Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Chương 1703
Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Hai người nói cùng một lúc, và cùng im lặng. “Anh nói trước đi…” “Cô nói trước đi…” Thật là tình cờ. Tông Ngôn Hi đã phá vỡ không khí căng thẳng này trước, và cười khan: “Niya, con bé thật là đáng yêu.” Cô đang tìm chủ đề khác để nói. Song Eun Mutisha có vẻ ngờ ngợ rồi gật đầu. “Ting, ting” Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, cô đi lấy điện thoại: “Tôi nghe điện thoại đã.” Song Eun Mutisha gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Cuộc gọi đến từ Cố Hiềm. “Em không ở thành phố B à?” “Ừ.” Tông Ngôn Hi đáp lại. “Thảo nào anh không tìm thấy em.” “Anh về khi nào?” Cô hỏi. “Anh mới về, đang làm thủ tục từ chức.” Tông Ngôn Hi dường như nghe thấy sự buồn rầu trong lời nói của anh ta: “Tại sao?” “Mẹ anh phát hiện anh đi tìm ông ấy, vì vậy anh không được phép trở lại Trung Quốc.” “Vậy anh…” “Đừng nói nữa, anh nghĩ bà ấy thật sự không muốn nhắc tới. Anh không muốn bà ấy khó chịu về chuyện này nữa.” Tông Ngôn Hi sẽ không ép anh ta làm điều đó nữa. “Em sẽ gặp anh nếu có cơ hội.” Tông Ngôn Hi nói. “Được.” Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống, cô ngây ngẩn cả người. Mơ hồ cảm thấy có lẽ trước đây mẹ của Cố Hiềm và Quan Kình có vướng mắc gì đó, nhưng tại sao bà ấy lại sợ Cố Hiềm đi tìm bố của mình. Nhưng bây giờ người trong cuộc đã quyết định vậy, cô ấy không thể nói gì khác, cứ để vậy. Quan Kình bây giờ đã có gia đình, thật tốt nếu không biết điều này. Cô mang giày vào và bước ra ngoài. Sally gọt trái cây, Niya gắp cho Song Eun Mutisha một miếng, thấy cô đi ra liền hét lên: “Lại đây, nếm thử cái này là do em hái đó.” Tông Ngôn Hi mỉm cười: “Em hái thì đương nhiên là ngọt rồi?” “Tất nhiên rồi ạ.” Niya trả lời. Tông Ngôn Hi ngồi trên ghế sô pha và lấy một cái. Cắn vào miệng mềm ngọt. “Trái mà Niya hái ngọt hơn trái mua nhiều.” Niya cười vui vẻ, lộ ra một hàng răng trắng đều tăm tắp. Cô bé này luôn thích cười, khiến người nào nhìn vào cũng vô cùng vui vẻ, cười theo cô. Song Eun Mutisha nhìn khóe môi của Tông Ngôn Hi, một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô, cô đưa tay vén mái tóc bù xù của mình ra phía sau tai.” Tông Ngôn Hi theo bản năng rút lui ra, cử chỉ như thế này quá mức thân mật. Song Eun cũng không xấu hổ, nói: “Tóc cô rối.” Cô đưa tay vén lại mấy lọn tóc, đôi mắt cập xuống, nói: “Cảm ơn.”
Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Hai người nói cùng một lúc, và cùng im lặng. “Anh nói trước đi…” “Cô nói trước đi…” Thật là tình cờ. Tông Ngôn Hi đã phá vỡ không khí căng thẳng này trước, và cười khan: “Niya, con bé thật là đáng yêu.” Cô đang tìm chủ đề khác để nói. Song Eun Mutisha có vẻ ngờ ngợ rồi gật đầu. “Ting, ting” Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, cô đi lấy điện thoại: “Tôi nghe điện thoại đã.” Song Eun Mutisha gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Cuộc gọi đến từ Cố Hiềm. “Em không ở thành phố B à?” “Ừ.” Tông Ngôn Hi đáp lại. “Thảo nào anh không tìm thấy em.” “Anh về khi nào?” Cô hỏi. “Anh mới về, đang làm thủ tục từ chức.” Tông Ngôn Hi dường như nghe thấy sự buồn rầu trong lời nói của anh ta: “Tại sao?” “Mẹ anh phát hiện anh đi tìm ông ấy, vì vậy anh không được phép trở lại Trung Quốc.” “Vậy anh…” “Đừng nói nữa, anh nghĩ bà ấy thật sự không muốn nhắc tới. Anh không muốn bà ấy khó chịu về chuyện này nữa.” Tông Ngôn Hi sẽ không ép anh ta làm điều đó nữa. “Em sẽ gặp anh nếu có cơ hội.” Tông Ngôn Hi nói. “Được.” Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống, cô ngây ngẩn cả người. Mơ hồ cảm thấy có lẽ trước đây mẹ của Cố Hiềm và Quan Kình có vướng mắc gì đó, nhưng tại sao bà ấy lại sợ Cố Hiềm đi tìm bố của mình. Nhưng bây giờ người trong cuộc đã quyết định vậy, cô ấy không thể nói gì khác, cứ để vậy. Quan Kình bây giờ đã có gia đình, thật tốt nếu không biết điều này. Cô mang giày vào và bước ra ngoài. Sally gọt trái cây, Niya gắp cho Song Eun Mutisha một miếng, thấy cô đi ra liền hét lên: “Lại đây, nếm thử cái này là do em hái đó.” Tông Ngôn Hi mỉm cười: “Em hái thì đương nhiên là ngọt rồi?” “Tất nhiên rồi ạ.” Niya trả lời. Tông Ngôn Hi ngồi trên ghế sô pha và lấy một cái. Cắn vào miệng mềm ngọt. “Trái mà Niya hái ngọt hơn trái mua nhiều.” Niya cười vui vẻ, lộ ra một hàng răng trắng đều tăm tắp. Cô bé này luôn thích cười, khiến người nào nhìn vào cũng vô cùng vui vẻ, cười theo cô. Song Eun Mutisha nhìn khóe môi của Tông Ngôn Hi, một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô, cô đưa tay vén mái tóc bù xù của mình ra phía sau tai.” Tông Ngôn Hi theo bản năng rút lui ra, cử chỉ như thế này quá mức thân mật. Song Eun cũng không xấu hổ, nói: “Tóc cô rối.” Cô đưa tay vén lại mấy lọn tóc, đôi mắt cập xuống, nói: “Cảm ơn.”
Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Hai người nói cùng một lúc, và cùng im lặng. “Anh nói trước đi…” “Cô nói trước đi…” Thật là tình cờ. Tông Ngôn Hi đã phá vỡ không khí căng thẳng này trước, và cười khan: “Niya, con bé thật là đáng yêu.” Cô đang tìm chủ đề khác để nói. Song Eun Mutisha có vẻ ngờ ngợ rồi gật đầu. “Ting, ting” Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, cô đi lấy điện thoại: “Tôi nghe điện thoại đã.” Song Eun Mutisha gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Cuộc gọi đến từ Cố Hiềm. “Em không ở thành phố B à?” “Ừ.” Tông Ngôn Hi đáp lại. “Thảo nào anh không tìm thấy em.” “Anh về khi nào?” Cô hỏi. “Anh mới về, đang làm thủ tục từ chức.” Tông Ngôn Hi dường như nghe thấy sự buồn rầu trong lời nói của anh ta: “Tại sao?” “Mẹ anh phát hiện anh đi tìm ông ấy, vì vậy anh không được phép trở lại Trung Quốc.” “Vậy anh…” “Đừng nói nữa, anh nghĩ bà ấy thật sự không muốn nhắc tới. Anh không muốn bà ấy khó chịu về chuyện này nữa.” Tông Ngôn Hi sẽ không ép anh ta làm điều đó nữa. “Em sẽ gặp anh nếu có cơ hội.” Tông Ngôn Hi nói. “Được.” Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống, cô ngây ngẩn cả người. Mơ hồ cảm thấy có lẽ trước đây mẹ của Cố Hiềm và Quan Kình có vướng mắc gì đó, nhưng tại sao bà ấy lại sợ Cố Hiềm đi tìm bố của mình. Nhưng bây giờ người trong cuộc đã quyết định vậy, cô ấy không thể nói gì khác, cứ để vậy. Quan Kình bây giờ đã có gia đình, thật tốt nếu không biết điều này. Cô mang giày vào và bước ra ngoài. Sally gọt trái cây, Niya gắp cho Song Eun Mutisha một miếng, thấy cô đi ra liền hét lên: “Lại đây, nếm thử cái này là do em hái đó.” Tông Ngôn Hi mỉm cười: “Em hái thì đương nhiên là ngọt rồi?” “Tất nhiên rồi ạ.” Niya trả lời. Tông Ngôn Hi ngồi trên ghế sô pha và lấy một cái. Cắn vào miệng mềm ngọt. “Trái mà Niya hái ngọt hơn trái mua nhiều.” Niya cười vui vẻ, lộ ra một hàng răng trắng đều tăm tắp. Cô bé này luôn thích cười, khiến người nào nhìn vào cũng vô cùng vui vẻ, cười theo cô. Song Eun Mutisha nhìn khóe môi của Tông Ngôn Hi, một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô, cô đưa tay vén mái tóc bù xù của mình ra phía sau tai.” Tông Ngôn Hi theo bản năng rút lui ra, cử chỉ như thế này quá mức thân mật. Song Eun cũng không xấu hổ, nói: “Tóc cô rối.” Cô đưa tay vén lại mấy lọn tóc, đôi mắt cập xuống, nói: “Cảm ơn.”