Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 503: Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt (41)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Bộ dáng thất thố vừa rồi của Lạc Thư Cẩn, đương nhiên quản gia có thể thấy được.Hắn không biết Lạc Thư Cẩn và Vân Y lúc trước xảy ra chuyện gì, còn tưởng thiếu gia nhà mình yêu thích thiên hạ đệ nhất tài nữ kia, nghe thấy nàng tới, kinh hỉ vô cùng. Sau đó bình tĩnh lại, để che giấu vui vẻ trong lòng.Nếu Lạc Thư Cẩn biết quản gia nhà mình tự bổ não nhưu vậy, đúng là không biết nên khóc hay nên cười.Tiến vào Lạc phủ, Vân Y còn tưởng rằng lấy tính cách bủn xỉn của Lạc Thư Cẩn, bài trí trong phủ sẽ rất giản tiện, thậm chí là cái gì cũng không có.Nhưng mà không nghĩ tới, Lạc phủ lại mỹ lệ như vậy.Chính là, không nghĩ tới chính là, này Lạc phủ thế nhưng như thế mỹ lệ.Màu đỏ thắm đại môn lộ ra cổ vận, bạch ngọc giai thượng tràn đầy kia khiến người tan nát cõi lòng hoa rụng, màu sắc rực rỡ ngói lưu ly thượng chiết xạ ra sáng lạn quang hoa.Đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, đan xen có hứng thú, Giang Nam vùng sông nước nhàn nhạt Nhu Nhu sương mù, mỗi một gốc cây hoa cỏ ở trong gió than nhẹ kia ngàn năm tình ý.Vân Y đi theo quản gia tiến vào Lạc phủ, trong lòng có chút bất ngờ.Nhưng mà Vân Y cũng có chút hiểu lầm, đồ vật trang trí cây cảnh trong phủ cũng không phải Lạc Thư Cẩn an bài, mà là người trong Lạc phủ dùng tiền túi của mình ra để làm, bọn họ chắc cũng cảm thấy chủ tử bủn xỉn đến đáng thương, nếu khách khứa tới mà thấy Lạc phủ nghèo nàn, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?Chủ tử bọn họ ngoài chuyện bủn xỉn ra thì là người vô cùng tốt, tiền mỗi tháng kiếm được, nếu dư ra đều tính là tiền riêng của bọn họ. Cho nên người trong Lạc phủ đều là thiên tài kình thương, rất biết kiếm tiền.“Vân cô nương, mời vào trong.’’ Lúc này Lạc Thư Cẩn đã rời khỏi thư phòng mà ngồi trong đại sảnh Lạc phủ, đạm nhiên pha trà, nhìn nguời tiến vào, hắn phát hiện Vân Y hôm nay không biết vì sao, so với lúc trước... còn xinh đẹp hơn vài phần.Đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đồng chí Lạc Thư Cẩn dường như chưa nhận ra mình đã rơi vào luời tình người ta giăng sẵn.Nói đi nói lại, tuy tính cách Lạc Thư Cẩn có chút kỳ ba, nhưng hắn vẫn là một thiếu nam siêu cấp ngay thơ, chưa từng trải qua ái tình, cả ngày đều dồn não vào chuyện kiếm tiền.Hiện tại, gặp được nữ tử như Vân Y, tuy không thập phần nhiệt tình, nhưng với Lạc Thư Cẩn mà nói thì sự tồn tại của Vân Y vẫn rất đặc biệt.“Vân tiểu thư...’’Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Vân Y đánh gãy.“Lạc công tử, nếu đã bắt tay làm đối tác, không cần khách khí gọi ta Vân tiểu thư, nếu công tử không ngại, cứ gọi thẳng tên ta là được.”“Vậy được, cô tới tìm ta có chuyện gì sao?’’ Lạc Thư Cẩn lúc này biểu tình trên mặt thực đạm nhiên.Giống như là hoàn toàn không có để tâm tới Vân Y, chính là, ở trong lòng, vẫn có chút khẩn trương vui mừng.“Chẳng lẽ, không có chuyện lại không thể tới tìm ngươi sao?”Trong lòng Lạc Thư Cẩn ‘ thình thịch ’ nhảy lên vài cái, miệng có chút khô nói, “Không phải, đương nhiên là có thể.”“Ha ha, ta không nói giỡn với công tử nữa, ta còn có chuyện muốn tìm công tử.”Vân Y nói lời này, còn nhìn lướt qua quản gia, ý tứ chính là muốn quản gia lui xuống trước.
Bộ dáng thất thố vừa rồi của Lạc Thư Cẩn, đương nhiên quản gia có thể thấy được.
Hắn không biết Lạc Thư Cẩn và Vân Y lúc trước xảy ra chuyện gì, còn tưởng thiếu gia nhà mình yêu thích thiên hạ đệ nhất tài nữ kia, nghe thấy nàng tới, kinh hỉ vô cùng. Sau đó bình tĩnh lại, để che giấu vui vẻ trong lòng.
Nếu Lạc Thư Cẩn biết quản gia nhà mình tự bổ não nhưu vậy, đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
Tiến vào Lạc phủ, Vân Y còn tưởng rằng lấy tính cách bủn xỉn của Lạc Thư Cẩn, bài trí trong phủ sẽ rất giản tiện, thậm chí là cái gì cũng không có.
Nhưng mà không nghĩ tới, Lạc phủ lại mỹ lệ như vậy.
Chính là, không nghĩ tới chính là, này Lạc phủ thế nhưng như thế mỹ lệ.
Màu đỏ thắm đại môn lộ ra cổ vận, bạch ngọc giai thượng tràn đầy kia khiến người tan nát cõi lòng hoa rụng, màu sắc rực rỡ ngói lưu ly thượng chiết xạ ra sáng lạn quang hoa.
Đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, đan xen có hứng thú, Giang Nam vùng sông nước nhàn nhạt Nhu Nhu sương mù, mỗi một gốc cây hoa cỏ ở trong gió than nhẹ kia ngàn năm tình ý.
Vân Y đi theo quản gia tiến vào Lạc phủ, trong lòng có chút bất ngờ.
Nhưng mà Vân Y cũng có chút hiểu lầm, đồ vật trang trí cây cảnh trong phủ cũng không phải Lạc Thư Cẩn an bài, mà là người trong Lạc phủ dùng tiền túi của mình ra để làm, bọn họ chắc cũng cảm thấy chủ tử bủn xỉn đến đáng thương, nếu khách khứa tới mà thấy Lạc phủ nghèo nàn, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Chủ tử bọn họ ngoài chuyện bủn xỉn ra thì là người vô cùng tốt, tiền mỗi tháng kiếm được, nếu dư ra đều tính là tiền riêng của bọn họ. Cho nên người trong Lạc phủ đều là thiên tài kình thương, rất biết kiếm tiền.
“Vân cô nương, mời vào trong.’’
Lúc này Lạc Thư Cẩn đã rời khỏi thư phòng mà ngồi trong đại sảnh Lạc phủ, đạm nhiên pha trà, nhìn nguời tiến vào, hắn phát hiện Vân Y hôm nay không biết vì sao, so với lúc trước... còn xinh đẹp hơn vài phần.
Đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đồng chí Lạc Thư Cẩn dường như chưa nhận ra mình đã rơi vào luời tình người ta giăng sẵn.
Nói đi nói lại, tuy tính cách Lạc Thư Cẩn có chút kỳ ba, nhưng hắn vẫn là một thiếu nam siêu cấp ngay thơ, chưa từng trải qua ái tình, cả ngày đều dồn não vào chuyện kiếm tiền.
Hiện tại, gặp được nữ tử như Vân Y, tuy không thập phần nhiệt tình, nhưng với Lạc Thư Cẩn mà nói thì sự tồn tại của Vân Y vẫn rất đặc biệt.
“Vân tiểu thư...’’
Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Vân Y đánh gãy.
“Lạc công tử, nếu đã bắt tay làm đối tác, không cần khách khí gọi ta Vân tiểu thư, nếu công tử không ngại, cứ gọi thẳng tên ta là được.”
“Vậy được, cô tới tìm ta có chuyện gì sao?’’ Lạc Thư Cẩn lúc này biểu tình trên mặt thực đạm nhiên.
Giống như là hoàn toàn không có để tâm tới Vân Y, chính là, ở trong lòng, vẫn có chút khẩn trương vui mừng.
“Chẳng lẽ, không có chuyện lại không thể tới tìm ngươi sao?”
Trong lòng Lạc Thư Cẩn ‘ thình thịch ’ nhảy lên vài cái, miệng có chút khô nói, “Không phải, đương nhiên là có thể.”
“Ha ha, ta không nói giỡn với công tử nữa, ta còn có chuyện muốn tìm công tử.”
Vân Y nói lời này, còn nhìn lướt qua quản gia, ý tứ chính là muốn quản gia lui xuống trước.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Bộ dáng thất thố vừa rồi của Lạc Thư Cẩn, đương nhiên quản gia có thể thấy được.Hắn không biết Lạc Thư Cẩn và Vân Y lúc trước xảy ra chuyện gì, còn tưởng thiếu gia nhà mình yêu thích thiên hạ đệ nhất tài nữ kia, nghe thấy nàng tới, kinh hỉ vô cùng. Sau đó bình tĩnh lại, để che giấu vui vẻ trong lòng.Nếu Lạc Thư Cẩn biết quản gia nhà mình tự bổ não nhưu vậy, đúng là không biết nên khóc hay nên cười.Tiến vào Lạc phủ, Vân Y còn tưởng rằng lấy tính cách bủn xỉn của Lạc Thư Cẩn, bài trí trong phủ sẽ rất giản tiện, thậm chí là cái gì cũng không có.Nhưng mà không nghĩ tới, Lạc phủ lại mỹ lệ như vậy.Chính là, không nghĩ tới chính là, này Lạc phủ thế nhưng như thế mỹ lệ.Màu đỏ thắm đại môn lộ ra cổ vận, bạch ngọc giai thượng tràn đầy kia khiến người tan nát cõi lòng hoa rụng, màu sắc rực rỡ ngói lưu ly thượng chiết xạ ra sáng lạn quang hoa.Đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, đan xen có hứng thú, Giang Nam vùng sông nước nhàn nhạt Nhu Nhu sương mù, mỗi một gốc cây hoa cỏ ở trong gió than nhẹ kia ngàn năm tình ý.Vân Y đi theo quản gia tiến vào Lạc phủ, trong lòng có chút bất ngờ.Nhưng mà Vân Y cũng có chút hiểu lầm, đồ vật trang trí cây cảnh trong phủ cũng không phải Lạc Thư Cẩn an bài, mà là người trong Lạc phủ dùng tiền túi của mình ra để làm, bọn họ chắc cũng cảm thấy chủ tử bủn xỉn đến đáng thương, nếu khách khứa tới mà thấy Lạc phủ nghèo nàn, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?Chủ tử bọn họ ngoài chuyện bủn xỉn ra thì là người vô cùng tốt, tiền mỗi tháng kiếm được, nếu dư ra đều tính là tiền riêng của bọn họ. Cho nên người trong Lạc phủ đều là thiên tài kình thương, rất biết kiếm tiền.“Vân cô nương, mời vào trong.’’ Lúc này Lạc Thư Cẩn đã rời khỏi thư phòng mà ngồi trong đại sảnh Lạc phủ, đạm nhiên pha trà, nhìn nguời tiến vào, hắn phát hiện Vân Y hôm nay không biết vì sao, so với lúc trước... còn xinh đẹp hơn vài phần.Đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đồng chí Lạc Thư Cẩn dường như chưa nhận ra mình đã rơi vào luời tình người ta giăng sẵn.Nói đi nói lại, tuy tính cách Lạc Thư Cẩn có chút kỳ ba, nhưng hắn vẫn là một thiếu nam siêu cấp ngay thơ, chưa từng trải qua ái tình, cả ngày đều dồn não vào chuyện kiếm tiền.Hiện tại, gặp được nữ tử như Vân Y, tuy không thập phần nhiệt tình, nhưng với Lạc Thư Cẩn mà nói thì sự tồn tại của Vân Y vẫn rất đặc biệt.“Vân tiểu thư...’’Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Vân Y đánh gãy.“Lạc công tử, nếu đã bắt tay làm đối tác, không cần khách khí gọi ta Vân tiểu thư, nếu công tử không ngại, cứ gọi thẳng tên ta là được.”“Vậy được, cô tới tìm ta có chuyện gì sao?’’ Lạc Thư Cẩn lúc này biểu tình trên mặt thực đạm nhiên.Giống như là hoàn toàn không có để tâm tới Vân Y, chính là, ở trong lòng, vẫn có chút khẩn trương vui mừng.“Chẳng lẽ, không có chuyện lại không thể tới tìm ngươi sao?”Trong lòng Lạc Thư Cẩn ‘ thình thịch ’ nhảy lên vài cái, miệng có chút khô nói, “Không phải, đương nhiên là có thể.”“Ha ha, ta không nói giỡn với công tử nữa, ta còn có chuyện muốn tìm công tử.”Vân Y nói lời này, còn nhìn lướt qua quản gia, ý tứ chính là muốn quản gia lui xuống trước.