Giương cung, nhắm con mồi, bắn tên… Bởi vì vừa truy đuổi xong, hơi thở còn chưa ổn định, vừa vội đem con mồi bắt lấy, khiến dây cung không kéo đủ, lực không đủ mạnh. Cho dù có đủ chính xác, nhưng chỉ sợ tốc độ chậm một chút. Quả nhiên, vốn dĩ con hồ ly nhỏ đang ở trước mắt trong phút chốc cắm đầu nhảy phốc về bên trái, miễn cưỡng thoát được mũi tên, nghiêng ngả lảo đảo mà lẫn trốn vào rừng rậm. “Trốn mất rồi” Nhíu mày, miệng nhỏ nhâm nhi cái bình màu xanh treo lủng lẳng, bước nhanh đuổi theo. May mà nghề nghiệp cô chọn là cung tiễn thủ, chữ không phải Vũ giả hay nhạc công mà mấy nữ sinh thích, cái khác không nói, ít nhất tốc độ thì cũng đủ sức. Đùa hoài, nhiệm vụ yêu cầu mười lăm cái da hồ ly, còn thiếu một cái cuối cùng, cô làm sao có thể dừng được chứ? Nhưng khi Tiết Bích Đào một bước tiến vào rừng rậm, còn không đợi tìm được bóng dáng hồ ly, đột nhiên cảm thấy thân mình trầm xuống, đầu giống như bị vật nặng đánh tới, nháy mắt mất đi tri giác. Trong khi tầm mắt tối sầm lại, trước…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...