Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 433: Anh trai, xin đừng (3)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Thời điểm Âu Dương Tuyết tiến vào, tầm mắt Vân Y lập tức hướng đến trên người Âu Dương Tuyết.Không hổ là con cưng của tác giả, nữ chính rất đẹp mắt.Bất quá, Vân Y cẩn thận mà quan sát một chút xem trên người hay trên cổ Âu Dương Tuyết có lộ ra dấu vết gì không.Cốt truyện không phải đã nói rồi sao?Thời điểm Âu Dương Tuyết đi vào đã bị phái hiện ra vết bầm cùng dấu hôn trên người.Vân Y liền sử dụng đôi mắt không lấy làm sáng ngời lắm quét về phía Âu Dương Tuyết như radar.Chính là, dấu hôn đâu? Đừng nói là giả đi?"Hệ thống, ngươi chuyển sang hố người rồi ư?" Vân Y lần này đi theo không phải là để có thể tận mắt nhìn một chút, vậy mà giờ lại không thấy?Vân Y tỏ vẻ khá hụt hẫng, bẹp bẹp miệng, không nói chuyện."Tuyết Tuyết? đã về rồi? Tới, ngồi đây" Mẹ Âu Dương Tuyết thấy con gái tiến vào, cũng không hỏi xem con gái vừa đi đâu về, chỉ là vẫy vẫy tay gọi Âu Dương Tuyết, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, làm Âu Dương Tuyết ngồi xuống.Âu Dương Tuyết lúc này đã kiệt sức, hơn nữa, sự tình phát sinh đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mặt cô ta. Thời điểm nhìn thấy Vân Gia Ý trước mặt mình, trái tim cô ta nảy lên thình thịch, đang chột dạ như vậy, sao cô ta có thể chạy đến ngồi bên cạnh Vân Gia Ý nữa?"Mẹ, con có chút mệt mỏi, con muốn đi nghỉ ngơi." Âu Dương Tuyết bộ dáng mệt mỏi muốn chết, hướng Vân Gia Ý chào hỏi qua qua, nhanh chóng chạy lên phòng ngủ.Chà, kia không phải chơi đến hỏng rồi chứ?Cái gọi là tổng tài trong tổng tài văn, nam chính nếu năng lực không tốt, không thể một đêm bảy lần, vậy ngượng ngùng ghê, không thể tự xưng là nam chính rồi.Cho nên Âu Dương Tuyết có thể bò về nhà, quả thực đã là khá bất ngờ."Vừa mới về, sao lại không lễ phép như vậy? Gia Ý còn đang ngồi đây." Âu Dương Tuyết mụ mụ, Hoa Y Mộng, sao có thể để cô ta tùy ý được. Hiện tại bà ta không chỉ muốn bắt được chàng rể là Vân Gia Ý, còn muốn lấy được hợp đồng cùng với tập đoàn Vân thị."Không sao đâu bá mẫu, nếu Tuyết Tuyết mệt mỏi, cứ để cho cô ấy lên nghỉ ngơi trước." Vân Gia Ý thời điểm nói lời này, ngữ khí thập phần ôn hòa.Chỉ là Vân Y lại có thể từ lời nói của Vân Gia Ý nghe được ra một tia bất thường cùng với chút quỷ dị và tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt Vân Gia Ý nhìn Âu Dương Tuyết.Vân Y lúc này đã minh bạch.Âu Dương Tuyết qua đêm ở ngoài, đến sáng mới về nhà, cô ta có thể đi đâu?Nhìn váy hai dây cùng với cảm giác hỗn độn trên người...rốt cuộc là cái gì có thể xảy ra?Vân Gia Ý trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không hề biểu hiện ra trên mặt, chờ đến khi hắn trở về, chắc chắn sẽ cho người đi điều tra.Vân Y tuy không được xem náo nhiệt, nhưng đại khái lúc này Vân Gia Ý cũng đã bắt đầu có chút nghi ngờ với Âu Dương Tuyết.Hạt giống hoài nghi lúc này đã được gieo, dần dần sẽ lớn lên trong lòng Vân Gia Ý.Cô chỉ cần đợi xem náo nhiệt là được.
Thời điểm Âu Dương Tuyết tiến vào, tầm mắt Vân Y lập tức hướng đến trên người Âu Dương Tuyết.
Không hổ là con cưng của tác giả, nữ chính rất đẹp mắt.
Bất quá, Vân Y cẩn thận mà quan sát một chút xem trên người hay trên cổ Âu Dương Tuyết có lộ ra dấu vết gì không.
Cốt truyện không phải đã nói rồi sao?
Thời điểm Âu Dương Tuyết đi vào đã bị phái hiện ra vết bầm cùng dấu hôn trên người.
Vân Y liền sử dụng đôi mắt không lấy làm sáng ngời lắm quét về phía Âu Dương Tuyết như radar.
Chính là, dấu hôn đâu? Đừng nói là giả đi?
"Hệ thống, ngươi chuyển sang hố người rồi ư?" Vân Y lần này đi theo không phải là để có thể tận mắt nhìn một chút, vậy mà giờ lại không thấy?
Vân Y tỏ vẻ khá hụt hẫng, bẹp bẹp miệng, không nói chuyện.
"Tuyết Tuyết? đã về rồi? Tới, ngồi đây" Mẹ Âu Dương Tuyết thấy con gái tiến vào, cũng không hỏi xem con gái vừa đi đâu về, chỉ là vẫy vẫy tay gọi Âu Dương Tuyết, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, làm Âu Dương Tuyết ngồi xuống.
Âu Dương Tuyết lúc này đã kiệt sức, hơn nữa, sự tình phát sinh đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mặt cô ta. Thời điểm nhìn thấy Vân Gia Ý trước mặt mình, trái tim cô ta nảy lên thình thịch, đang chột dạ như vậy, sao cô ta có thể chạy đến ngồi bên cạnh Vân Gia Ý nữa?
"Mẹ, con có chút mệt mỏi, con muốn đi nghỉ ngơi." Âu Dương Tuyết bộ dáng mệt mỏi muốn chết, hướng Vân Gia Ý chào hỏi qua qua, nhanh chóng chạy lên phòng ngủ.
Chà, kia không phải chơi đến hỏng rồi chứ?
Cái gọi là tổng tài trong tổng tài văn, nam chính nếu năng lực không tốt, không thể một đêm bảy lần, vậy ngượng ngùng ghê, không thể tự xưng là nam chính rồi.
Cho nên Âu Dương Tuyết có thể bò về nhà, quả thực đã là khá bất ngờ.
"Vừa mới về, sao lại không lễ phép như vậy? Gia Ý còn đang ngồi đây." Âu Dương Tuyết mụ mụ, Hoa Y Mộng, sao có thể để cô ta tùy ý được. Hiện tại bà ta không chỉ muốn bắt được chàng rể là Vân Gia Ý, còn muốn lấy được hợp đồng cùng với tập đoàn Vân thị.
"Không sao đâu bá mẫu, nếu Tuyết Tuyết mệt mỏi, cứ để cho cô ấy lên nghỉ ngơi trước." Vân Gia Ý thời điểm nói lời này, ngữ khí thập phần ôn hòa.
Chỉ là Vân Y lại có thể từ lời nói của Vân Gia Ý nghe được ra một tia bất thường cùng với chút quỷ dị và tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt Vân Gia Ý nhìn Âu Dương Tuyết.
Vân Y lúc này đã minh bạch.
Âu Dương Tuyết qua đêm ở ngoài, đến sáng mới về nhà, cô ta có thể đi đâu?
Nhìn váy hai dây cùng với cảm giác hỗn độn trên người...rốt cuộc là cái gì có thể xảy ra?
Vân Gia Ý trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không hề biểu hiện ra trên mặt, chờ đến khi hắn trở về, chắc chắn sẽ cho người đi điều tra.
Vân Y tuy không được xem náo nhiệt, nhưng đại khái lúc này Vân Gia Ý cũng đã bắt đầu có chút nghi ngờ với Âu Dương Tuyết.
Hạt giống hoài nghi lúc này đã được gieo, dần dần sẽ lớn lên trong lòng Vân Gia Ý.
Cô chỉ cần đợi xem náo nhiệt là được.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Thời điểm Âu Dương Tuyết tiến vào, tầm mắt Vân Y lập tức hướng đến trên người Âu Dương Tuyết.Không hổ là con cưng của tác giả, nữ chính rất đẹp mắt.Bất quá, Vân Y cẩn thận mà quan sát một chút xem trên người hay trên cổ Âu Dương Tuyết có lộ ra dấu vết gì không.Cốt truyện không phải đã nói rồi sao?Thời điểm Âu Dương Tuyết đi vào đã bị phái hiện ra vết bầm cùng dấu hôn trên người.Vân Y liền sử dụng đôi mắt không lấy làm sáng ngời lắm quét về phía Âu Dương Tuyết như radar.Chính là, dấu hôn đâu? Đừng nói là giả đi?"Hệ thống, ngươi chuyển sang hố người rồi ư?" Vân Y lần này đi theo không phải là để có thể tận mắt nhìn một chút, vậy mà giờ lại không thấy?Vân Y tỏ vẻ khá hụt hẫng, bẹp bẹp miệng, không nói chuyện."Tuyết Tuyết? đã về rồi? Tới, ngồi đây" Mẹ Âu Dương Tuyết thấy con gái tiến vào, cũng không hỏi xem con gái vừa đi đâu về, chỉ là vẫy vẫy tay gọi Âu Dương Tuyết, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, làm Âu Dương Tuyết ngồi xuống.Âu Dương Tuyết lúc này đã kiệt sức, hơn nữa, sự tình phát sinh đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mặt cô ta. Thời điểm nhìn thấy Vân Gia Ý trước mặt mình, trái tim cô ta nảy lên thình thịch, đang chột dạ như vậy, sao cô ta có thể chạy đến ngồi bên cạnh Vân Gia Ý nữa?"Mẹ, con có chút mệt mỏi, con muốn đi nghỉ ngơi." Âu Dương Tuyết bộ dáng mệt mỏi muốn chết, hướng Vân Gia Ý chào hỏi qua qua, nhanh chóng chạy lên phòng ngủ.Chà, kia không phải chơi đến hỏng rồi chứ?Cái gọi là tổng tài trong tổng tài văn, nam chính nếu năng lực không tốt, không thể một đêm bảy lần, vậy ngượng ngùng ghê, không thể tự xưng là nam chính rồi.Cho nên Âu Dương Tuyết có thể bò về nhà, quả thực đã là khá bất ngờ."Vừa mới về, sao lại không lễ phép như vậy? Gia Ý còn đang ngồi đây." Âu Dương Tuyết mụ mụ, Hoa Y Mộng, sao có thể để cô ta tùy ý được. Hiện tại bà ta không chỉ muốn bắt được chàng rể là Vân Gia Ý, còn muốn lấy được hợp đồng cùng với tập đoàn Vân thị."Không sao đâu bá mẫu, nếu Tuyết Tuyết mệt mỏi, cứ để cho cô ấy lên nghỉ ngơi trước." Vân Gia Ý thời điểm nói lời này, ngữ khí thập phần ôn hòa.Chỉ là Vân Y lại có thể từ lời nói của Vân Gia Ý nghe được ra một tia bất thường cùng với chút quỷ dị và tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt Vân Gia Ý nhìn Âu Dương Tuyết.Vân Y lúc này đã minh bạch.Âu Dương Tuyết qua đêm ở ngoài, đến sáng mới về nhà, cô ta có thể đi đâu?Nhìn váy hai dây cùng với cảm giác hỗn độn trên người...rốt cuộc là cái gì có thể xảy ra?Vân Gia Ý trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không hề biểu hiện ra trên mặt, chờ đến khi hắn trở về, chắc chắn sẽ cho người đi điều tra.Vân Y tuy không được xem náo nhiệt, nhưng đại khái lúc này Vân Gia Ý cũng đã bắt đầu có chút nghi ngờ với Âu Dương Tuyết.Hạt giống hoài nghi lúc này đã được gieo, dần dần sẽ lớn lên trong lòng Vân Gia Ý.Cô chỉ cần đợi xem náo nhiệt là được.