Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 476: Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt 14
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Lạc Thư Cẩn lúc này đang ngồi trước cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài nhuộm lên người hắn một quầng sáng mờ ảo.Giơ bút vẽ trong tay, vẽ lại một bộ danh gia.Mà tranh vẽ này, đương nhiên không dùng để đặt trong phòng mà dùng để bán đi.Người Lạc gia không thể có ý nghĩ ăn không ngồi rồi được.Kiếm không ra tiền? Xin lỗi, thỉnh ngươi rời khỏi Lạc gia.Chính vì cách làm của Lạc Thư Cẩn Lạc gia mới có thể nhanh chóng tiến đến vị trí đại phú đại quý như bây giờ.Chỉ là trong lúc vẽ, đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh cô nương Vân gia kia.Lạc Thư Cẩn luôn khinh thường những người vì nhan sắc hay tiền tài của hắn mà theo đuổi hắn, nhưng từ trong mắt Vân Y, hắn lại không nhìn ra chút si mê hay ái mộ nào.Cho nên hắn mới có chút tò mò, không biết nàng còn làm ra chuyện gì nữa."Thiếu gia, thiếu gia." Trăng đã đến đầu cành, dựa theo thời gian hiện đại mà tính toán, hẳn là đã mười hai giờ đêm.Gã sai vặt bên người Lạc Thư Cẩn muốn nhắc nhở thiếu gia nhà hắn đi ngủ.Lạc Thư Cẩn bị gã sai vặt làm gián đoạn suy nghĩ, phát hiện tranh còn chưa vẽ xong, đầu óc đã bay tận đâu rồi.Phủ thừa tướng.Trời vừa sáng, tiểu thị nữ đã thấy tiểu thư nhà mình đã dậy rồi.Trước đây, mãi đến khi mặt trời leo lên giữa đỉnh trời mới chịu thức dậy, hôm nay lại dậy sớm như vậy?"Hôm nay có chuyện gì sao? Bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?"Phủ thừa tướng cách đường chinh không xa, từ đây vãn có thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài.Vân Y có chút tò mò, chuyện gì xảy ra làm những người này nhiệt tình gào thét đến thế."Tiểu thư không biết sao? Hôm nay là ngày Nhan tướng quân, Nhan đại công tử hồi kinh. Nghe nói tướng quân vô cùng anh tuấn..."Những lời nói sau đó cô cũng không nghe nữaỒ.Nhan Mạc Qua vậy mà đã trở lại."Ký chủ, còn có một việc quên nhắc nhở cô, mỹ nam hậu cung sát thủ Mộ Lương đã bị Nhan Ngọc Lam bắt làm tù binh."Hệ thống làm cô có chút giật mình.Ôi mẹ ơi, đây là cái tiết tấu gì?Vì sao phát triển đến thần tốc như thế?Vân Y lần nữa cảm thán quang hoàn nữ chính lợi hại.Vậy là dàn hậu cung sắp xuất hiện hết rồi, Nhan Mạc Qua cũng đã quay về, lúc này chỉ còn thiếu giáo chủ Ma giáo.Ngồi nghĩ ngợi một lúc, Vân Y vội vội vàng vàng dùng đồ ăn sáng sau đó đi về phía đường chính nơi các chị em mê trai cũng đang tụ họp.Thân là nữ phụ ác độc muốn phá hư hạnh phúc của nữ chính, đương nhiên là cô không thể ngồi yên cái gì đều không làm.
Lạc Thư Cẩn lúc này đang ngồi trước cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài nhuộm lên người hắn một quầng sáng mờ ảo.
Giơ bút vẽ trong tay, vẽ lại một bộ danh gia.
Mà tranh vẽ này, đương nhiên không dùng để đặt trong phòng mà dùng để bán đi.
Người Lạc gia không thể có ý nghĩ ăn không ngồi rồi được.
Kiếm không ra tiền? Xin lỗi, thỉnh ngươi rời khỏi Lạc gia.
Chính vì cách làm của Lạc Thư Cẩn Lạc gia mới có thể nhanh chóng tiến đến vị trí đại phú đại quý như bây giờ.
Chỉ là trong lúc vẽ, đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh cô nương Vân gia kia.
Lạc Thư Cẩn luôn khinh thường những người vì nhan sắc hay tiền tài của hắn mà theo đuổi hắn, nhưng từ trong mắt Vân Y, hắn lại không nhìn ra chút si mê hay ái mộ nào.
Cho nên hắn mới có chút tò mò, không biết nàng còn làm ra chuyện gì nữa.
"Thiếu gia, thiếu gia." Trăng đã đến đầu cành, dựa theo thời gian hiện đại mà tính toán, hẳn là đã mười hai giờ đêm.
Gã sai vặt bên người Lạc Thư Cẩn muốn nhắc nhở thiếu gia nhà hắn đi ngủ.
Lạc Thư Cẩn bị gã sai vặt làm gián đoạn suy nghĩ, phát hiện tranh còn chưa vẽ xong, đầu óc đã bay tận đâu rồi.
Phủ thừa tướng.
Trời vừa sáng, tiểu thị nữ đã thấy tiểu thư nhà mình đã dậy rồi.
Trước đây, mãi đến khi mặt trời leo lên giữa đỉnh trời mới chịu thức dậy, hôm nay lại dậy sớm như vậy?
"Hôm nay có chuyện gì sao? Bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?"
Phủ thừa tướng cách đường chinh không xa, từ đây vãn có thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Vân Y có chút tò mò, chuyện gì xảy ra làm những người này nhiệt tình gào thét đến thế.
"Tiểu thư không biết sao? Hôm nay là ngày Nhan tướng quân, Nhan đại công tử hồi kinh. Nghe nói tướng quân vô cùng anh tuấn..."
Những lời nói sau đó cô cũng không nghe nữa
Ồ.
Nhan Mạc Qua vậy mà đã trở lại.
"Ký chủ, còn có một việc quên nhắc nhở cô, mỹ nam hậu cung sát thủ Mộ Lương đã bị Nhan Ngọc Lam bắt làm tù binh."
Hệ thống làm cô có chút giật mình.
Ôi mẹ ơi, đây là cái tiết tấu gì?
Vì sao phát triển đến thần tốc như thế?
Vân Y lần nữa cảm thán quang hoàn nữ chính lợi hại.
Vậy là dàn hậu cung sắp xuất hiện hết rồi, Nhan Mạc Qua cũng đã quay về, lúc này chỉ còn thiếu giáo chủ Ma giáo.
Ngồi nghĩ ngợi một lúc, Vân Y vội vội vàng vàng dùng đồ ăn sáng sau đó đi về phía đường chính nơi các chị em mê trai cũng đang tụ họp.
Thân là nữ phụ ác độc muốn phá hư hạnh phúc của nữ chính, đương nhiên là cô không thể ngồi yên cái gì đều không làm.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Lạc Thư Cẩn lúc này đang ngồi trước cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài nhuộm lên người hắn một quầng sáng mờ ảo.Giơ bút vẽ trong tay, vẽ lại một bộ danh gia.Mà tranh vẽ này, đương nhiên không dùng để đặt trong phòng mà dùng để bán đi.Người Lạc gia không thể có ý nghĩ ăn không ngồi rồi được.Kiếm không ra tiền? Xin lỗi, thỉnh ngươi rời khỏi Lạc gia.Chính vì cách làm của Lạc Thư Cẩn Lạc gia mới có thể nhanh chóng tiến đến vị trí đại phú đại quý như bây giờ.Chỉ là trong lúc vẽ, đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh cô nương Vân gia kia.Lạc Thư Cẩn luôn khinh thường những người vì nhan sắc hay tiền tài của hắn mà theo đuổi hắn, nhưng từ trong mắt Vân Y, hắn lại không nhìn ra chút si mê hay ái mộ nào.Cho nên hắn mới có chút tò mò, không biết nàng còn làm ra chuyện gì nữa."Thiếu gia, thiếu gia." Trăng đã đến đầu cành, dựa theo thời gian hiện đại mà tính toán, hẳn là đã mười hai giờ đêm.Gã sai vặt bên người Lạc Thư Cẩn muốn nhắc nhở thiếu gia nhà hắn đi ngủ.Lạc Thư Cẩn bị gã sai vặt làm gián đoạn suy nghĩ, phát hiện tranh còn chưa vẽ xong, đầu óc đã bay tận đâu rồi.Phủ thừa tướng.Trời vừa sáng, tiểu thị nữ đã thấy tiểu thư nhà mình đã dậy rồi.Trước đây, mãi đến khi mặt trời leo lên giữa đỉnh trời mới chịu thức dậy, hôm nay lại dậy sớm như vậy?"Hôm nay có chuyện gì sao? Bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?"Phủ thừa tướng cách đường chinh không xa, từ đây vãn có thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài.Vân Y có chút tò mò, chuyện gì xảy ra làm những người này nhiệt tình gào thét đến thế."Tiểu thư không biết sao? Hôm nay là ngày Nhan tướng quân, Nhan đại công tử hồi kinh. Nghe nói tướng quân vô cùng anh tuấn..."Những lời nói sau đó cô cũng không nghe nữaỒ.Nhan Mạc Qua vậy mà đã trở lại."Ký chủ, còn có một việc quên nhắc nhở cô, mỹ nam hậu cung sát thủ Mộ Lương đã bị Nhan Ngọc Lam bắt làm tù binh."Hệ thống làm cô có chút giật mình.Ôi mẹ ơi, đây là cái tiết tấu gì?Vì sao phát triển đến thần tốc như thế?Vân Y lần nữa cảm thán quang hoàn nữ chính lợi hại.Vậy là dàn hậu cung sắp xuất hiện hết rồi, Nhan Mạc Qua cũng đã quay về, lúc này chỉ còn thiếu giáo chủ Ma giáo.Ngồi nghĩ ngợi một lúc, Vân Y vội vội vàng vàng dùng đồ ăn sáng sau đó đi về phía đường chính nơi các chị em mê trai cũng đang tụ họp.Thân là nữ phụ ác độc muốn phá hư hạnh phúc của nữ chính, đương nhiên là cô không thể ngồi yên cái gì đều không làm.