Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 396: Huấn luyện viên, quỳ xuống chịu đầu hàng đi (9)

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Vân Y lúc này cũng không có đem lực chú ý đặt trên người khác, liền như thế lẳng lặng nhìn Mộc Linh Nhiên, trong mắt không hề gợn sóng.Chỉ là, Mộc Linh Nhiên thấy tầm mắt Vân Y vẫn luôn nhìn mình, Mộc Linh Nhiên trong lòng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hồi nhỏ.Trong mắt hắn lại hiện lên thân ảnh xinh xắn lanh lợi trước kia của tiểu Vân Y, vóc dáng tiểu nhân nhi nhỏ bé luôn dính lấy hắn, luôn miệng cất tiếng gọi "Mộc ca ca".【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 35, ký chủ cố lên! 】Vân Y nghe được hệ thống nhắc nhở cũng không có tỏ vẻ gì, thản nhiên nhìn Mộc Linh Nhiên trước mắt, cũng không biết, hiện tại Mộc Linh Nhiên đối với Bạch Tiêu Tiêu như thế nào rồi.Mặt khác, đám người sau khi hít đất xong, chân tay đều mềm nhũn những vẫn gắng gượng đứng thật thẳng."Nghỉ ngơi".Mộc Linh Nhiên nhìn lũ trẻ, cũng không có ý định làm khó, cho bọn họ tạm nghỉ một chút. Rồi quay ra nhìn đám người đang vội vàng chạy đến thao trường.Nhìn bọn họ chạy, quả thực chậm muốn chết.Nhíu này, trong lòng càng thêm khó chịu.Chưa kể tới việc bọn họ không hề tôn trọng tác phong trong quân đội, tự ý làm bừa, thật là một lũ trẻ được nuông chiều, không biết điều mà."Nhanh chân lên!!" Mộc Linh Nhiên tức giận hiển lộ ở trên mặt, nhìn bọn họ, trong mắt lập loè sắc bén.Bị Mộc Linh Nhiên như thế một kêu, đám người trốn điểm danh mặt nhăn nhó, trong lòng vẫn oán thán kêu ca."A......" Mộc Linh Nhiên hướng Vu Sanh, vẫy vẫy tay."Vu Sanh, mang đám chó săn lại đây, có lẽ, bọn họ chưa đạt tới tốc độ cực hạn." Mộc Linh Nhiên lúc này tươi cười có chút tà ác.Vu Sanh vừa nghe, lập tức liền minh bạch, xoay người liền đi tìm đám chó săn hung hãn của doanh trại đến.Đám tân sinh giương mắt nhìn Vu Sanh chạy sang bên kia thao trường, giắt ra một chú chó săn hết sức to lớn hung dữ.Những người đó nhìn chú chó bên người Mộc Linh Nhiên cũng chỉ hơi bất ngờ, còn có chút không để tâm, cho rằng Mộc Linh Nhiên định dạy huấn luyện chó hôm nay.Nhưng mà, thời điểm Mộc Linh Nhiên buông dây xích trong tay ra, chú chó lập tức hướng tới chỗ bọn họ mà chạy đến. Bộ dáng hung ác phảng phất giống như là muốn ăn sống bọn họ vậy, làm bọn họ sợ tới mức dùng toàn bộ sức lực mà chạy!!!Nhìn thấy một màn này Vân Y cũng có hơi bất ngờ, kiểu trừng phạt này cũng thật đáng sợ mà.Đám người đang nghỉ ngơi bên kia thấy động tác của huấn luyện viên, tim như nhảy ra ngoài.Nguyên lai huấn luyện viên của bọn học là một người hung hãn... còn... dã man như vậy... tim gan đều đã run rẩy hết cả, thật đúng là một vị huấn luyện viên đáng sợ.Nếu hôm nay bọn họ đi muộn hay trốn giờ điểm danh, hậu quả thật là... chắc là biến thành mồi ngon cho chó săn rồi."Oa, Tiểu Y, vị hôn phu của cậu cũng thật đơn giản thô bạo." Long Tử Hân tiến đến bên tai Vân Y, khẽ nói.Nghe vậy, Vân Y quay đầu, đôi mắt nhìn phía Long Tử Hân, rồi mới lại đem tầm mắt dời về trên người Mộc Linh Nhiên.Không sai.Biện pháp này quả nhiên đơn giản và thô bạo.Đây mới là biện pháp trừng phạt hữu hiệu để cho tiềm lực cùng sức bật bọn họ đều bức ra tới, chỉ là cũng không biết có thể hay không bị khiếu nại mà thôi.Chưa nói tới phẩm chất và lợi thế của Mộc Linh Nhiên, riêng cái đầu thông minh của hắn, kỳ thật cũng đích xác có thể có được quân hàm cao.Chỉ tiếc...... thời điểm Vân Y nhìn Mộc Linh Nhiên, trong mắt lại hoàn toàn không có tình cảm như nguyên chủ, chỉ có...... châm chọc.

Vân Y lúc này cũng không có đem lực chú ý đặt trên người khác, liền như thế lẳng lặng nhìn Mộc Linh Nhiên, trong mắt không hề gợn sóng.

Chỉ là, Mộc Linh Nhiên thấy tầm mắt Vân Y vẫn luôn nhìn mình, Mộc Linh Nhiên trong lòng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hồi nhỏ.

Trong mắt hắn lại hiện lên thân ảnh xinh xắn lanh lợi trước kia của tiểu Vân Y, vóc dáng tiểu nhân nhi nhỏ bé luôn dính lấy hắn, luôn miệng cất tiếng gọi "Mộc ca ca".

【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 35, ký chủ cố lên! 】

Vân Y nghe được hệ thống nhắc nhở cũng không có tỏ vẻ gì, thản nhiên nhìn Mộc Linh Nhiên trước mắt, cũng không biết, hiện tại Mộc Linh Nhiên đối với Bạch Tiêu Tiêu như thế nào rồi.

Mặt khác, đám người sau khi hít đất xong, chân tay đều mềm nhũn những vẫn gắng gượng đứng thật thẳng.

"Nghỉ ngơi".

Mộc Linh Nhiên nhìn lũ trẻ, cũng không có ý định làm khó, cho bọn họ tạm nghỉ một chút. Rồi quay ra nhìn đám người đang vội vàng chạy đến thao trường.

Nhìn bọn họ chạy, quả thực chậm muốn chết.

Nhíu này, trong lòng càng thêm khó chịu.

Chưa kể tới việc bọn họ không hề tôn trọng tác phong trong quân đội, tự ý làm bừa, thật là một lũ trẻ được nuông chiều, không biết điều mà.

"Nhanh chân lên!!" Mộc Linh Nhiên tức giận hiển lộ ở trên mặt, nhìn bọn họ, trong mắt lập loè sắc bén.

Bị Mộc Linh Nhiên như thế một kêu, đám người trốn điểm danh mặt nhăn nhó, trong lòng vẫn oán thán kêu ca.

"A......" Mộc Linh Nhiên hướng Vu Sanh, vẫy vẫy tay.

"Vu Sanh, mang đám chó săn lại đây, có lẽ, bọn họ chưa đạt tới tốc độ cực hạn." Mộc Linh Nhiên lúc này tươi cười có chút tà ác.

Vu Sanh vừa nghe, lập tức liền minh bạch, xoay người liền đi tìm đám chó săn hung hãn của doanh trại đến.

Đám tân sinh giương mắt nhìn Vu Sanh chạy sang bên kia thao trường, giắt ra một chú chó săn hết sức to lớn hung dữ.

Những người đó nhìn chú chó bên người Mộc Linh Nhiên cũng chỉ hơi bất ngờ, còn có chút không để tâm, cho rằng Mộc Linh Nhiên định dạy huấn luyện chó hôm nay.

Nhưng mà, thời điểm Mộc Linh Nhiên buông dây xích trong tay ra, chú chó lập tức hướng tới chỗ bọn họ mà chạy đến. Bộ dáng hung ác phảng phất giống như là muốn ăn sống bọn họ vậy, làm bọn họ sợ tới mức dùng toàn bộ sức lực mà chạy!!!

Nhìn thấy một màn này Vân Y cũng có hơi bất ngờ, kiểu trừng phạt này cũng thật đáng sợ mà.

Đám người đang nghỉ ngơi bên kia thấy động tác của huấn luyện viên, tim như nhảy ra ngoài.

Nguyên lai huấn luyện viên của bọn học là một người hung hãn... còn... dã man như vậy... tim gan đều đã run rẩy hết cả, thật đúng là một vị huấn luyện viên đáng sợ.

Nếu hôm nay bọn họ đi muộn hay trốn giờ điểm danh, hậu quả thật là... chắc là biến thành mồi ngon cho chó săn rồi.

"Oa, Tiểu Y, vị hôn phu của cậu cũng thật đơn giản thô bạo." Long Tử Hân tiến đến bên tai Vân Y, khẽ nói.

Nghe vậy, Vân Y quay đầu, đôi mắt nhìn phía Long Tử Hân, rồi mới lại đem tầm mắt dời về trên người Mộc Linh Nhiên.

Không sai.

Biện pháp này quả nhiên đơn giản và thô bạo.

Đây mới là biện pháp trừng phạt hữu hiệu để cho tiềm lực cùng sức bật bọn họ đều bức ra tới, chỉ là cũng không biết có thể hay không bị khiếu nại mà thôi.

Chưa nói tới phẩm chất và lợi thế của Mộc Linh Nhiên, riêng cái đầu thông minh của hắn, kỳ thật cũng đích xác có thể có được quân hàm cao.

Chỉ tiếc...... thời điểm Vân Y nhìn Mộc Linh Nhiên, trong mắt lại hoàn toàn không có tình cảm như nguyên chủ, chỉ có...... châm chọc.

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Vân Y lúc này cũng không có đem lực chú ý đặt trên người khác, liền như thế lẳng lặng nhìn Mộc Linh Nhiên, trong mắt không hề gợn sóng.Chỉ là, Mộc Linh Nhiên thấy tầm mắt Vân Y vẫn luôn nhìn mình, Mộc Linh Nhiên trong lòng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hồi nhỏ.Trong mắt hắn lại hiện lên thân ảnh xinh xắn lanh lợi trước kia của tiểu Vân Y, vóc dáng tiểu nhân nhi nhỏ bé luôn dính lấy hắn, luôn miệng cất tiếng gọi "Mộc ca ca".【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 35, ký chủ cố lên! 】Vân Y nghe được hệ thống nhắc nhở cũng không có tỏ vẻ gì, thản nhiên nhìn Mộc Linh Nhiên trước mắt, cũng không biết, hiện tại Mộc Linh Nhiên đối với Bạch Tiêu Tiêu như thế nào rồi.Mặt khác, đám người sau khi hít đất xong, chân tay đều mềm nhũn những vẫn gắng gượng đứng thật thẳng."Nghỉ ngơi".Mộc Linh Nhiên nhìn lũ trẻ, cũng không có ý định làm khó, cho bọn họ tạm nghỉ một chút. Rồi quay ra nhìn đám người đang vội vàng chạy đến thao trường.Nhìn bọn họ chạy, quả thực chậm muốn chết.Nhíu này, trong lòng càng thêm khó chịu.Chưa kể tới việc bọn họ không hề tôn trọng tác phong trong quân đội, tự ý làm bừa, thật là một lũ trẻ được nuông chiều, không biết điều mà."Nhanh chân lên!!" Mộc Linh Nhiên tức giận hiển lộ ở trên mặt, nhìn bọn họ, trong mắt lập loè sắc bén.Bị Mộc Linh Nhiên như thế một kêu, đám người trốn điểm danh mặt nhăn nhó, trong lòng vẫn oán thán kêu ca."A......" Mộc Linh Nhiên hướng Vu Sanh, vẫy vẫy tay."Vu Sanh, mang đám chó săn lại đây, có lẽ, bọn họ chưa đạt tới tốc độ cực hạn." Mộc Linh Nhiên lúc này tươi cười có chút tà ác.Vu Sanh vừa nghe, lập tức liền minh bạch, xoay người liền đi tìm đám chó săn hung hãn của doanh trại đến.Đám tân sinh giương mắt nhìn Vu Sanh chạy sang bên kia thao trường, giắt ra một chú chó săn hết sức to lớn hung dữ.Những người đó nhìn chú chó bên người Mộc Linh Nhiên cũng chỉ hơi bất ngờ, còn có chút không để tâm, cho rằng Mộc Linh Nhiên định dạy huấn luyện chó hôm nay.Nhưng mà, thời điểm Mộc Linh Nhiên buông dây xích trong tay ra, chú chó lập tức hướng tới chỗ bọn họ mà chạy đến. Bộ dáng hung ác phảng phất giống như là muốn ăn sống bọn họ vậy, làm bọn họ sợ tới mức dùng toàn bộ sức lực mà chạy!!!Nhìn thấy một màn này Vân Y cũng có hơi bất ngờ, kiểu trừng phạt này cũng thật đáng sợ mà.Đám người đang nghỉ ngơi bên kia thấy động tác của huấn luyện viên, tim như nhảy ra ngoài.Nguyên lai huấn luyện viên của bọn học là một người hung hãn... còn... dã man như vậy... tim gan đều đã run rẩy hết cả, thật đúng là một vị huấn luyện viên đáng sợ.Nếu hôm nay bọn họ đi muộn hay trốn giờ điểm danh, hậu quả thật là... chắc là biến thành mồi ngon cho chó săn rồi."Oa, Tiểu Y, vị hôn phu của cậu cũng thật đơn giản thô bạo." Long Tử Hân tiến đến bên tai Vân Y, khẽ nói.Nghe vậy, Vân Y quay đầu, đôi mắt nhìn phía Long Tử Hân, rồi mới lại đem tầm mắt dời về trên người Mộc Linh Nhiên.Không sai.Biện pháp này quả nhiên đơn giản và thô bạo.Đây mới là biện pháp trừng phạt hữu hiệu để cho tiềm lực cùng sức bật bọn họ đều bức ra tới, chỉ là cũng không biết có thể hay không bị khiếu nại mà thôi.Chưa nói tới phẩm chất và lợi thế của Mộc Linh Nhiên, riêng cái đầu thông minh của hắn, kỳ thật cũng đích xác có thể có được quân hàm cao.Chỉ tiếc...... thời điểm Vân Y nhìn Mộc Linh Nhiên, trong mắt lại hoàn toàn không có tình cảm như nguyên chủ, chỉ có...... châm chọc.

Chương 396: Huấn luyện viên, quỳ xuống chịu đầu hàng đi (9)