Tác giả:

"Yêu tôi? Cậu xứng sao? Cậu không bao giờ cảm nhận được tình yêu, cậu bảo yêu tôi! Bây giờ tôi không còn sức mạnh để cậu lợi dụng thì cậu vứt bỏ tôi! " Hoạ Tâm nằm trong vũng máu, từng lời nói của cô như một nhát dao xuyên vào tim từng người, quá đau khổ, quá máu me, khiến người ta run sợ.  Từ phía chiếc xe hơi nát bét bị người khổng lồ dẫm vào, một bóng người cao cao tiến đến.  "Xin lỗi, tôi cũng không phải là hắn" Trên tay Lệ Phong cầm một chiếc dao, hắn hung hăng đâm thẳng vào ngực Hoạ Tâm, cười điên dại "Lệ Phong, cậu... Là đồ kh.. " Hoạ Tâm cố cất lên một câu, nhưng không thành "Bảo tôi yêu cô, mơ đi, một đôi cẩu nam cẩu nữ" Lệ Phong đứng dậy, trên người hắn dính đầy máu, đến chính hắn cũng kinh tởm.  "Vô Minh, Anh có phải là Minh ca không? "Một cô bé chạy đến, tay cầm một khẩu súng, tóc dính đầy máu tươi.  "Tiểu... Tiểu Hạ... Là em sao??? " Lệ Phong nhào đến, hai tay nắm chặt vào vai cô bé, kinh ngạc.  "Ca!!! "Cô bé oà khóc, vui sướng ôm lấy Lệ Phong Nơi đây là tận thế.  Chân lí…

Chương 4: Nhanh quá

Xuyên Đến Tận ThếTác giả: MicciPTruyện Mạt Thế"Yêu tôi? Cậu xứng sao? Cậu không bao giờ cảm nhận được tình yêu, cậu bảo yêu tôi! Bây giờ tôi không còn sức mạnh để cậu lợi dụng thì cậu vứt bỏ tôi! " Hoạ Tâm nằm trong vũng máu, từng lời nói của cô như một nhát dao xuyên vào tim từng người, quá đau khổ, quá máu me, khiến người ta run sợ.  Từ phía chiếc xe hơi nát bét bị người khổng lồ dẫm vào, một bóng người cao cao tiến đến.  "Xin lỗi, tôi cũng không phải là hắn" Trên tay Lệ Phong cầm một chiếc dao, hắn hung hăng đâm thẳng vào ngực Hoạ Tâm, cười điên dại "Lệ Phong, cậu... Là đồ kh.. " Hoạ Tâm cố cất lên một câu, nhưng không thành "Bảo tôi yêu cô, mơ đi, một đôi cẩu nam cẩu nữ" Lệ Phong đứng dậy, trên người hắn dính đầy máu, đến chính hắn cũng kinh tởm.  "Vô Minh, Anh có phải là Minh ca không? "Một cô bé chạy đến, tay cầm một khẩu súng, tóc dính đầy máu tươi.  "Tiểu... Tiểu Hạ... Là em sao??? " Lệ Phong nhào đến, hai tay nắm chặt vào vai cô bé, kinh ngạc.  "Ca!!! "Cô bé oà khóc, vui sướng ôm lấy Lệ Phong Nơi đây là tận thế.  Chân lí… Tại sao tất cả mọi việc đều đến với họ nhanh như vậy. Chỉ một ngày mà bọn họ đã xuyên đến tận thế, thiết kế trang bị và... Giết người. Vô Hạ không biết làm sao nhưng... Cô đã mơ một cơn ác mộng. Không lâu sau, Anh trai sẽ có người yêu. Nhưng... Chỉ có Anh trai yêu cô ta mà thôi! Rồi cô quên hết tất cả! Cô chỉ biết đó là một cơn ác mộng rất kinh khủng! Không được, thân mình Vô Hạ run rẩy, khóc run lên vì sợ hãi. Không được, mình phải làm sao, mình phải làm sao? "Tiểu Hạ, em sao vậy? "Vô Minh ở bên cạnh ngáp ngủ nói"Anh... "Không nói được! Cảnh báo:Không được tiết lộ! Mẹ nó! Chết tiệtVô Hạ liền định viết chữ nhưng tay liền cứng lạiVậy mình có thể nói việc khác chứ? Hệ thống:Đương nhiên"Tiểu Hạ? ""Không sao"Hệ thống rác rưởi chăc chắn không cho mình nói là nó không cho mình nói"Ừm, vậy mau tiếp tục đi đánh phó bản thôi! "Vô Minh cũng không hỏi nhiều nữaBọn họ đã sớm lên cấp 40,cả hai. Hai người vừa ra ngoài, liền nhìn thấy một cô gái đang bị một đám bắt cóc vây quanhMẹ nó, đây chắn chắc là bà chị kia! Aaaaaa,ca, em muốn nói!!!!! Nhưng Vô Hạ, cứng đờ ở một chỗ, mỉm cười. Mẹ nó! Ca ơi đừng đi!!!!! Ờ,nhưng ca ca chính nghĩa, cứu người yếu ớt. Mẹ nó!!!!!!!!!! "A... A... Cảm ơn"Cô gái trông khá bối rối, cúi đầu "Ừm, không sao"Còn ca nữa, đừng có như ánh sáng ban mai được không? "Tôi, tôi tên là Tần Hoàng Kim, ừm, mẹ tôi bảo, ai đã cứu mình thì chắc chắn người đó chính là người tốt, nhưng trên thế gian này không có nhiều người tốt như vậy, cho nên, cho nên, có thể, là bạn trai tôi được không? "Cô gái kia mặt đỏ bừng bừng, lấy hết can đảm ra để nóiMẹ nó, simple như vậy? Nhưng ca là người tốt a! Không thể để cô ta vỡ mộng được a! Nhưng mẹ nó, ca của cô có ngốc như vậy không? Thật ra, có lúc ca cũng ngốc lắm! Thật à, simple như vậy thôi à??? "Ừm"Vô Hạ muốn ngất xỉu"Ca... "Vô Hạ vẫn mỉm cười, mặt cứng như bức tượngAaaaaa, rác rưởi a!!!!! Mình muốn phá cả thế giới này!!!!! "A! Thật sao? Vậy sau này hãy đi cùng nhau đi""Ừm"Ca ca, yêm hỏi Anh: thế méo nào????? A, bố ghét! Đánh phó bản hết cả một ngày, hiển nhiên cô ta cũng là cấp 40Lên cấp 45 rồi! Ca à, Anh sao vậy? Tác giả à, có lý chút được không? TG:Ca cô không bị làm sao đâu! Không bị làm sao cáu gì, rõ ràng là IQ giảm 50 phần trăm! Lẽ nào...

Tại sao tất cả mọi việc đều đến với họ nhanh như vậy. 

Chỉ một ngày mà bọn họ đã xuyên đến tận thế, thiết kế trang bị và... Giết người. 

Vô Hạ không biết làm sao nhưng... 

Cô đã mơ một cơn ác mộng. 

Không lâu sau, Anh trai sẽ có người yêu. 

Nhưng... 

Chỉ có Anh trai yêu cô ta mà thôi! 

Rồi cô quên hết tất cả! 

Cô chỉ biết đó là một cơn ác mộng rất kinh khủng! 

Không được, thân mình Vô Hạ run rẩy, khóc run lên vì sợ hãi. 

Không được, mình phải làm sao, mình phải làm sao? 

"Tiểu Hạ, em sao vậy? "Vô Minh ở bên cạnh ngáp ngủ nói

"Anh... "Không nói được! 

Cảnh báo:Không được tiết lộ! 

Mẹ nó! 

Chết tiệt

Vô Hạ liền định viết chữ nhưng tay liền cứng lại

Vậy mình có thể nói việc khác chứ? 

Hệ thống:Đương nhiên

"Tiểu Hạ? "

"Không sao"Hệ thống rác rưởi chăc chắn không cho mình nói là nó không cho mình nói

"Ừm, vậy mau tiếp tục đi đánh phó bản thôi! "Vô Minh cũng không hỏi nhiều nữa

Bọn họ đã sớm lên cấp 40,cả hai. 

Hai người vừa ra ngoài, liền nhìn thấy một cô gái đang bị một đám bắt cóc vây quanh

Mẹ nó, đây chắn chắc là bà chị kia! 

Aaaaaa,ca, em muốn nói!!!!! 

Nhưng Vô Hạ, cứng đờ ở một chỗ, mỉm cười. 

Mẹ nó! Ca ơi đừng đi!!!!! 

Ờ,nhưng ca ca chính nghĩa, cứu người yếu ớt. 

Mẹ nó!!!!!!!!!! 

"A... A... Cảm ơn"Cô gái trông khá bối rối, cúi đầu 

"Ừm, không sao"Còn ca nữa, đừng có như ánh sáng ban mai được không? 

"Tôi, tôi tên là Tần Hoàng Kim, ừm, mẹ tôi bảo, ai đã cứu mình thì chắc chắn người đó chính là người tốt, nhưng trên thế gian này không có nhiều người tốt như vậy, cho nên, cho nên, có thể, là bạn trai tôi được không? "Cô gái kia mặt đỏ bừng bừng, lấy hết can đảm ra để nói

Mẹ nó, simple như vậy? 

Nhưng ca là người tốt a! 

Không thể để cô ta vỡ mộng được a! 

Nhưng mẹ nó, ca của cô có ngốc như vậy không? 

Thật ra, có lúc ca cũng ngốc lắm! 

Thật à, simple như vậy thôi à??? 

"Ừm"Vô Hạ muốn ngất xỉu

"Ca... "Vô Hạ vẫn mỉm cười, mặt cứng như bức tượng

Aaaaaa, rác rưởi a!!!!! 

Mình muốn phá cả thế giới này!!!!! 

"A! Thật sao? Vậy sau này hãy đi cùng nhau đi"

"Ừm"Ca ca, yêm hỏi Anh: thế méo nào????? 

A, bố ghét! 

Đánh phó bản hết cả một ngày, hiển nhiên cô ta cũng là cấp 40

Lên cấp 45 rồi! 

Ca à, Anh sao vậy? 

Tác giả à, có lý chút được không? 

TG:Ca cô không bị làm sao đâu! 

Không bị làm sao cáu gì, rõ ràng là IQ giảm 50 phần trăm! 

Lẽ nào...

Xuyên Đến Tận ThếTác giả: MicciPTruyện Mạt Thế"Yêu tôi? Cậu xứng sao? Cậu không bao giờ cảm nhận được tình yêu, cậu bảo yêu tôi! Bây giờ tôi không còn sức mạnh để cậu lợi dụng thì cậu vứt bỏ tôi! " Hoạ Tâm nằm trong vũng máu, từng lời nói của cô như một nhát dao xuyên vào tim từng người, quá đau khổ, quá máu me, khiến người ta run sợ.  Từ phía chiếc xe hơi nát bét bị người khổng lồ dẫm vào, một bóng người cao cao tiến đến.  "Xin lỗi, tôi cũng không phải là hắn" Trên tay Lệ Phong cầm một chiếc dao, hắn hung hăng đâm thẳng vào ngực Hoạ Tâm, cười điên dại "Lệ Phong, cậu... Là đồ kh.. " Hoạ Tâm cố cất lên một câu, nhưng không thành "Bảo tôi yêu cô, mơ đi, một đôi cẩu nam cẩu nữ" Lệ Phong đứng dậy, trên người hắn dính đầy máu, đến chính hắn cũng kinh tởm.  "Vô Minh, Anh có phải là Minh ca không? "Một cô bé chạy đến, tay cầm một khẩu súng, tóc dính đầy máu tươi.  "Tiểu... Tiểu Hạ... Là em sao??? " Lệ Phong nhào đến, hai tay nắm chặt vào vai cô bé, kinh ngạc.  "Ca!!! "Cô bé oà khóc, vui sướng ôm lấy Lệ Phong Nơi đây là tận thế.  Chân lí… Tại sao tất cả mọi việc đều đến với họ nhanh như vậy. Chỉ một ngày mà bọn họ đã xuyên đến tận thế, thiết kế trang bị và... Giết người. Vô Hạ không biết làm sao nhưng... Cô đã mơ một cơn ác mộng. Không lâu sau, Anh trai sẽ có người yêu. Nhưng... Chỉ có Anh trai yêu cô ta mà thôi! Rồi cô quên hết tất cả! Cô chỉ biết đó là một cơn ác mộng rất kinh khủng! Không được, thân mình Vô Hạ run rẩy, khóc run lên vì sợ hãi. Không được, mình phải làm sao, mình phải làm sao? "Tiểu Hạ, em sao vậy? "Vô Minh ở bên cạnh ngáp ngủ nói"Anh... "Không nói được! Cảnh báo:Không được tiết lộ! Mẹ nó! Chết tiệtVô Hạ liền định viết chữ nhưng tay liền cứng lạiVậy mình có thể nói việc khác chứ? Hệ thống:Đương nhiên"Tiểu Hạ? ""Không sao"Hệ thống rác rưởi chăc chắn không cho mình nói là nó không cho mình nói"Ừm, vậy mau tiếp tục đi đánh phó bản thôi! "Vô Minh cũng không hỏi nhiều nữaBọn họ đã sớm lên cấp 40,cả hai. Hai người vừa ra ngoài, liền nhìn thấy một cô gái đang bị một đám bắt cóc vây quanhMẹ nó, đây chắn chắc là bà chị kia! Aaaaaa,ca, em muốn nói!!!!! Nhưng Vô Hạ, cứng đờ ở một chỗ, mỉm cười. Mẹ nó! Ca ơi đừng đi!!!!! Ờ,nhưng ca ca chính nghĩa, cứu người yếu ớt. Mẹ nó!!!!!!!!!! "A... A... Cảm ơn"Cô gái trông khá bối rối, cúi đầu "Ừm, không sao"Còn ca nữa, đừng có như ánh sáng ban mai được không? "Tôi, tôi tên là Tần Hoàng Kim, ừm, mẹ tôi bảo, ai đã cứu mình thì chắc chắn người đó chính là người tốt, nhưng trên thế gian này không có nhiều người tốt như vậy, cho nên, cho nên, có thể, là bạn trai tôi được không? "Cô gái kia mặt đỏ bừng bừng, lấy hết can đảm ra để nóiMẹ nó, simple như vậy? Nhưng ca là người tốt a! Không thể để cô ta vỡ mộng được a! Nhưng mẹ nó, ca của cô có ngốc như vậy không? Thật ra, có lúc ca cũng ngốc lắm! Thật à, simple như vậy thôi à??? "Ừm"Vô Hạ muốn ngất xỉu"Ca... "Vô Hạ vẫn mỉm cười, mặt cứng như bức tượngAaaaaa, rác rưởi a!!!!! Mình muốn phá cả thế giới này!!!!! "A! Thật sao? Vậy sau này hãy đi cùng nhau đi""Ừm"Ca ca, yêm hỏi Anh: thế méo nào????? A, bố ghét! Đánh phó bản hết cả một ngày, hiển nhiên cô ta cũng là cấp 40Lên cấp 45 rồi! Ca à, Anh sao vậy? Tác giả à, có lý chút được không? TG:Ca cô không bị làm sao đâu! Không bị làm sao cáu gì, rõ ràng là IQ giảm 50 phần trăm! Lẽ nào...

Chương 4: Nhanh quá