Hôm nay nghe các ca ca nói Hoàng thượng vừa phong danh một con Ngự miêu. Như vậy không phải muốn vượt mặt chúng ta sao! Danh hào Nam hiệp Triển Chiêu Ngũ gia đã nghe qua, hiện tại trên giang hồ cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng hôm nay cư nhiên lại tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, nghĩ rằng lời đồn đãi của giang hồ có nhiều thứ không thực, điều này cũng không kỳ quái, dù gì trên giang hồ cũng lắm mấy thứ thị phi thêm mắm dặm muối rồi, thêm một chuyện không thực này nữa cũng bình thường thôi! Y tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, Ngũ gia cũng không thèm quản, nhưng y lại cứ muốn gọi cái gì mà Ngự miêu, chạm vô chỗ xúi quẩy của Ngũ gia, vậy chả phải ý y là muốn phân cao thấp một phen sao. Chờ đó, Ngũ gia sẽ biến Ngự miêu y thành con mèo trụi lông.
Chương 7
[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật KýTác giả: Tôn Thử Tiêu MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngHôm nay nghe các ca ca nói Hoàng thượng vừa phong danh một con Ngự miêu. Như vậy không phải muốn vượt mặt chúng ta sao! Danh hào Nam hiệp Triển Chiêu Ngũ gia đã nghe qua, hiện tại trên giang hồ cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng hôm nay cư nhiên lại tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, nghĩ rằng lời đồn đãi của giang hồ có nhiều thứ không thực, điều này cũng không kỳ quái, dù gì trên giang hồ cũng lắm mấy thứ thị phi thêm mắm dặm muối rồi, thêm một chuyện không thực này nữa cũng bình thường thôi! Y tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, Ngũ gia cũng không thèm quản, nhưng y lại cứ muốn gọi cái gì mà Ngự miêu, chạm vô chỗ xúi quẩy của Ngũ gia, vậy chả phải ý y là muốn phân cao thấp một phen sao. Chờ đó, Ngũ gia sẽ biến Ngự miêu y thành con mèo trụi lông. Cuối cùng cũng quay về Hãm Không đảo rồi, vẫn là về nhà là thoải mái nhất, đại ca bọn họ cũng thật là, không phải chỉ là một đứa tiểu hài tử sao! Có cần tò mò đến mức vậy không? Cả một đám người, già hết rồi chứ có nhỏ nhít gì, ồn ào náo loạn như một đám con nít, nếu là trước đây, gia là người thích nhảy vô góp vui nhất, nhưng hôm nay chả có nổi một chút tinh thần, bỏ đi, ra ngoài hít thở không khí một chút, trong phòng ngột ngạt quá đi.Cũng không biết mèo của gia hiện tại sao rồi, nữ nhân ma âm đó ngàn vạn lần không nên thừa cơ gia không ở ăn đậu hủ mèo của gia đó nha, mèo là của gia, đậu hủ cũng là của gia! [tôi lạy chú, chú cứ một hai mèo của gia, làm như người ta ưng chú rồi ấy mà ở đó đòi đậu hủ với đậu tương = =”]Đại tẩu cũng thật quá phận nha, cư nhiên vặn vẹo lời của gia, gia là nhớ mèo nhớ đến quá mức nghiêm túc rồi, kết quả là bị lừa, bất quá đại tẩu vì sao lại nhận lầm là nữ tử ma âm kia chứ! Mèo của gia chả nhẽ để trang trí sao? Đại tẩu dù có nghi ngờ phẩm vị của gia, cũng không nên coi thường mỹ sắc của mèo nhà gia chứ! Cũng may gia nhanh trí đổi trọng tâm câu chuyện, vấn đề này mà cứ tiếp tục, gia chỉ sợ gia lỡ miệng đem chuyện gia thích mèo nói huỵch toẹt ra luôn.Lần này cứu lại được hài tử cũng thật không dễ dàng, gia càng nghĩ càng cảm thấy nó có khả năng là thái tử, xem ra lần này gia mang phải cái phiền phức lớn về nhà rồi. Vì chuyện của hài tử này, huynh đệ chúng ta suýt chút cãi lộn một trận. Nhưng mặc mấy đại nhân chúng ta lo lắng đến bạc đầu, hài tử cứ cười ngây thơ đến vô tâm vô phế. Dù sao gia cũng quyết định quản chuyện của hài tử này rồi, coi như là để cắt đầu mối của Khai Phong phủ. Chủ yếu là cắt đầu mối mèo của gia cơ, gia sao có thể thua mèo của gia được, nếu không sau này gia làm thế nào đứng trước mặt mèo của gia mà ngẩng cao đầu chứ! Chuyện này liên quan đến phu quyền, là chuyện lớn sống còn đó nha! Không thể thua, tuyệt đối không thể thua. [vầng, chú là muốn nằm trên chứ gì:v]Đoán chừng không lâu nữa mèo của gia sẽ tới, giờ phải lo đi chuẩn bị cho thật tốt, nên biết đây là lần đầu tiên gia và mèo của gia giao chiến đó, nói sao thì cũng phải giữ chút thể diện, việc này thế nhưng liên quan đến vị trí người chủ gia đình sau này đó a! Đúng rồi, cần tìm vú em cho hài tử, nếu để hài tử bụng đói thế nào con mèo kia cũng coi thường gia!
Cuối cùng cũng quay về Hãm Không đảo rồi, vẫn là về nhà là thoải mái nhất, đại ca bọn họ cũng thật là, không phải chỉ là một đứa tiểu hài tử sao! Có cần tò mò đến mức vậy không? Cả một đám người, già hết rồi chứ có nhỏ nhít gì, ồn ào náo loạn như một đám con nít, nếu là trước đây, gia là người thích nhảy vô góp vui nhất, nhưng hôm nay chả có nổi một chút tinh thần, bỏ đi, ra ngoài hít thở không khí một chút, trong phòng ngột ngạt quá đi.
Cũng không biết mèo của gia hiện tại sao rồi, nữ nhân ma âm đó ngàn vạn lần không nên thừa cơ gia không ở ăn đậu hủ mèo của gia đó nha, mèo là của gia, đậu hủ cũng là của gia! [tôi lạy chú, chú cứ một hai mèo của gia, làm như người ta ưng chú rồi ấy mà ở đó đòi đậu hủ với đậu tương = =”]
Đại tẩu cũng thật quá phận nha, cư nhiên vặn vẹo lời của gia, gia là nhớ mèo nhớ đến quá mức nghiêm túc rồi, kết quả là bị lừa, bất quá đại tẩu vì sao lại nhận lầm là nữ tử ma âm kia chứ! Mèo của gia chả nhẽ để trang trí sao? Đại tẩu dù có nghi ngờ phẩm vị của gia, cũng không nên coi thường mỹ sắc của mèo nhà gia chứ! Cũng may gia nhanh trí đổi trọng tâm câu chuyện, vấn đề này mà cứ tiếp tục, gia chỉ sợ gia lỡ miệng đem chuyện gia thích mèo nói huỵch toẹt ra luôn.
Lần này cứu lại được hài tử cũng thật không dễ dàng, gia càng nghĩ càng cảm thấy nó có khả năng là thái tử, xem ra lần này gia mang phải cái phiền phức lớn về nhà rồi. Vì chuyện của hài tử này, huynh đệ chúng ta suýt chút cãi lộn một trận. Nhưng mặc mấy đại nhân chúng ta lo lắng đến bạc đầu, hài tử cứ cười ngây thơ đến vô tâm vô phế. Dù sao gia cũng quyết định quản chuyện của hài tử này rồi, coi như là để cắt đầu mối của Khai Phong phủ. Chủ yếu là cắt đầu mối mèo của gia cơ, gia sao có thể thua mèo của gia được, nếu không sau này gia làm thế nào đứng trước mặt mèo của gia mà ngẩng cao đầu chứ! Chuyện này liên quan đến phu quyền, là chuyện lớn sống còn đó nha! Không thể thua, tuyệt đối không thể thua. [vầng, chú là muốn nằm trên chứ gì:v]
Đoán chừng không lâu nữa mèo của gia sẽ tới, giờ phải lo đi chuẩn bị cho thật tốt, nên biết đây là lần đầu tiên gia và mèo của gia giao chiến đó, nói sao thì cũng phải giữ chút thể diện, việc này thế nhưng liên quan đến vị trí người chủ gia đình sau này đó a! Đúng rồi, cần tìm vú em cho hài tử, nếu để hài tử bụng đói thế nào con mèo kia cũng coi thường gia!
[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật KýTác giả: Tôn Thử Tiêu MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngHôm nay nghe các ca ca nói Hoàng thượng vừa phong danh một con Ngự miêu. Như vậy không phải muốn vượt mặt chúng ta sao! Danh hào Nam hiệp Triển Chiêu Ngũ gia đã nghe qua, hiện tại trên giang hồ cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng hôm nay cư nhiên lại tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, nghĩ rằng lời đồn đãi của giang hồ có nhiều thứ không thực, điều này cũng không kỳ quái, dù gì trên giang hồ cũng lắm mấy thứ thị phi thêm mắm dặm muối rồi, thêm một chuyện không thực này nữa cũng bình thường thôi! Y tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, Ngũ gia cũng không thèm quản, nhưng y lại cứ muốn gọi cái gì mà Ngự miêu, chạm vô chỗ xúi quẩy của Ngũ gia, vậy chả phải ý y là muốn phân cao thấp một phen sao. Chờ đó, Ngũ gia sẽ biến Ngự miêu y thành con mèo trụi lông. Cuối cùng cũng quay về Hãm Không đảo rồi, vẫn là về nhà là thoải mái nhất, đại ca bọn họ cũng thật là, không phải chỉ là một đứa tiểu hài tử sao! Có cần tò mò đến mức vậy không? Cả một đám người, già hết rồi chứ có nhỏ nhít gì, ồn ào náo loạn như một đám con nít, nếu là trước đây, gia là người thích nhảy vô góp vui nhất, nhưng hôm nay chả có nổi một chút tinh thần, bỏ đi, ra ngoài hít thở không khí một chút, trong phòng ngột ngạt quá đi.Cũng không biết mèo của gia hiện tại sao rồi, nữ nhân ma âm đó ngàn vạn lần không nên thừa cơ gia không ở ăn đậu hủ mèo của gia đó nha, mèo là của gia, đậu hủ cũng là của gia! [tôi lạy chú, chú cứ một hai mèo của gia, làm như người ta ưng chú rồi ấy mà ở đó đòi đậu hủ với đậu tương = =”]Đại tẩu cũng thật quá phận nha, cư nhiên vặn vẹo lời của gia, gia là nhớ mèo nhớ đến quá mức nghiêm túc rồi, kết quả là bị lừa, bất quá đại tẩu vì sao lại nhận lầm là nữ tử ma âm kia chứ! Mèo của gia chả nhẽ để trang trí sao? Đại tẩu dù có nghi ngờ phẩm vị của gia, cũng không nên coi thường mỹ sắc của mèo nhà gia chứ! Cũng may gia nhanh trí đổi trọng tâm câu chuyện, vấn đề này mà cứ tiếp tục, gia chỉ sợ gia lỡ miệng đem chuyện gia thích mèo nói huỵch toẹt ra luôn.Lần này cứu lại được hài tử cũng thật không dễ dàng, gia càng nghĩ càng cảm thấy nó có khả năng là thái tử, xem ra lần này gia mang phải cái phiền phức lớn về nhà rồi. Vì chuyện của hài tử này, huynh đệ chúng ta suýt chút cãi lộn một trận. Nhưng mặc mấy đại nhân chúng ta lo lắng đến bạc đầu, hài tử cứ cười ngây thơ đến vô tâm vô phế. Dù sao gia cũng quyết định quản chuyện của hài tử này rồi, coi như là để cắt đầu mối của Khai Phong phủ. Chủ yếu là cắt đầu mối mèo của gia cơ, gia sao có thể thua mèo của gia được, nếu không sau này gia làm thế nào đứng trước mặt mèo của gia mà ngẩng cao đầu chứ! Chuyện này liên quan đến phu quyền, là chuyện lớn sống còn đó nha! Không thể thua, tuyệt đối không thể thua. [vầng, chú là muốn nằm trên chứ gì:v]Đoán chừng không lâu nữa mèo của gia sẽ tới, giờ phải lo đi chuẩn bị cho thật tốt, nên biết đây là lần đầu tiên gia và mèo của gia giao chiến đó, nói sao thì cũng phải giữ chút thể diện, việc này thế nhưng liên quan đến vị trí người chủ gia đình sau này đó a! Đúng rồi, cần tìm vú em cho hài tử, nếu để hài tử bụng đói thế nào con mèo kia cũng coi thường gia!