Đêm, qua khung cửa sổ, ánh trăng sáng mê ly chiếu vào trong phòng, tăng thêm không khí ái muội cho căn phòng. Ánh sáng trong phòng mờ ảo, quần áo tán loạn trên đất. Trên chiếc giường lớn, hai cơ thể trẻ tuổi đang quấn quýt với nhau. "Đau......" Tô Chỉ Hề cúi đầu rên lên thành tiếng, trong mơ màng, cô cảm thấy có ai đang đè lên người mình, khiến cô không thở nổi. Nhưng mí mắt lại nặng trĩu, cô dùng cách nào cũng không mở mắt ra được. Là bị bóng đè sao? Nhưng mà bóng đè sao lại nóng như vậy được, lại còn đau...Cơ thể như đang bị ai xé rách ra... Bên tai truyền đến tiếng th* d*c nặng nề, Tô Chỉ Hề cảm giác mình đang biến thành một cái nhỏ thuyền, chìm nổi trên mặt biển theo từng con sóng. Tuy mơ màng nhưng ở bên trong có một thừ gì đó vừa mềm mại vừa lạnh lẽo phủ lên trên môi của cô, theo bản năng cô khẽ mở cánh môi, mặc cho đối phương tiến quân thần tốc... Cảm giác đau đớn qua đi rất nhanh, thay vào đó là cảm giác sung sướng lạ thường. Chẳng lẽ cô gặp mộng xuân sao? Tô Chỉ Hề mê man…

Truyện chữ