Tác giả:

Edit: Tiểu Pi Chạy chạy chạy…… Đây là phản ứng đầu tiên của Thập Hoan lúc mới tỉnh lại sau khi nàng xuyên đến đây. Nàng quyết không thể bị đưa đi làm tiểu thiếp cho người khác. Nàng bò từ dưới nước lên bờ, dù đang kiệt sức nhưng vẫn cố hết sức chạy vào khu rừng bên cạnh. Nơi này cây cối mọc san sát, rất dễ để ẩn nấp. Nhưng con đường rất khó đi, chỉ một lúc sau trên mặt và trên người nàng đã dính đầy bùn đất, thoạt nhìn không khác gì kẻ ăn mày. Càng đi sâu vào rừng thì không gian càng yên tĩnh. Cây cối to cao gần như che khuất hết ánh mặt trời, ánh sáng lờ mờ, con đường mòn trong rừng có vẻ âm u hơn. Nàng bước đi thật cẩn thận, luôn cảnh giác rắn độc và đám thú dữ. “Là chính ngươi tự kết liễu, hay để bổn vương tiễn ngươi một đoạn đường?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến tai liền dọa Thập Hoan nhảy dựng. Nàng hạ thấp thân hình, lén lút đi về hướng phát ra giọng nói kia. Ở góc độ nàng đứng, vừa lúc thấy một người nam nhân đang dựa người vào thân cây to. Đầu hắn đội mũ ngọc, đôi mày hơi…

Chương 71: Cùng đi dâng hương

Độc Sủng Tùy Tùng Vương PhiTác giả: Hàm Tiểu NguTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit: Tiểu Pi Chạy chạy chạy…… Đây là phản ứng đầu tiên của Thập Hoan lúc mới tỉnh lại sau khi nàng xuyên đến đây. Nàng quyết không thể bị đưa đi làm tiểu thiếp cho người khác. Nàng bò từ dưới nước lên bờ, dù đang kiệt sức nhưng vẫn cố hết sức chạy vào khu rừng bên cạnh. Nơi này cây cối mọc san sát, rất dễ để ẩn nấp. Nhưng con đường rất khó đi, chỉ một lúc sau trên mặt và trên người nàng đã dính đầy bùn đất, thoạt nhìn không khác gì kẻ ăn mày. Càng đi sâu vào rừng thì không gian càng yên tĩnh. Cây cối to cao gần như che khuất hết ánh mặt trời, ánh sáng lờ mờ, con đường mòn trong rừng có vẻ âm u hơn. Nàng bước đi thật cẩn thận, luôn cảnh giác rắn độc và đám thú dữ. “Là chính ngươi tự kết liễu, hay để bổn vương tiễn ngươi một đoạn đường?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến tai liền dọa Thập Hoan nhảy dựng. Nàng hạ thấp thân hình, lén lút đi về hướng phát ra giọng nói kia. Ở góc độ nàng đứng, vừa lúc thấy một người nam nhân đang dựa người vào thân cây to. Đầu hắn đội mũ ngọc, đôi mày hơi… Edit: Hanh NguyenBeta: Pi SàSáng sớm hôm sau, từ sớm Thập Hoan đã cùng Tần Vị Trạch chuẩn bị đi dâng hương với Thái Hậu.Lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ bảo vệ hoành tráng như vậy nên trong lòng Thập Hoan ít nhiều cũng có chút chấn động.Phía trước có một đội kỵ binh mở đường, mọi người đều mặc cung trang, tiếng vó ngựa đều đều. Theo sau là thái giám cầm tay Thái Hậu, đông đảo cung nữ vây quanh một chiếc xe ngựa. Xe ngựa gồm chín con ngự mã dùng sức kéo, toàn bộ thân xe là dùng loại gỗ tốt nhất để đóng thành, bên ngoài còn dát vàng. Bốn phía treo mành sa mỏng che khuất người ngồi bên trong.Phía sau đều là những xe ngựa của các phu nhân quan lại, liếc mắt một cái lại nhìn thấy hơn hai mươi chiếc. Đó đều là các phu nhân, tiểu thư bồi Thái Hậu dâng hương.Tần Vị Trạch cưỡi một con hắc mã đi ở đội ngũ phía trước, phía sau hắn là Lữ Bất Chu và Giản Hàn Chi. Ba người ba khí chất khác nhau, khiến cho các nữ tử không nhịn được đều ghé mắt nhìn.Mà Thập Hoan đi theo đội ngũ cuối cùng, xen lẫn trong những gã sai vặt. Trong lòng nàng có chút hưng phấn, bởi vì lúc xuất phát nàng đã nhìn thấy Lý Văn Hàng.Dáng người béo tròn, mặt vừa tròn vừa to, hơn nữa vành tai kia đúng là không thể sai vào đâu được. Mặc một bộ trang phục bằng tơ lụa quý giá, ngồi trên lưng ngựa, đi theo đội ngũ phía trước.Tần Vị Trạch đi phía trước Thập Hoan, cũng đã cho Ngụy Đạt âm thầm bảo vệ nàng, không để cho nàng xảy ra bất kì tình huống xấu nào.Xung quanh bá tánh nhìn thấy Thái Hậu lập tức sôi nổi quỳ xuống hành lễ, nơi đoàn người đi qua đều có binh lính canh giữ, nhìn rất hoành tráng.Đi ước chừng một nửa canh giờ, rốt cuộc mọi người cũng đến nơi dâng hương. Chùa này nằm cách kinh thành mấy dặm, tính ra cũng không phải là rất xa.Mọi người lần lượt xuống xe, Thập Hoan đi theo đám gã sai vặt xách hành lý của các vị vương công đại thần và tiểu thư. Bởi vì Thái Hậu muốn ở tại chùa đến ba ngày để cầu phúc cho đất nước, nên nhất định phải chuẩn bị phòng nghỉ cẩn thận.Thập Hoan thong thả đi vào, mà càng nhìn chùa này thì tim nàng đập càng nhanh.Vì nàng phát hiện bố cục của ngôi chùa này với ngôi chùa nàng xuyên qua giống nhau như đúc. Khó trách nàng tìm không ra, thật là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.Ánh mắt Tần Vị Trạch vẫn luôn dõi theo nàng, nhưng vẫn chưa nhìn được biểu tình trên mặt nàng thì nàng đã xoay người đi về phía phòng ăn.Nàng gắt gao nắm chặt tay, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Nàng không thể để bất kỳ kẻ nào phát hện ra sự khác thường của mình. Cúi đầu đi vào phòng ăn, nàng lập tức dựa vào bên tường để hồi phục tâm trạng của mình."Ngươi làm sao vậy, thân thể không khỏe?" Giản Hàn Chi một đường đi theo nàng tới đây thì nhìn thấy một màn này.Nàng hoàn hồn, cười cười: "Đi một hồi lâu như vậy nên ta có hơi mệt mỏi. Sao ngài lại đây, không cần phải bồi Thái Hậu sao?""Có Ninh Vương gia là đủ rồi, không cần đến chúng ta, không phải chúng ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm sao?"Lập tức nàng bị hắn chọc cười: "Nếu ngài mà thành tạp vụ thì chẳng phải ta đây là phế nhân rồi sao."Nhìn nàng nở nụ cười, hoàn toàn thả lỏng thần thái, lúc này Giản Hoàn Chi mới thoáng yên tâm. Vừa nãy thấy nàng giống như có điều khác thường, cũng có thể thật sự là do mệt mỏi."Ngài đã nghĩ ra phải làm như thế nào rồi sao?" Thập Hoan đang chờ hắn từ chỗ Liên Đình Vân hỏi ra tung tích của miếng ngọc bội kia.

Edit: Hanh Nguyen

Beta: Pi Sà

Sáng sớm hôm sau, từ sớm Thập Hoan đã cùng Tần Vị Trạch chuẩn bị đi dâng hương với Thái Hậu.

Lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ bảo vệ hoành tráng như vậy nên trong lòng Thập Hoan ít nhiều cũng có chút chấn động.

Phía trước có một đội kỵ binh mở đường, mọi người đều mặc cung trang, tiếng vó ngựa đều đều. Theo sau là thái giám cầm tay Thái Hậu, đông đảo cung nữ vây quanh một chiếc xe ngựa. Xe ngựa gồm chín con ngự mã dùng sức kéo, toàn bộ thân xe là dùng loại gỗ tốt nhất để đóng thành, bên ngoài còn dát vàng. Bốn phía treo mành sa mỏng che khuất người ngồi bên trong.

Phía sau đều là những xe ngựa của các phu nhân quan lại, liếc mắt một cái lại nhìn thấy hơn hai mươi chiếc. Đó đều là các phu nhân, tiểu thư bồi Thái Hậu dâng hương.

Tần Vị Trạch cưỡi một con hắc mã đi ở đội ngũ phía trước, phía sau hắn là Lữ Bất Chu và Giản Hàn Chi. Ba người ba khí chất khác nhau, khiến cho các nữ tử không nhịn được đều ghé mắt nhìn.

Mà Thập Hoan đi theo đội ngũ cuối cùng, xen lẫn trong những gã sai vặt. Trong lòng nàng có chút hưng phấn, bởi vì lúc xuất phát nàng đã nhìn thấy Lý Văn Hàng.

Dáng người béo tròn, mặt vừa tròn vừa to, hơn nữa vành tai kia đúng là không thể sai vào đâu được. Mặc một bộ trang phục bằng tơ lụa quý giá, ngồi trên lưng ngựa, đi theo đội ngũ phía trước.

Tần Vị Trạch đi phía trước Thập Hoan, cũng đã cho Ngụy Đạt âm thầm bảo vệ nàng, không để cho nàng xảy ra bất kì tình huống xấu nào.

Xung quanh bá tánh nhìn thấy Thái Hậu lập tức sôi nổi quỳ xuống hành lễ, nơi đoàn người đi qua đều có binh lính canh giữ, nhìn rất hoành tráng.

Đi ước chừng một nửa canh giờ, rốt cuộc mọi người cũng đến nơi dâng hương. Chùa này nằm cách kinh thành mấy dặm, tính ra cũng không phải là rất xa.

Mọi người lần lượt xuống xe, Thập Hoan đi theo đám gã sai vặt xách hành lý của các vị vương công đại thần và tiểu thư. Bởi vì Thái Hậu muốn ở tại chùa đến ba ngày để cầu phúc cho đất nước, nên nhất định phải chuẩn bị phòng nghỉ cẩn thận.

Thập Hoan thong thả đi vào, mà càng nhìn chùa này thì tim nàng đập càng nhanh.

Vì nàng phát hiện bố cục của ngôi chùa này với ngôi chùa nàng xuyên qua giống nhau như đúc. Khó trách nàng tìm không ra, thật là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Ánh mắt Tần Vị Trạch vẫn luôn dõi theo nàng, nhưng vẫn chưa nhìn được biểu tình trên mặt nàng thì nàng đã xoay người đi về phía phòng ăn.

Nàng gắt gao nắm chặt tay, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Nàng không thể để bất kỳ kẻ nào phát hện ra sự khác thường của mình. Cúi đầu đi vào phòng ăn, nàng lập tức dựa vào bên tường để hồi phục tâm trạng của mình.

"Ngươi làm sao vậy, thân thể không khỏe?" Giản Hàn Chi một đường đi theo nàng tới đây thì nhìn thấy một màn này.

Nàng hoàn hồn, cười cười: "Đi một hồi lâu như vậy nên ta có hơi mệt mỏi. Sao ngài lại đây, không cần phải bồi Thái Hậu sao?"

"Có Ninh Vương gia là đủ rồi, không cần đến chúng ta, không phải chúng ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm sao?"

Lập tức nàng bị hắn chọc cười: "Nếu ngài mà thành tạp vụ thì chẳng phải ta đây là phế nhân rồi sao."

Nhìn nàng nở nụ cười, hoàn toàn thả lỏng thần thái, lúc này Giản Hoàn Chi mới thoáng yên tâm. Vừa nãy thấy nàng giống như có điều khác thường, cũng có thể thật sự là do mệt mỏi.

"Ngài đã nghĩ ra phải làm như thế nào rồi sao?" Thập Hoan đang chờ hắn từ chỗ Liên Đình Vân hỏi ra tung tích của miếng ngọc bội kia.

Độc Sủng Tùy Tùng Vương PhiTác giả: Hàm Tiểu NguTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit: Tiểu Pi Chạy chạy chạy…… Đây là phản ứng đầu tiên của Thập Hoan lúc mới tỉnh lại sau khi nàng xuyên đến đây. Nàng quyết không thể bị đưa đi làm tiểu thiếp cho người khác. Nàng bò từ dưới nước lên bờ, dù đang kiệt sức nhưng vẫn cố hết sức chạy vào khu rừng bên cạnh. Nơi này cây cối mọc san sát, rất dễ để ẩn nấp. Nhưng con đường rất khó đi, chỉ một lúc sau trên mặt và trên người nàng đã dính đầy bùn đất, thoạt nhìn không khác gì kẻ ăn mày. Càng đi sâu vào rừng thì không gian càng yên tĩnh. Cây cối to cao gần như che khuất hết ánh mặt trời, ánh sáng lờ mờ, con đường mòn trong rừng có vẻ âm u hơn. Nàng bước đi thật cẩn thận, luôn cảnh giác rắn độc và đám thú dữ. “Là chính ngươi tự kết liễu, hay để bổn vương tiễn ngươi một đoạn đường?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến tai liền dọa Thập Hoan nhảy dựng. Nàng hạ thấp thân hình, lén lút đi về hướng phát ra giọng nói kia. Ở góc độ nàng đứng, vừa lúc thấy một người nam nhân đang dựa người vào thân cây to. Đầu hắn đội mũ ngọc, đôi mày hơi… Edit: Hanh NguyenBeta: Pi SàSáng sớm hôm sau, từ sớm Thập Hoan đã cùng Tần Vị Trạch chuẩn bị đi dâng hương với Thái Hậu.Lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ bảo vệ hoành tráng như vậy nên trong lòng Thập Hoan ít nhiều cũng có chút chấn động.Phía trước có một đội kỵ binh mở đường, mọi người đều mặc cung trang, tiếng vó ngựa đều đều. Theo sau là thái giám cầm tay Thái Hậu, đông đảo cung nữ vây quanh một chiếc xe ngựa. Xe ngựa gồm chín con ngự mã dùng sức kéo, toàn bộ thân xe là dùng loại gỗ tốt nhất để đóng thành, bên ngoài còn dát vàng. Bốn phía treo mành sa mỏng che khuất người ngồi bên trong.Phía sau đều là những xe ngựa của các phu nhân quan lại, liếc mắt một cái lại nhìn thấy hơn hai mươi chiếc. Đó đều là các phu nhân, tiểu thư bồi Thái Hậu dâng hương.Tần Vị Trạch cưỡi một con hắc mã đi ở đội ngũ phía trước, phía sau hắn là Lữ Bất Chu và Giản Hàn Chi. Ba người ba khí chất khác nhau, khiến cho các nữ tử không nhịn được đều ghé mắt nhìn.Mà Thập Hoan đi theo đội ngũ cuối cùng, xen lẫn trong những gã sai vặt. Trong lòng nàng có chút hưng phấn, bởi vì lúc xuất phát nàng đã nhìn thấy Lý Văn Hàng.Dáng người béo tròn, mặt vừa tròn vừa to, hơn nữa vành tai kia đúng là không thể sai vào đâu được. Mặc một bộ trang phục bằng tơ lụa quý giá, ngồi trên lưng ngựa, đi theo đội ngũ phía trước.Tần Vị Trạch đi phía trước Thập Hoan, cũng đã cho Ngụy Đạt âm thầm bảo vệ nàng, không để cho nàng xảy ra bất kì tình huống xấu nào.Xung quanh bá tánh nhìn thấy Thái Hậu lập tức sôi nổi quỳ xuống hành lễ, nơi đoàn người đi qua đều có binh lính canh giữ, nhìn rất hoành tráng.Đi ước chừng một nửa canh giờ, rốt cuộc mọi người cũng đến nơi dâng hương. Chùa này nằm cách kinh thành mấy dặm, tính ra cũng không phải là rất xa.Mọi người lần lượt xuống xe, Thập Hoan đi theo đám gã sai vặt xách hành lý của các vị vương công đại thần và tiểu thư. Bởi vì Thái Hậu muốn ở tại chùa đến ba ngày để cầu phúc cho đất nước, nên nhất định phải chuẩn bị phòng nghỉ cẩn thận.Thập Hoan thong thả đi vào, mà càng nhìn chùa này thì tim nàng đập càng nhanh.Vì nàng phát hiện bố cục của ngôi chùa này với ngôi chùa nàng xuyên qua giống nhau như đúc. Khó trách nàng tìm không ra, thật là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.Ánh mắt Tần Vị Trạch vẫn luôn dõi theo nàng, nhưng vẫn chưa nhìn được biểu tình trên mặt nàng thì nàng đã xoay người đi về phía phòng ăn.Nàng gắt gao nắm chặt tay, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Nàng không thể để bất kỳ kẻ nào phát hện ra sự khác thường của mình. Cúi đầu đi vào phòng ăn, nàng lập tức dựa vào bên tường để hồi phục tâm trạng của mình."Ngươi làm sao vậy, thân thể không khỏe?" Giản Hàn Chi một đường đi theo nàng tới đây thì nhìn thấy một màn này.Nàng hoàn hồn, cười cười: "Đi một hồi lâu như vậy nên ta có hơi mệt mỏi. Sao ngài lại đây, không cần phải bồi Thái Hậu sao?""Có Ninh Vương gia là đủ rồi, không cần đến chúng ta, không phải chúng ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm sao?"Lập tức nàng bị hắn chọc cười: "Nếu ngài mà thành tạp vụ thì chẳng phải ta đây là phế nhân rồi sao."Nhìn nàng nở nụ cười, hoàn toàn thả lỏng thần thái, lúc này Giản Hoàn Chi mới thoáng yên tâm. Vừa nãy thấy nàng giống như có điều khác thường, cũng có thể thật sự là do mệt mỏi."Ngài đã nghĩ ra phải làm như thế nào rồi sao?" Thập Hoan đang chờ hắn từ chỗ Liên Đình Vân hỏi ra tung tích của miếng ngọc bội kia.

Chương 71: Cùng đi dâng hương