Tác giả:

Tô Du nằm trên giường bệnh lạnh như băng, mùi nước khử trùng nhàn nhạt quanh chóp mũi cô, k*ch th*ch thần kinh nhạy cảm của cô, một hồi rồi sẽ qua mà, cô sẽ bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Cô mở to đôi mắt đỏ ngầu lên, dùng toàn bộ khí lực đang dần mê man vì bị thuốc mê ngấm vào, đưa tay kéo lấy ống tay của người đang đứng bên giường lại, đau khổ cầu xin. - Cầu xin anh... Cầu xin anh không nên... Không nên g**t ch*t con của chúng ta... Thân hình người đàn ông cao lớn bất động, chỉ khinh thường kéo cánh tay của Tô Du ra khỏi người mình. Con ngươi đen củaTống Kỳ Đông híp lại, con mắt hiện lên vẻ sắc bén liếc nhìn cô, hắn lạnh giọng mở miệng: - Tô Du, chỉ bằng cô mà cũng muốn sinh con cho tôi, cô không xứng! Lời lẽ lạnh như băng vừa rơi xuống, Tô Du không biết là vì đáy lòng tuyệt vọng, hay là vì tác dụng của thuốc mê, cô nặng nề nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tối. Mà khóe mắt cô chợt có giọt nước chảy ra, chậm rãi thấm vào trong sợi tóc. ... Ba tháng trôi qua, mỗi khi Tô Du ngửi thấy…

Truyện chữ