho nên hiện tại, Vân Y cảm thấy không thể hiểu nổi, nguyên chủ vì sao lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy chứ?
Cho dù không có được ái nhân, nhưng còn thân nhân thì sao? Nhiều người thân yêu quý cô như vạy, tên tra nam kia có chỗ nào đáng giá để nguyên chủ từ bỏ người thân của mình chứ?
" Con không sao, mọi người đừng lo lắng." Vân y lắc lắc đầu, tươi cười nhìn bọn họ.
" Thật sự là không sao chứ?" Cha mẹ Vân Y vẫn còn nửa tin nửa ngờ, còn muốn gọi bác sĩ gia đình tời kiểm tra lại toàn bộ một lần.
"Bác sĩ Trần, mau lại đây, con gái tỉnh rồi, ông kiểm tra Vân Y một chút." Mẹ vội vàng lôi kéo tay bác sĩ Trần.
Bác sĩ Trần bĩnh tình giơ tay "Được, để ta kiểm tra một chút, mọi người ra ngoài đợi đi."
Bác sĩ Trần theo chân nhà bọn họ một thời gian dài, xem ra rất quen thuộc với bộ dạng sốt ruột lo lắng của một nhà bọn họ, hơn nữa, cũng là người có uy vọng.
Nghe lời bác sĩ Trần, một nhà kéo nhau ra khỏi phòng Vân Y, để hai người lại với nhau.
Kiểm tra xong, Vân Y ra ngoài.
"Tiểu Y, tới đây, ăn chút gì đi con."
"Tiểu Y, hay là, hôm nay chúng ta không đến trường nhé?" Mẹ cẩn thận thăm dò Vân Y.
Thực ra Vân Y muốn ở nhà cũng không được.
Trường đại học hiện tại của nguyên chủ là trường quân sự. Nguyên do cũng chỉ là vì nguyên chủ muốn theo đuổi bước chân Mộc Linh Nhiên, muốn them gia quân ngũ.
Chỉ là, hiện tai...
"Mẹ, con nhất định có thể kiên trì, mẹ yên tâm, con là con gái Vân gia, mà con gái Vân gia ắt phải có chí khí." Vân Y vẻ mặt kiên định mà nói.
Mẹ Vân nhìn con gái mình, hơi xuất thần,
Còn ba ba lại vì lời Vân Y mà khơi dậy ý chí chiến đấu sôi sục, "Tốt lắm, đây mới là phong phạm nữ nhi Vân gia chứ!"
Ba ba vừa nói xong, mẹ Vân hung hăng liếc mắt một cái nhìn ông.
Bởi vì ba vừa nói xong, mẹ Vân có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình biến hóa trên mặt Vân Y.
"Ba mẹ, con đi học đây." Nắm trong tay một khối bánh nướng lớn, Vân Y liền chạy ra ngoài.
Nguyên chủ vốn là một cô gái thực hoạt bát, tuy rằng là có chút mảnh mai yếu ớt( ở trong mắt nam chính), nhưng mà giờ khắc này, Vân Y muốn sắm vai nguyên chủ thật hoàn hảo.
Cho nên, không thể lộ ra sơ hở.
Năm nhất đại học.
Ngay từ học kì hai, đã phải tiến vào quân doanh.
Nguyên chủ chính là nhìn trúng điểm này, cho nên mới một hai đòi vào trường đại học này, đây là con đường để có thể tiếp cận Mộc ca ca.
Nhưng mà nguyên chủ quả thật là một cô bé ngốc, không hề nghĩ tới tính cách của Mộc Linh Nhiên, người như hắn, cản bản sẽ không thèm để ý đến cô.
"Vân Y, tới rồi?" đến cửa phòng học, bạn thân của nguyên chủ, Long Tử Hân, liền chạy tới bên cạnh Vân Y.
"Ừm, chào buổi sáng, Tử Hân."
"Tiểu Y mấy ngày hôm trước sao không tới? Nghe nói cậu bị ốm?"
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Nói bậy. Tỷ tỷ ngươi có thể bị làm sao chứ?"Tiểu Kiệt có chút ủy khuất xoa xoa trán, ngước nhìn hai tên anh trai độc ác."Được rồi."Vân Y nhìn bọn họ náo với nhau, có chút cảm động, có chút chờ mong cùng hâm mộ.Các nguyên chủ ở những vị diện trước thường là không có cha mẹ người thân để nương tựa, nếu không cũng chỉ có các cực phẩm họ hàng xa.Cho nên hiện tại, Vân Y cảm thấy không thể hiểu nổi, nguyên chủ vì sao lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy chứ?Cho dù không có được ái nhân, nhưng còn thân nhân thì sao? Nhiều người thân yêu quý cô như vạy, tên tra nam kia có chỗ nào đáng giá để nguyên chủ từ bỏ người thân của mình chứ?" Con không sao, mọi người đừng lo lắng." Vân y lắc lắc đầu, tươi cười nhìn bọn họ." Thật sự là không sao chứ?" Cha mẹ Vân Y vẫn còn nửa tin nửa ngờ, còn muốn gọi bác sĩ gia đình tời kiểm tra lại toàn bộ một lần."Bác sĩ Trần, mau lại đây, con gái tỉnh rồi, ông kiểm tra Vân Y một chút." Mẹ vội vàng lôi kéo tay bác sĩ Trần.Bác sĩ Trần bĩnh tình giơ tay "Được, để ta kiểm tra một chút, mọi người ra ngoài đợi đi."Bác sĩ Trần theo chân nhà bọn họ một thời gian dài, xem ra rất quen thuộc với bộ dạng sốt ruột lo lắng của một nhà bọn họ, hơn nữa, cũng là người có uy vọng.Nghe lời bác sĩ Trần, một nhà kéo nhau ra khỏi phòng Vân Y, để hai người lại với nhau.Kiểm tra xong, Vân Y ra ngoài."Tiểu Y, tới đây, ăn chút gì đi con.""Tiểu Y, hay là, hôm nay chúng ta không đến trường nhé?" Mẹ cẩn thận thăm dò Vân Y.Thực ra Vân Y muốn ở nhà cũng không được.Trường đại học hiện tại của nguyên chủ là trường quân sự. Nguyên do cũng chỉ là vì nguyên chủ muốn theo đuổi bước chân Mộc Linh Nhiên, muốn them gia quân ngũ.Chỉ là, hiện tai..."Mẹ, con nhất định có thể kiên trì, mẹ yên tâm, con là con gái Vân gia, mà con gái Vân gia ắt phải có chí khí." Vân Y vẻ mặt kiên định mà nói.Mẹ Vân nhìn con gái mình, hơi xuất thần,Còn ba ba lại vì lời Vân Y mà khơi dậy ý chí chiến đấu sôi sục, "Tốt lắm, đây mới là phong phạm nữ nhi Vân gia chứ!"Ba ba vừa nói xong, mẹ Vân hung hăng liếc mắt một cái nhìn ông.Bởi vì ba vừa nói xong, mẹ Vân có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình biến hóa trên mặt Vân Y."Ba mẹ, con đi học đây." Nắm trong tay một khối bánh nướng lớn, Vân Y liền chạy ra ngoài.Nguyên chủ vốn là một cô gái thực hoạt bát, tuy rằng là có chút mảnh mai yếu ớt( ở trong mắt nam chính), nhưng mà giờ khắc này, Vân Y muốn sắm vai nguyên chủ thật hoàn hảo.Cho nên, không thể lộ ra sơ hở.Năm nhất đại học.Ngay từ học kì hai, đã phải tiến vào quân doanh.Nguyên chủ chính là nhìn trúng điểm này, cho nên mới một hai đòi vào trường đại học này, đây là con đường để có thể tiếp cận Mộc ca ca.Nhưng mà nguyên chủ quả thật là một cô bé ngốc, không hề nghĩ tới tính cách của Mộc Linh Nhiên, người như hắn, cản bản sẽ không thèm để ý đến cô."Vân Y, tới rồi?" đến cửa phòng học, bạn thân của nguyên chủ, Long Tử Hân, liền chạy tới bên cạnh Vân Y."Ừm, chào buổi sáng, Tử Hân.""Tiểu Y mấy ngày hôm trước sao không tới? Nghe nói cậu bị ốm?"