Ngô cung giai lệ vi thùy lưu, hoang thảo mai kính quế phách du. Kiệp điệp thượng tự liên tích ngọc, tịch mịch hồng hoa hàn cao lâu. Tầm thường phi yến truyện bất đáo, đa thiểu vân tấn kế nhật u. Vu sơn nhất đoạn vân kiêm vũ, trọng trọng vạn lí tỏa thần châu. Tương vương vi mộng điều điều mịch, thần nữ vô tâm đoan dương thai. Ái hoa phương năng giải hoa ngữ, bất tự xuân lôi xử xử khai. Diễm đóa hữu tình hà tu thải, thức đắc phân phương nhập mộng lai. Trân ủng nhất phiến hảo hoa ý, thì thì thanh lương thấu hung hoài. Khí nhật chi giả lưu thùy dữ, loạn loạn chi trung bội cuồng tài. Trọng lai nguyệt hạ văn điêu khấp, bích lãng đào đào tẩu tần hoài. Mang mang giang thiên hoàng hà thủy, nhất khứ vân hải bất phục hồi. Tư lai thiên vạn nhu tình ti, đô phó xuân phong hướng tây tồi. Thế trung thanh lan tục sở kị, mĩ nhân tịch mịch lục phân trần. Tích gia hậu đình phương vận mãn, triển chuyển bách hồi phủ tác tân. Anh hùng nhất trản chước giang nguyệt, tối nan tiêu thụ mĩ nhân ân. Túng sử kim…
Quyển 1 - Chương 15
[Canh Triệt Đồng Nhân] Yêu Tinh Giai NhânTác giả: Fir99018Truyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNgô cung giai lệ vi thùy lưu, hoang thảo mai kính quế phách du. Kiệp điệp thượng tự liên tích ngọc, tịch mịch hồng hoa hàn cao lâu. Tầm thường phi yến truyện bất đáo, đa thiểu vân tấn kế nhật u. Vu sơn nhất đoạn vân kiêm vũ, trọng trọng vạn lí tỏa thần châu. Tương vương vi mộng điều điều mịch, thần nữ vô tâm đoan dương thai. Ái hoa phương năng giải hoa ngữ, bất tự xuân lôi xử xử khai. Diễm đóa hữu tình hà tu thải, thức đắc phân phương nhập mộng lai. Trân ủng nhất phiến hảo hoa ý, thì thì thanh lương thấu hung hoài. Khí nhật chi giả lưu thùy dữ, loạn loạn chi trung bội cuồng tài. Trọng lai nguyệt hạ văn điêu khấp, bích lãng đào đào tẩu tần hoài. Mang mang giang thiên hoàng hà thủy, nhất khứ vân hải bất phục hồi. Tư lai thiên vạn nhu tình ti, đô phó xuân phong hướng tây tồi. Thế trung thanh lan tục sở kị, mĩ nhân tịch mịch lục phân trần. Tích gia hậu đình phương vận mãn, triển chuyển bách hồi phủ tác tân. Anh hùng nhất trản chước giang nguyệt, tối nan tiêu thụ mĩ nhân ân. Túng sử kim… “Thủy Nguyên, phải đi sao?” Hàn Canh nhìn Thủy Nguyên đang mang đồ đạc lên mã xa, vẻ mặt không đành lòng nói.“Vâng, ca. Phải cùng Hi Triệt ca sống thật tốt. Hi Triệt ca, liền nhờ ngươi.” Thủy Nguyên quay đầu, ôn nhu cười với Hi Triệt.“Thủy Nguyên, ngươi.......” Hi Triệt vừa muốn mở miệng lại bị Thủy Nguyên đánh gảy.“Yên tâm đi, thúc phụ ta đã bị xử tử. Đừng lo lắng nữa. Ha ha.” Thủy Nguyên nói cho Hàn Canh tình huống của Lí Tú Mãn, để Hàn Canh cùng Hi Triệt không lo lắng thế nữa.Thủy Nguyên nhìn về phía Hi Triệt, vẻ mặt sáng lạn tươi cười. Quay đầu, một giọt nước mắt trong suốt đọng lại trên mặt. Không muốn làm cho Hi Triệt thấy, liền nhanh hơn động tác trên tay, phiên thân lên xe ngựa.“Thủy Nguyên.” Hi Triệt tránh khỏi bàn tay nắm chặt của Hàn Canh, nôn nóng hướng Thủy Nguyên hô lên. Những lời này, nếu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nữa!Thủy Nguyên mỉm cười từ bên trong xe vươn đầu ra, trêu ghẹo nói: “Gì hả, Hi Triệt ca. Ta thật vất vả mới thoát khỏi ma chưởng của ngươi, ngươi còn muốn bắt ta lại sao.”“Thủy Nguyên,” Hi Triệt trong mắt đã hàm lệ, từng câu từng chữ đối Thủy Nguyên nói ra lời chính mình muốn nói cho hắn nhất.“Đa tạ ngươi.” Hi Triệt chân thành nhìn Thủy Nguyên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.“Gì vậy, ca.” Thủy Nguyên dường như rốt cuộc kìm không được nước mắt, rất nhanh xoay người lau đi. “Ca, đừng khách sáo. Ngươi hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc.”“Thủy Nguyên à,” Hi Triệt nước mắt càng lúc càng nhiều, làm Hàn Canh không khỏi nâng tay lau đi.“Ca, ta đi rồi, sẽ nhớ ngươi.” Thủy Nguyên lần cuối cùng đối Hi Triệt tươi cười sáng lạng. Nụ cười kia sáng ngời chói lóa, tựa như lần gặp gỡ ban đầu mấy mươi năm trước.“Giá!” Thủy Nguyên hét một tiếng, ngựa nhanh chóng chạy đi. Hắn chậm rãi nhìn thân ảnh Hi Triệt cùng Hàn Canh càng lúc càng mơ hồ, nở nụ cười sáng lạn.Hi Triệt, tạm biệt, ta yêu ngươi.
“Thủy Nguyên, phải đi sao?” Hàn Canh nhìn Thủy Nguyên đang mang đồ đạc lên mã xa, vẻ mặt không đành lòng nói.
“Vâng, ca. Phải cùng Hi Triệt ca sống thật tốt. Hi Triệt ca, liền nhờ ngươi.” Thủy Nguyên quay đầu, ôn nhu cười với Hi Triệt.
“Thủy Nguyên, ngươi.......” Hi Triệt vừa muốn mở miệng lại bị Thủy Nguyên đánh gảy.
“Yên tâm đi, thúc phụ ta đã bị xử tử. Đừng lo lắng nữa. Ha ha.” Thủy Nguyên nói cho Hàn Canh tình huống của Lí Tú Mãn, để Hàn Canh cùng Hi Triệt không lo lắng thế nữa.
Thủy Nguyên nhìn về phía Hi Triệt, vẻ mặt sáng lạn tươi cười. Quay đầu, một giọt nước mắt trong suốt đọng lại trên mặt. Không muốn làm cho Hi Triệt thấy, liền nhanh hơn động tác trên tay, phiên thân lên xe ngựa.
“Thủy Nguyên.” Hi Triệt tránh khỏi bàn tay nắm chặt của Hàn Canh, nôn nóng hướng Thủy Nguyên hô lên. Những lời này, nếu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nữa!
Thủy Nguyên mỉm cười từ bên trong xe vươn đầu ra, trêu ghẹo nói: “Gì hả, Hi Triệt ca. Ta thật vất vả mới thoát khỏi ma chưởng của ngươi, ngươi còn muốn bắt ta lại sao.”
“Thủy Nguyên,” Hi Triệt trong mắt đã hàm lệ, từng câu từng chữ đối Thủy Nguyên nói ra lời chính mình muốn nói cho hắn nhất.
“Đa tạ ngươi.” Hi Triệt chân thành nhìn Thủy Nguyên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Gì vậy, ca.” Thủy Nguyên dường như rốt cuộc kìm không được nước mắt, rất nhanh xoay người lau đi. “Ca, đừng khách sáo. Ngươi hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc.”
“Thủy Nguyên à,” Hi Triệt nước mắt càng lúc càng nhiều, làm Hàn Canh không khỏi nâng tay lau đi.
“Ca, ta đi rồi, sẽ nhớ ngươi.” Thủy Nguyên lần cuối cùng đối Hi Triệt tươi cười sáng lạng. Nụ cười kia sáng ngời chói lóa, tựa như lần gặp gỡ ban đầu mấy mươi năm trước.
“Giá!” Thủy Nguyên hét một tiếng, ngựa nhanh chóng chạy đi. Hắn chậm rãi nhìn thân ảnh Hi Triệt cùng Hàn Canh càng lúc càng mơ hồ, nở nụ cười sáng lạn.
Hi Triệt, tạm biệt, ta yêu ngươi.
[Canh Triệt Đồng Nhân] Yêu Tinh Giai NhânTác giả: Fir99018Truyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNgô cung giai lệ vi thùy lưu, hoang thảo mai kính quế phách du. Kiệp điệp thượng tự liên tích ngọc, tịch mịch hồng hoa hàn cao lâu. Tầm thường phi yến truyện bất đáo, đa thiểu vân tấn kế nhật u. Vu sơn nhất đoạn vân kiêm vũ, trọng trọng vạn lí tỏa thần châu. Tương vương vi mộng điều điều mịch, thần nữ vô tâm đoan dương thai. Ái hoa phương năng giải hoa ngữ, bất tự xuân lôi xử xử khai. Diễm đóa hữu tình hà tu thải, thức đắc phân phương nhập mộng lai. Trân ủng nhất phiến hảo hoa ý, thì thì thanh lương thấu hung hoài. Khí nhật chi giả lưu thùy dữ, loạn loạn chi trung bội cuồng tài. Trọng lai nguyệt hạ văn điêu khấp, bích lãng đào đào tẩu tần hoài. Mang mang giang thiên hoàng hà thủy, nhất khứ vân hải bất phục hồi. Tư lai thiên vạn nhu tình ti, đô phó xuân phong hướng tây tồi. Thế trung thanh lan tục sở kị, mĩ nhân tịch mịch lục phân trần. Tích gia hậu đình phương vận mãn, triển chuyển bách hồi phủ tác tân. Anh hùng nhất trản chước giang nguyệt, tối nan tiêu thụ mĩ nhân ân. Túng sử kim… “Thủy Nguyên, phải đi sao?” Hàn Canh nhìn Thủy Nguyên đang mang đồ đạc lên mã xa, vẻ mặt không đành lòng nói.“Vâng, ca. Phải cùng Hi Triệt ca sống thật tốt. Hi Triệt ca, liền nhờ ngươi.” Thủy Nguyên quay đầu, ôn nhu cười với Hi Triệt.“Thủy Nguyên, ngươi.......” Hi Triệt vừa muốn mở miệng lại bị Thủy Nguyên đánh gảy.“Yên tâm đi, thúc phụ ta đã bị xử tử. Đừng lo lắng nữa. Ha ha.” Thủy Nguyên nói cho Hàn Canh tình huống của Lí Tú Mãn, để Hàn Canh cùng Hi Triệt không lo lắng thế nữa.Thủy Nguyên nhìn về phía Hi Triệt, vẻ mặt sáng lạn tươi cười. Quay đầu, một giọt nước mắt trong suốt đọng lại trên mặt. Không muốn làm cho Hi Triệt thấy, liền nhanh hơn động tác trên tay, phiên thân lên xe ngựa.“Thủy Nguyên.” Hi Triệt tránh khỏi bàn tay nắm chặt của Hàn Canh, nôn nóng hướng Thủy Nguyên hô lên. Những lời này, nếu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nữa!Thủy Nguyên mỉm cười từ bên trong xe vươn đầu ra, trêu ghẹo nói: “Gì hả, Hi Triệt ca. Ta thật vất vả mới thoát khỏi ma chưởng của ngươi, ngươi còn muốn bắt ta lại sao.”“Thủy Nguyên,” Hi Triệt trong mắt đã hàm lệ, từng câu từng chữ đối Thủy Nguyên nói ra lời chính mình muốn nói cho hắn nhất.“Đa tạ ngươi.” Hi Triệt chân thành nhìn Thủy Nguyên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.“Gì vậy, ca.” Thủy Nguyên dường như rốt cuộc kìm không được nước mắt, rất nhanh xoay người lau đi. “Ca, đừng khách sáo. Ngươi hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc.”“Thủy Nguyên à,” Hi Triệt nước mắt càng lúc càng nhiều, làm Hàn Canh không khỏi nâng tay lau đi.“Ca, ta đi rồi, sẽ nhớ ngươi.” Thủy Nguyên lần cuối cùng đối Hi Triệt tươi cười sáng lạng. Nụ cười kia sáng ngời chói lóa, tựa như lần gặp gỡ ban đầu mấy mươi năm trước.“Giá!” Thủy Nguyên hét một tiếng, ngựa nhanh chóng chạy đi. Hắn chậm rãi nhìn thân ảnh Hi Triệt cùng Hàn Canh càng lúc càng mơ hồ, nở nụ cười sáng lạn.Hi Triệt, tạm biệt, ta yêu ngươi.