Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 440: Anh trai, xin đừng (10)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Vậy tại sao lúc ấy không nói cho tôi?" Vân Gia Ý lúc này có thể nói là đang giận chó đánh mèo trên người Vân Y."Em cũng định nói, nhưng mà, nhưng mà luôn không gặp được anh, không có cơ hội nói ra." Vân Y càng nói giọng càng nhỏ lại, đầu vẫn cúi gằm.Xe di chuyển không lâu đã đến biệt thự Vân gia."Xuống xe."Ngữ khí của Vân Gia Ý không giống như đang nói với em gái, mà lãnh đạm như đang nói chuyện với người xa lạ.Nghe cái giọng điệu này, Vân Y hoài nghi Vân Gia Ý với nguyên chủ chắc chỉ có 0 điểm hảo cảm đi."Anh, anh không về nhà ư? " Vân Y ngập ngừng, quay sang Vân Gia Ý, biểu tình lo lắng như em gái ngoan đang tỏ ra quan tâm anh trai mình vậy."Không liên quan đến cô." Vân Gia Ý tâm tình lúc này rất kém cỏi, đến lời cũng lười nói, không hề có kị đến tâm tình Vân Y.Bị Vân Gia Ý nói vậy, đầu Vân Y lại càng cúi thấp hơn, giống như cằm với ngực sắp gắn liền với nhau rồi."Em, chỉ là, chỉ là muốn an ủi anh." Giọng điệu vừa ngượng ngùng lại như có chút tủi thân, người vô cảm như Vân Gia Ý cũng có thể nghe ra.【 đinh -- công lược hảo cảm độ +10, tổng hảo cảm độ 50, ký chủ không tồi, cố lên, cố lên! 】Lúc này, Vân Y mới phát hiện, nguyên lai, Vân Gia Ý, đối với cô em gái hờ này, kỳ thật cũng không quá lạnh nhạt vô tình.Thời điểm Vân Y đi vào Vân gia.Vân Gia Ý vẫn còn là một tiểu thiếu niên mười cái xuân xanh.Vân Y lúc ấy bé tí, sáu tuổi.Vợ chồng Vân Vạn Thiên đột nhiên kéo ra một bé gái nhỏ nhỏ phấn nộn tới bên người Vân Gia Ý, nói với hắn, đây là em gái của hắn, sau này hắn phải hảo hảo bảo vệ em gái.Lớn hơn chút nữa, biết được cha mẹ Vân Y bỏ mình trong tai nạn xe cộ, trong lòng càng thêm thương tiến cô bé.Sau này, Vân Gia Ý nhảy lớp, đi nước ngoài học tập, Vân Y học cao trung trong nước.Hai người nói chuyện, tiếp xúc cũng ít dần mà Vân Gia Ý tiếp xúc với thương trường hỗn loạn một thời gian, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh nhạt.Nhưng mà thực ra, Vân Gia Ý chưa từng ghét bỏ người em gái này.Vân Gia Ý thoáng nhìn Vân Y, không nói gì, nhấn ga đi thẳng.Hai người đi một lúc rồi dừng xe trước cửa quán bar.Vân Y trải qua nhiều vị diện như vậy, đương nhiên không phải lần đầu tiên đi tới quán bar. Chỉ là lần đầu cô thấy có người uống rượu như thế này.Vân Gia Ý quả thực đem rượu coi như nước lọc mà uống, có chút đau lòng vì dạ dày của hắn, còn trẻ mà coi thường sức khỏe của mình, haiz.
"Vậy tại sao lúc ấy không nói cho tôi?" Vân Gia Ý lúc này có thể nói là đang giận chó đánh mèo trên người Vân Y.
"Em cũng định nói, nhưng mà, nhưng mà luôn không gặp được anh, không có cơ hội nói ra." Vân Y càng nói giọng càng nhỏ lại, đầu vẫn cúi gằm.
Xe di chuyển không lâu đã đến biệt thự Vân gia.
"Xuống xe."
Ngữ khí của Vân Gia Ý không giống như đang nói với em gái, mà lãnh đạm như đang nói chuyện với người xa lạ.
Nghe cái giọng điệu này, Vân Y hoài nghi Vân Gia Ý với nguyên chủ chắc chỉ có 0 điểm hảo cảm đi.
"Anh, anh không về nhà ư? " Vân Y ngập ngừng, quay sang Vân Gia Ý, biểu tình lo lắng như em gái ngoan đang tỏ ra quan tâm anh trai mình vậy.
"Không liên quan đến cô." Vân Gia Ý tâm tình lúc này rất kém cỏi, đến lời cũng lười nói, không hề có kị đến tâm tình Vân Y.
Bị Vân Gia Ý nói vậy, đầu Vân Y lại càng cúi thấp hơn, giống như cằm với ngực sắp gắn liền với nhau rồi.
"Em, chỉ là, chỉ là muốn an ủi anh." Giọng điệu vừa ngượng ngùng lại như có chút tủi thân, người vô cảm như Vân Gia Ý cũng có thể nghe ra.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +10, tổng hảo cảm độ 50, ký chủ không tồi, cố lên, cố lên! 】
Lúc này, Vân Y mới phát hiện, nguyên lai, Vân Gia Ý, đối với cô em gái hờ này, kỳ thật cũng không quá lạnh nhạt vô tình.
Thời điểm Vân Y đi vào Vân gia.
Vân Gia Ý vẫn còn là một tiểu thiếu niên mười cái xuân xanh.
Vân Y lúc ấy bé tí, sáu tuổi.
Vợ chồng Vân Vạn Thiên đột nhiên kéo ra một bé gái nhỏ nhỏ phấn nộn tới bên người Vân Gia Ý, nói với hắn, đây là em gái của hắn, sau này hắn phải hảo hảo bảo vệ em gái.
Lớn hơn chút nữa, biết được cha mẹ Vân Y bỏ mình trong tai nạn xe cộ, trong lòng càng thêm thương tiến cô bé.
Sau này, Vân Gia Ý nhảy lớp, đi nước ngoài học tập, Vân Y học cao trung trong nước.
Hai người nói chuyện, tiếp xúc cũng ít dần mà Vân Gia Ý tiếp xúc với thương trường hỗn loạn một thời gian, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh nhạt.
Nhưng mà thực ra, Vân Gia Ý chưa từng ghét bỏ người em gái này.
Vân Gia Ý thoáng nhìn Vân Y, không nói gì, nhấn ga đi thẳng.
Hai người đi một lúc rồi dừng xe trước cửa quán bar.
Vân Y trải qua nhiều vị diện như vậy, đương nhiên không phải lần đầu tiên đi tới quán bar. Chỉ là lần đầu cô thấy có người uống rượu như thế này.
Vân Gia Ý quả thực đem rượu coi như nước lọc mà uống, có chút đau lòng vì dạ dày của hắn, còn trẻ mà coi thường sức khỏe của mình, haiz.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "Vậy tại sao lúc ấy không nói cho tôi?" Vân Gia Ý lúc này có thể nói là đang giận chó đánh mèo trên người Vân Y."Em cũng định nói, nhưng mà, nhưng mà luôn không gặp được anh, không có cơ hội nói ra." Vân Y càng nói giọng càng nhỏ lại, đầu vẫn cúi gằm.Xe di chuyển không lâu đã đến biệt thự Vân gia."Xuống xe."Ngữ khí của Vân Gia Ý không giống như đang nói với em gái, mà lãnh đạm như đang nói chuyện với người xa lạ.Nghe cái giọng điệu này, Vân Y hoài nghi Vân Gia Ý với nguyên chủ chắc chỉ có 0 điểm hảo cảm đi."Anh, anh không về nhà ư? " Vân Y ngập ngừng, quay sang Vân Gia Ý, biểu tình lo lắng như em gái ngoan đang tỏ ra quan tâm anh trai mình vậy."Không liên quan đến cô." Vân Gia Ý tâm tình lúc này rất kém cỏi, đến lời cũng lười nói, không hề có kị đến tâm tình Vân Y.Bị Vân Gia Ý nói vậy, đầu Vân Y lại càng cúi thấp hơn, giống như cằm với ngực sắp gắn liền với nhau rồi."Em, chỉ là, chỉ là muốn an ủi anh." Giọng điệu vừa ngượng ngùng lại như có chút tủi thân, người vô cảm như Vân Gia Ý cũng có thể nghe ra.【 đinh -- công lược hảo cảm độ +10, tổng hảo cảm độ 50, ký chủ không tồi, cố lên, cố lên! 】Lúc này, Vân Y mới phát hiện, nguyên lai, Vân Gia Ý, đối với cô em gái hờ này, kỳ thật cũng không quá lạnh nhạt vô tình.Thời điểm Vân Y đi vào Vân gia.Vân Gia Ý vẫn còn là một tiểu thiếu niên mười cái xuân xanh.Vân Y lúc ấy bé tí, sáu tuổi.Vợ chồng Vân Vạn Thiên đột nhiên kéo ra một bé gái nhỏ nhỏ phấn nộn tới bên người Vân Gia Ý, nói với hắn, đây là em gái của hắn, sau này hắn phải hảo hảo bảo vệ em gái.Lớn hơn chút nữa, biết được cha mẹ Vân Y bỏ mình trong tai nạn xe cộ, trong lòng càng thêm thương tiến cô bé.Sau này, Vân Gia Ý nhảy lớp, đi nước ngoài học tập, Vân Y học cao trung trong nước.Hai người nói chuyện, tiếp xúc cũng ít dần mà Vân Gia Ý tiếp xúc với thương trường hỗn loạn một thời gian, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh nhạt.Nhưng mà thực ra, Vân Gia Ý chưa từng ghét bỏ người em gái này.Vân Gia Ý thoáng nhìn Vân Y, không nói gì, nhấn ga đi thẳng.Hai người đi một lúc rồi dừng xe trước cửa quán bar.Vân Y trải qua nhiều vị diện như vậy, đương nhiên không phải lần đầu tiên đi tới quán bar. Chỉ là lần đầu cô thấy có người uống rượu như thế này.Vân Gia Ý quả thực đem rượu coi như nước lọc mà uống, có chút đau lòng vì dạ dày của hắn, còn trẻ mà coi thường sức khỏe của mình, haiz.