Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 457: Anh trai, xin đừng (27)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Vân Y thấy ánh mắt dò xét của Kiều Tuệ thì cũng làm như không thấy, mà cục đá như Vân Gia Ý, đương nhiên sẽ không hiểu được tâm tư Kiều Tuệ.Đợi đến khi Vy cùng Vân Gia Ý ra khỏi nhà rồi, Kiều Tuệ với mới quay đầu, có chút rối rắm nhìn ông xã.Từ trước đến giờ bà đều không biết tâm tư này của con gái... hình nhưu con gái lại thích chính con trai nhà mình?Kiều Tuệ có chút hoảng sợ mở lời, "Chồng à, hình như, hình như, Tiểu Y, con bé..."Bộ dáng lắp ba lắp bắp như bị dọa sợ của bã xã làm Vân Vạn Thiên cười khẽ, nói, "Vợ, bà lo lắng gì chứ, Tiểu Y và Gia Ý không cùng huyết thống, không phải sao?"Nghe Vân Vạn Thiên nói như thế, Kiều Tuệ mới chậm rãi nghĩ kỹ lại, đúng là Tiểu Y cùng Gia Ý không có quan hệ huyết thống.Con gái mình vất vả nuôi nấng lâu nhưu vậy, gả ra ngoài rồi bà đúng là lo lắng liệu có bị người ta bắt nạt, ăn h**p.Nhưng mà...... Nếu là gả cho chính nhi tử nhà mình, như vậy bà liền không cần lo lắng vấn đề này, không phải sao?Nghĩ thông suốt, Kiều Tuệ cũng không rối rắm thêm nữa."Cũng đúng." Kiều Tuệ gật gật đầu, trong lòng cảm thấy bữa sáng ngày hôm nay thật ngon.*Vào wattpad ủng hộ editorwww.wattpad.com/user/icedcoffee0011Mà Vân Gia Ý thì hoàn toàn không biết tâm tư cha mẹ mình, lại càng không nhận thấy được tâm tư của Vân Y. Lúc này tâm tình Vân Gia Ý đang đặt hết vào dự án khai phá thị trường hải ngoại của Vân thị.Mà Vân Y dù có đến công ty, cũng như tuần trước, không phải động một ngón tay, ngồi chơi một chỗ, làm cô cảm thấy buồn chán muốn chết.Lúc này, điện thoại trên bàn sáng lên, một dãy số lạ đang gọi đến."Xin chào." Tuy rằng là số lạ, nhưng Vân Y vẫn là lễ phép mà chào một tiếng."Ha ha, tiểu gia hỏa, không nhớ ta?" Một âm thanh có chút quen thuộc từ điện thoại kia đầu truyền tới.Vân Y nhăn nhăn mày, thanh âm này...... Xác thật là có chút quen, cũng khá êm tai.Nhưng mà, "Xin hỏi ai vậy?"Vân Y không chút khách khí nói một câu như vậy, làm đối phương ở bên kia đột nhiên im bặt, hô hấp như ngừng lại vài giây......"Chẳng lẽ, cô không nhớ rõ ta? Ký chủ M907?" Chủ nhân giọng nói có chút uy h**p, khiến cho Vân Y nháy mắt liền minh bạch đầu bên kia là ai."Là anh?""Ta nói, Vân tiểu thư sao lại không nhớ ta chứ?" âm thanh hơi ngừng lại,,rồi tiếp tục, "Ra đi, quán cà phê sao trời."Nói xong, điện thoại bên kia liền tắt phụt luôn.Vân Y có chút cạn lời mà nhìn điện thoại, trong đầu lại hiện lên gương mặt đáng ghét của người nào đó.Vô cùng không tình nguyện, cầm theo chút đồ đạc, bước trên đôi giày cao gót, hướng về phía cổng lớn của công ty mà đi.Tuy rằng hiện tại vẫn còn trong giờ làm, chính là, Vân Y chút nào cũng không có để ý, mà người trong văn phòng này, có ai có gan dám ngăn cản cô?Không muốn làm việc trong công ty nữa sao? Chán sống sao?Vân Y nhớ rõ, ngay đối diện công ty chính là quán cà phê mà người kia hẹn cô, tuy rằng chưa vào bao giờ, nhưng thời điểm đi ngang qua cô vẫn là chú ý tới, bởi vì...... quán cà phê này trang trí thực xa hoa.Cũng không biết, lão bản có phải hay không có bệnh, quán cà phê xa hoa như vậy, phù hợp với nơi công sở toàn các quỷ đói sao?Vân Y vừa bước vào đã thấy được một người người thập phần có cảm giác tồn tại...... Phi Từ.
Vân Y thấy ánh mắt dò xét của Kiều Tuệ thì cũng làm như không thấy, mà cục đá như Vân Gia Ý, đương nhiên sẽ không hiểu được tâm tư Kiều Tuệ.
Đợi đến khi Vy cùng Vân Gia Ý ra khỏi nhà rồi, Kiều Tuệ với mới quay đầu, có chút rối rắm nhìn ông xã.
Từ trước đến giờ bà đều không biết tâm tư này của con gái... hình nhưu con gái lại thích chính con trai nhà mình?
Kiều Tuệ có chút hoảng sợ mở lời, "Chồng à, hình như, hình như, Tiểu Y, con bé..."
Bộ dáng lắp ba lắp bắp như bị dọa sợ của bã xã làm Vân Vạn Thiên cười khẽ, nói, "Vợ, bà lo lắng gì chứ, Tiểu Y và Gia Ý không cùng huyết thống, không phải sao?"
Nghe Vân Vạn Thiên nói như thế, Kiều Tuệ mới chậm rãi nghĩ kỹ lại, đúng là Tiểu Y cùng Gia Ý không có quan hệ huyết thống.
Con gái mình vất vả nuôi nấng lâu nhưu vậy, gả ra ngoài rồi bà đúng là lo lắng liệu có bị người ta bắt nạt, ăn h**p.
Nhưng mà...... Nếu là gả cho chính nhi tử nhà mình, như vậy bà liền không cần lo lắng vấn đề này, không phải sao?
Nghĩ thông suốt, Kiều Tuệ cũng không rối rắm thêm nữa.
"Cũng đúng." Kiều Tuệ gật gật đầu, trong lòng cảm thấy bữa sáng ngày hôm nay thật ngon.
*Vào wattpad ủng hộ editor
www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Mà Vân Gia Ý thì hoàn toàn không biết tâm tư cha mẹ mình, lại càng không nhận thấy được tâm tư của Vân Y. Lúc này tâm tình Vân Gia Ý đang đặt hết vào dự án khai phá thị trường hải ngoại của Vân thị.
Mà Vân Y dù có đến công ty, cũng như tuần trước, không phải động một ngón tay, ngồi chơi một chỗ, làm cô cảm thấy buồn chán muốn chết.
Lúc này, điện thoại trên bàn sáng lên, một dãy số lạ đang gọi đến.
"Xin chào." Tuy rằng là số lạ, nhưng Vân Y vẫn là lễ phép mà chào một tiếng.
"Ha ha, tiểu gia hỏa, không nhớ ta?" Một âm thanh có chút quen thuộc từ điện thoại kia đầu truyền tới.
Vân Y nhăn nhăn mày, thanh âm này...... Xác thật là có chút quen, cũng khá êm tai.
Nhưng mà, "Xin hỏi ai vậy?"
Vân Y không chút khách khí nói một câu như vậy, làm đối phương ở bên kia đột nhiên im bặt, hô hấp như ngừng lại vài giây......
"Chẳng lẽ, cô không nhớ rõ ta? Ký chủ M907?" Chủ nhân giọng nói có chút uy h**p, khiến cho Vân Y nháy mắt liền minh bạch đầu bên kia là ai.
"Là anh?"
"Ta nói, Vân tiểu thư sao lại không nhớ ta chứ?" âm thanh hơi ngừng lại,,rồi tiếp tục, "Ra đi, quán cà phê sao trời."
Nói xong, điện thoại bên kia liền tắt phụt luôn.
Vân Y có chút cạn lời mà nhìn điện thoại, trong đầu lại hiện lên gương mặt đáng ghét của người nào đó.
Vô cùng không tình nguyện, cầm theo chút đồ đạc, bước trên đôi giày cao gót, hướng về phía cổng lớn của công ty mà đi.
Tuy rằng hiện tại vẫn còn trong giờ làm, chính là, Vân Y chút nào cũng không có để ý, mà người trong văn phòng này, có ai có gan dám ngăn cản cô?
Không muốn làm việc trong công ty nữa sao? Chán sống sao?
Vân Y nhớ rõ, ngay đối diện công ty chính là quán cà phê mà người kia hẹn cô, tuy rằng chưa vào bao giờ, nhưng thời điểm đi ngang qua cô vẫn là chú ý tới, bởi vì...... quán cà phê này trang trí thực xa hoa.
Cũng không biết, lão bản có phải hay không có bệnh, quán cà phê xa hoa như vậy, phù hợp với nơi công sở toàn các quỷ đói sao?
Vân Y vừa bước vào đã thấy được một người người thập phần có cảm giác tồn tại...... Phi Từ.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Vân Y thấy ánh mắt dò xét của Kiều Tuệ thì cũng làm như không thấy, mà cục đá như Vân Gia Ý, đương nhiên sẽ không hiểu được tâm tư Kiều Tuệ.Đợi đến khi Vy cùng Vân Gia Ý ra khỏi nhà rồi, Kiều Tuệ với mới quay đầu, có chút rối rắm nhìn ông xã.Từ trước đến giờ bà đều không biết tâm tư này của con gái... hình nhưu con gái lại thích chính con trai nhà mình?Kiều Tuệ có chút hoảng sợ mở lời, "Chồng à, hình như, hình như, Tiểu Y, con bé..."Bộ dáng lắp ba lắp bắp như bị dọa sợ của bã xã làm Vân Vạn Thiên cười khẽ, nói, "Vợ, bà lo lắng gì chứ, Tiểu Y và Gia Ý không cùng huyết thống, không phải sao?"Nghe Vân Vạn Thiên nói như thế, Kiều Tuệ mới chậm rãi nghĩ kỹ lại, đúng là Tiểu Y cùng Gia Ý không có quan hệ huyết thống.Con gái mình vất vả nuôi nấng lâu nhưu vậy, gả ra ngoài rồi bà đúng là lo lắng liệu có bị người ta bắt nạt, ăn h**p.Nhưng mà...... Nếu là gả cho chính nhi tử nhà mình, như vậy bà liền không cần lo lắng vấn đề này, không phải sao?Nghĩ thông suốt, Kiều Tuệ cũng không rối rắm thêm nữa."Cũng đúng." Kiều Tuệ gật gật đầu, trong lòng cảm thấy bữa sáng ngày hôm nay thật ngon.*Vào wattpad ủng hộ editorwww.wattpad.com/user/icedcoffee0011Mà Vân Gia Ý thì hoàn toàn không biết tâm tư cha mẹ mình, lại càng không nhận thấy được tâm tư của Vân Y. Lúc này tâm tình Vân Gia Ý đang đặt hết vào dự án khai phá thị trường hải ngoại của Vân thị.Mà Vân Y dù có đến công ty, cũng như tuần trước, không phải động một ngón tay, ngồi chơi một chỗ, làm cô cảm thấy buồn chán muốn chết.Lúc này, điện thoại trên bàn sáng lên, một dãy số lạ đang gọi đến."Xin chào." Tuy rằng là số lạ, nhưng Vân Y vẫn là lễ phép mà chào một tiếng."Ha ha, tiểu gia hỏa, không nhớ ta?" Một âm thanh có chút quen thuộc từ điện thoại kia đầu truyền tới.Vân Y nhăn nhăn mày, thanh âm này...... Xác thật là có chút quen, cũng khá êm tai.Nhưng mà, "Xin hỏi ai vậy?"Vân Y không chút khách khí nói một câu như vậy, làm đối phương ở bên kia đột nhiên im bặt, hô hấp như ngừng lại vài giây......"Chẳng lẽ, cô không nhớ rõ ta? Ký chủ M907?" Chủ nhân giọng nói có chút uy h**p, khiến cho Vân Y nháy mắt liền minh bạch đầu bên kia là ai."Là anh?""Ta nói, Vân tiểu thư sao lại không nhớ ta chứ?" âm thanh hơi ngừng lại,,rồi tiếp tục, "Ra đi, quán cà phê sao trời."Nói xong, điện thoại bên kia liền tắt phụt luôn.Vân Y có chút cạn lời mà nhìn điện thoại, trong đầu lại hiện lên gương mặt đáng ghét của người nào đó.Vô cùng không tình nguyện, cầm theo chút đồ đạc, bước trên đôi giày cao gót, hướng về phía cổng lớn của công ty mà đi.Tuy rằng hiện tại vẫn còn trong giờ làm, chính là, Vân Y chút nào cũng không có để ý, mà người trong văn phòng này, có ai có gan dám ngăn cản cô?Không muốn làm việc trong công ty nữa sao? Chán sống sao?Vân Y nhớ rõ, ngay đối diện công ty chính là quán cà phê mà người kia hẹn cô, tuy rằng chưa vào bao giờ, nhưng thời điểm đi ngang qua cô vẫn là chú ý tới, bởi vì...... quán cà phê này trang trí thực xa hoa.Cũng không biết, lão bản có phải hay không có bệnh, quán cà phê xa hoa như vậy, phù hợp với nơi công sở toàn các quỷ đói sao?Vân Y vừa bước vào đã thấy được một người người thập phần có cảm giác tồn tại...... Phi Từ.