Tôi vẫn cho rằng cùng Tô Chiêm gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên, nói có chút êm tai thì là duyên phận. Mãi đến tận rất nhiều năm sau này, người nào đó nhẹ như mây gió nói tới nguyên nhân bên trong. Cái gì ngẫu nhiên? Cái gì duyên phận? Thực sự là con mẹ nó chó má mà! Ánh sáng ban mai từ trong cửa sổ chiếu vào phòng học, có chút chói mắt, tôi ngồi bên cửa sổ, cầm quyển sách che ánh mặt trời, cúi đầu làm bài tập. “Vân Lạc Kiền, mau nhìn mau nhìn!” Vương Tiểu Minh bàn sau vỗ vỗ tôi. Lớp 12 là khoảng thời gian căng thẳng, trước mắt là kỳ thi học kỳ, tôi còn có ngữ văn, toán học, anh văn cùng 6 môn khác chưa có ôn tập, còn có một quyển sách phụ đạo N chương chưa làm, có trời mới biết mấy ngày nay tôi có bao nhiêu bận bịu! Vương Tiểu Minh còn đang khều tôi, tôi quay đầu tức giận nói: “Cái gì?” – “Hàng năm đều có trao đổi sinh, cậu ngạc nhiên cái gì?” Nhìn dáng vẻ hoa si (si mê) này của hắn, tôi ban đầu còn tưởng là mỹ nữ, hướng mắt nhìn về phía bục giảng, kháo, nam sinh! Con trai thì có gì…
Tác giả: