Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 426: Huấn luyện viên, quỳ xuống chịu đầu hàng đi (39)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Ha... loạn luân...Mộc Linh Nhiên khóe miệng không tự giác run rẩy vài cái, cô gái nhỏ này, đầu óc đều dùng để suy nghĩ cái gì vậy.Tuy hắn kêu Vân Y gọi hắn là Mộc ca ca... nhưng bọn họ cũng đâu phải thân sinh a!!!Vân Y nhìn biểu tình trên mặt Mộc Linh Nhiên, hơi hơi mỉm cười, ngồi trên chiếc ghế bên ép giường Mộc Linh Nhiên."Anh thấy thế nào rồi? Tôi ở phòng bệnh bên cạnh, anh hôn mê hai ngày làm Mộc mụ mụ lo lắng lắm đấy, nhờ tôi hảo hảo chiếu cố anh"Vân Y nói ra lời này mục đích là nhắc nhở hắn bổn cô nương hai ngày nay đều cùng với Mộc mụ mụ luôn ở cạnh lo lắng cho hắn.Mộc Linh Nhiên tự nhiên có thể nghe ra ý Vân Y, nhanh nhẹn gật gật đầu, "Đương nhiên, Tiểu Y là hôn thê của ta, không chăm ta thì chăm ai chứ"Một câu này nhìn thì đơn giản như lời nói có chút kiêu ngạo, lại ẩn sâu một tầng ý tứ. Mộc Linh Nhiên cuối cùng cũng nhìn vào sự tồn tại của Vân Y, đem Vân Y đặt vào vị trí hôn thê này.Chỉ là Mộc Linh Nhiên trong lòng lúc này, vẫn là rất khổ sở, đem câu này nói xong, trong lòng đau đớn khôn cùng. Hắn không biết, nếu Vân Y biết được chuyện xảy ra với hắn lần này, Tiểu Y của hắn có lẽ sẽ không thể nào tiếp nhận hắn nữa.Nhìn Mộc Linh Nhiên cố gắng che dấu ưu thương đằng sao tươi cười, Vân Y có chút tò mò, không biết Mộc Linh Nhiên đã xảy ra cái sự tình gì.Cô biết lần này Mộc Linh Nhiên đi làm nhiệm vụ, không giống bình thường.Có thể nói, nhiệm vụ lần này đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, khiến Mộc Linh Nhiên không thể cười nổi."Hệ thống, Mộc Linh Nhiên rốt cuộc đã xảy ra cái sự tình gì?" Vân Y cho rằng Mộc Linh Nhiên ra ngoài rồi bình an trở về, còn không phải hoàn thành nhiệm vụ sao? Hoàn thành rồi thì phải vui, sao lại ưu thương như vậy?"Xin lỗi kí chủ, chuyện này cô phải tự đi điều tra rồi" hệ thống thẳng tay cự tuyệt.Rốt cuộc là Mộc Linh Nhiên đang giấu giếm lừa gạt chuyện gì?Hệ thống chó chết, ngươi không nói ta cũng không cần.Bổn cô nương sẽ tự đi điều tra, hừ."Đương nhiên, anh nói không sai" Vân Y đứng dậy mang nước cho Mộc Linh Nhiên. Người bệnh tỉnh dậy sau khi hôn mê, thường sẽ bị khát nước.Đặc biệt là với người hôn mê hai ngày mới tỉnh như Mộc Linh Nhiên, tuy là có truyền dịch, nhưng yết hầu không nhuận.Vừa rồi nghe Mộc Linh Nhiên nói, giọng có chút nghẹn."Này, uống nước"Vân Y đưa qua, Mộc Linh Nhiên lại giơ cánh tay phải đang truyền dịch lên, rồi lại giơ tay trái được bọc kín, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn Vân Y.Vân Y bất đắc dĩ, đành phải đem ly nước đưa tới miệng Mộc Linh Nhiên.Cho nên thời điểm người Vân gia đến thăm chính là thấy được một cảnh nhạy cảm như thế."Khụ... khụ... hai đứa này, muốn làm trò ân ái cũng không cần gấp đến mức ở trong phòng bệnh ân ái."" Anh trai Vân Y, Vân Cẩm Thánh có vẻ không được tự nhiên mà hô khan."Anh trai"Vân Y hô một tiếng, quay đầu nhìn Vân Cẩm Thánh một cái, động tác cũng không dừng lại.
Ha... loạn luân...
Mộc Linh Nhiên khóe miệng không tự giác run rẩy vài cái, cô gái nhỏ này, đầu óc đều dùng để suy nghĩ cái gì vậy.
Tuy hắn kêu Vân Y gọi hắn là Mộc ca ca... nhưng bọn họ cũng đâu phải thân sinh a!!!
Vân Y nhìn biểu tình trên mặt Mộc Linh Nhiên, hơi hơi mỉm cười, ngồi trên chiếc ghế bên ép giường Mộc Linh Nhiên.
"Anh thấy thế nào rồi? Tôi ở phòng bệnh bên cạnh, anh hôn mê hai ngày làm Mộc mụ mụ lo lắng lắm đấy, nhờ tôi hảo hảo chiếu cố anh"
Vân Y nói ra lời này mục đích là nhắc nhở hắn bổn cô nương hai ngày nay đều cùng với Mộc mụ mụ luôn ở cạnh lo lắng cho hắn.
Mộc Linh Nhiên tự nhiên có thể nghe ra ý Vân Y, nhanh nhẹn gật gật đầu, "Đương nhiên, Tiểu Y là hôn thê của ta, không chăm ta thì chăm ai chứ"
Một câu này nhìn thì đơn giản như lời nói có chút kiêu ngạo, lại ẩn sâu một tầng ý tứ. Mộc Linh Nhiên cuối cùng cũng nhìn vào sự tồn tại của Vân Y, đem Vân Y đặt vào vị trí hôn thê này.
Chỉ là Mộc Linh Nhiên trong lòng lúc này, vẫn là rất khổ sở, đem câu này nói xong, trong lòng đau đớn khôn cùng. Hắn không biết, nếu Vân Y biết được chuyện xảy ra với hắn lần này, Tiểu Y của hắn có lẽ sẽ không thể nào tiếp nhận hắn nữa.
Nhìn Mộc Linh Nhiên cố gắng che dấu ưu thương đằng sao tươi cười, Vân Y có chút tò mò, không biết Mộc Linh Nhiên đã xảy ra cái sự tình gì.
Cô biết lần này Mộc Linh Nhiên đi làm nhiệm vụ, không giống bình thường.
Có thể nói, nhiệm vụ lần này đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, khiến Mộc Linh Nhiên không thể cười nổi.
"Hệ thống, Mộc Linh Nhiên rốt cuộc đã xảy ra cái sự tình gì?" Vân Y cho rằng Mộc Linh Nhiên ra ngoài rồi bình an trở về, còn không phải hoàn thành nhiệm vụ sao? Hoàn thành rồi thì phải vui, sao lại ưu thương như vậy?
"Xin lỗi kí chủ, chuyện này cô phải tự đi điều tra rồi" hệ thống thẳng tay cự tuyệt.
Rốt cuộc là Mộc Linh Nhiên đang giấu giếm lừa gạt chuyện gì?
Hệ thống chó chết, ngươi không nói ta cũng không cần.
Bổn cô nương sẽ tự đi điều tra, hừ.
"Đương nhiên, anh nói không sai" Vân Y đứng dậy mang nước cho Mộc Linh Nhiên. Người bệnh tỉnh dậy sau khi hôn mê, thường sẽ bị khát nước.
Đặc biệt là với người hôn mê hai ngày mới tỉnh như Mộc Linh Nhiên, tuy là có truyền dịch, nhưng yết hầu không nhuận.
Vừa rồi nghe Mộc Linh Nhiên nói, giọng có chút nghẹn.
"Này, uống nước"
Vân Y đưa qua, Mộc Linh Nhiên lại giơ cánh tay phải đang truyền dịch lên, rồi lại giơ tay trái được bọc kín, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn Vân Y.
Vân Y bất đắc dĩ, đành phải đem ly nước đưa tới miệng Mộc Linh Nhiên.
Cho nên thời điểm người Vân gia đến thăm chính là thấy được một cảnh nhạy cảm như thế.
"Khụ... khụ... hai đứa này, muốn làm trò ân ái cũng không cần gấp đến mức ở trong phòng bệnh ân ái."" Anh trai Vân Y, Vân Cẩm Thánh có vẻ không được tự nhiên mà hô khan.
"Anh trai"
Vân Y hô một tiếng, quay đầu nhìn Vân Cẩm Thánh một cái, động tác cũng không dừng lại.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Ha... loạn luân...Mộc Linh Nhiên khóe miệng không tự giác run rẩy vài cái, cô gái nhỏ này, đầu óc đều dùng để suy nghĩ cái gì vậy.Tuy hắn kêu Vân Y gọi hắn là Mộc ca ca... nhưng bọn họ cũng đâu phải thân sinh a!!!Vân Y nhìn biểu tình trên mặt Mộc Linh Nhiên, hơi hơi mỉm cười, ngồi trên chiếc ghế bên ép giường Mộc Linh Nhiên."Anh thấy thế nào rồi? Tôi ở phòng bệnh bên cạnh, anh hôn mê hai ngày làm Mộc mụ mụ lo lắng lắm đấy, nhờ tôi hảo hảo chiếu cố anh"Vân Y nói ra lời này mục đích là nhắc nhở hắn bổn cô nương hai ngày nay đều cùng với Mộc mụ mụ luôn ở cạnh lo lắng cho hắn.Mộc Linh Nhiên tự nhiên có thể nghe ra ý Vân Y, nhanh nhẹn gật gật đầu, "Đương nhiên, Tiểu Y là hôn thê của ta, không chăm ta thì chăm ai chứ"Một câu này nhìn thì đơn giản như lời nói có chút kiêu ngạo, lại ẩn sâu một tầng ý tứ. Mộc Linh Nhiên cuối cùng cũng nhìn vào sự tồn tại của Vân Y, đem Vân Y đặt vào vị trí hôn thê này.Chỉ là Mộc Linh Nhiên trong lòng lúc này, vẫn là rất khổ sở, đem câu này nói xong, trong lòng đau đớn khôn cùng. Hắn không biết, nếu Vân Y biết được chuyện xảy ra với hắn lần này, Tiểu Y của hắn có lẽ sẽ không thể nào tiếp nhận hắn nữa.Nhìn Mộc Linh Nhiên cố gắng che dấu ưu thương đằng sao tươi cười, Vân Y có chút tò mò, không biết Mộc Linh Nhiên đã xảy ra cái sự tình gì.Cô biết lần này Mộc Linh Nhiên đi làm nhiệm vụ, không giống bình thường.Có thể nói, nhiệm vụ lần này đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, khiến Mộc Linh Nhiên không thể cười nổi."Hệ thống, Mộc Linh Nhiên rốt cuộc đã xảy ra cái sự tình gì?" Vân Y cho rằng Mộc Linh Nhiên ra ngoài rồi bình an trở về, còn không phải hoàn thành nhiệm vụ sao? Hoàn thành rồi thì phải vui, sao lại ưu thương như vậy?"Xin lỗi kí chủ, chuyện này cô phải tự đi điều tra rồi" hệ thống thẳng tay cự tuyệt.Rốt cuộc là Mộc Linh Nhiên đang giấu giếm lừa gạt chuyện gì?Hệ thống chó chết, ngươi không nói ta cũng không cần.Bổn cô nương sẽ tự đi điều tra, hừ."Đương nhiên, anh nói không sai" Vân Y đứng dậy mang nước cho Mộc Linh Nhiên. Người bệnh tỉnh dậy sau khi hôn mê, thường sẽ bị khát nước.Đặc biệt là với người hôn mê hai ngày mới tỉnh như Mộc Linh Nhiên, tuy là có truyền dịch, nhưng yết hầu không nhuận.Vừa rồi nghe Mộc Linh Nhiên nói, giọng có chút nghẹn."Này, uống nước"Vân Y đưa qua, Mộc Linh Nhiên lại giơ cánh tay phải đang truyền dịch lên, rồi lại giơ tay trái được bọc kín, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn Vân Y.Vân Y bất đắc dĩ, đành phải đem ly nước đưa tới miệng Mộc Linh Nhiên.Cho nên thời điểm người Vân gia đến thăm chính là thấy được một cảnh nhạy cảm như thế."Khụ... khụ... hai đứa này, muốn làm trò ân ái cũng không cần gấp đến mức ở trong phòng bệnh ân ái."" Anh trai Vân Y, Vân Cẩm Thánh có vẻ không được tự nhiên mà hô khan."Anh trai"Vân Y hô một tiếng, quay đầu nhìn Vân Cẩm Thánh một cái, động tác cũng không dừng lại.