Hôm nay nghe các ca ca nói Hoàng thượng vừa phong danh một con Ngự miêu. Như vậy không phải muốn vượt mặt chúng ta sao! Danh hào Nam hiệp Triển Chiêu Ngũ gia đã nghe qua, hiện tại trên giang hồ cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng hôm nay cư nhiên lại tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, nghĩ rằng lời đồn đãi của giang hồ có nhiều thứ không thực, điều này cũng không kỳ quái, dù gì trên giang hồ cũng lắm mấy thứ thị phi thêm mắm dặm muối rồi, thêm một chuyện không thực này nữa cũng bình thường thôi! Y tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, Ngũ gia cũng không thèm quản, nhưng y lại cứ muốn gọi cái gì mà Ngự miêu, chạm vô chỗ xúi quẩy của Ngũ gia, vậy chả phải ý y là muốn phân cao thấp một phen sao. Chờ đó, Ngũ gia sẽ biến Ngự miêu y thành con mèo trụi lông.

Chương 34

[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật KýTác giả: Tôn Thử Tiêu MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngHôm nay nghe các ca ca nói Hoàng thượng vừa phong danh một con Ngự miêu. Như vậy không phải muốn vượt mặt chúng ta sao! Danh hào Nam hiệp Triển Chiêu Ngũ gia đã nghe qua, hiện tại trên giang hồ cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng hôm nay cư nhiên lại tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, nghĩ rằng lời đồn đãi của giang hồ có nhiều thứ không thực, điều này cũng không kỳ quái, dù gì trên giang hồ cũng lắm mấy thứ thị phi thêm mắm dặm muối rồi, thêm một chuyện không thực này nữa cũng bình thường thôi! Y tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, Ngũ gia cũng không thèm quản, nhưng y lại cứ muốn gọi cái gì mà Ngự miêu, chạm vô chỗ xúi quẩy của Ngũ gia, vậy chả phải ý y là muốn phân cao thấp một phen sao. Chờ đó, Ngũ gia sẽ biến Ngự miêu y thành con mèo trụi lông. Hôm nay cũng cùng mấy vị ca ca cứu nữ nhân đó ra, quá trình cứu nàng ta gia không muốn nhớ lại, phát hiện mỗi lần cứu nữ nhân này đều phiền muộn thế này, lẽ nào nàng ta có sở thích oan uổng ân nhân cứu mạng sao? Lúc mèo của gia cứu nàng ta, nàng ta la lối mèo của gia om sòm, không tin mèo của gia, lúc gia cứu nàng ta, nàng ta lại la lối gia om sòm, không tin gia, nếu nàng ta ghét bị người cứu, vậy không cần lảng vảng trước mắt Đồ Thiện a! Nếu không phải nương kịp thời đến, gia và mấy vị ca ca đã chết dưới ma âm của nang ta rồi, nhìn thấy nàng ta ngừng lại ma âm, gia thật thở phào nhẹ nhõm.Quay về quán rượu Giang Ninh, nương cùng chúng ta ăn cơm, mấy vị ca ca đều rất vui vẻ, nhưng gia thật vui vẻ không nổi, mèo của gia hôm nay kì thực có đi cứu nữ nhân kia, là bị gia nói cho tức giận mới không ra tay, ra nữ nhân kia ở trong lòng mèo của gia quan trọng như vậy a!Không phải nói bình thường đều là chiếu theo pháp lý làm việc sao? Lẽ nào pháp lý của y kêu y đi cướp ngục? Gia cảm thấy từ trước đến giờ kì thực đều là gia đơn phương tình nguyện, gia quấn lấy y, nhưng y từ trước đến giờ đều không biểu thị, chỉ là để gia truy, để gia quấn lấy, lâu lâu còn thấy gia phiền. Y từ trước đến giờ đều không nói gì với gia, lẽ nào kì thực từ đầu đến cuối chỉ là gia nhất sương tình nguyện? Không đến mức vậy chứ?Gia đột nhiên càng thấy phiền muộn, nhị ca cái tên đó đúng là làm người ta không thích nổi, cư nhiên mở miệng nói gia vì chuyện của nữ nhân đó mà phiền lòng, thế nào lại nhất châm kiến huyết chết tiệt như vậy chứ! Gia thừa nhận nữ nhân đó khiến gia có cảm giác nguy cơ.Nghe nương nói, mèo của gia cuối cùng vẫn ra tay cứu nàng ta. Nàng ta thật quan trọng đến vậy sao? Vì nàng ta ngay cả an toàn của bản thân cũng không màng? Lần này hay rồi, y lần này ra tay cho Đồ Thiện cái cớ đả thương y.Gia vẫn thật xui xẻo, vừa phải lo lắng con mèo kia thay lòng đổi dạ, vừa phải lo lắng cho an nguy của con mèo đó. Thôi bỏ đi, ái tình chẳng phải là quá trình khiến người ta lo được lo mất, thần kinh nhạy cảm sao? Gia tự mình cam tâm tình nguyện, chẳng thể trách ai!Việc của nương cũng không thể không lo lắng, nếu tên Đồ Sơn thiêu quán rượu Giang Ninh nương phải làm sao đây? Hừ, việc phiền lòng thật nhiều a!

Hôm nay cũng cùng mấy vị ca ca cứu nữ nhân đó ra, quá trình cứu nàng ta gia không muốn nhớ lại, phát hiện mỗi lần cứu nữ nhân này đều phiền muộn thế này, lẽ nào nàng ta có sở thích oan uổng ân nhân cứu mạng sao? Lúc mèo của gia cứu nàng ta, nàng ta la lối mèo của gia om sòm, không tin mèo của gia, lúc gia cứu nàng ta, nàng ta lại la lối gia om sòm, không tin gia, nếu nàng ta ghét bị người cứu, vậy không cần lảng vảng trước mắt Đồ Thiện a! Nếu không phải nương kịp thời đến, gia và mấy vị ca ca đã chết dưới ma âm của nang ta rồi, nhìn thấy nàng ta ngừng lại ma âm, gia thật thở phào nhẹ nhõm.

Quay về quán rượu Giang Ninh, nương cùng chúng ta ăn cơm, mấy vị ca ca đều rất vui vẻ, nhưng gia thật vui vẻ không nổi, mèo của gia hôm nay kì thực có đi cứu nữ nhân kia, là bị gia nói cho tức giận mới không ra tay, ra nữ nhân kia ở trong lòng mèo của gia quan trọng như vậy a!

Không phải nói bình thường đều là chiếu theo pháp lý làm việc sao? Lẽ nào pháp lý của y kêu y đi cướp ngục? Gia cảm thấy từ trước đến giờ kì thực đều là gia đơn phương tình nguyện, gia quấn lấy y, nhưng y từ trước đến giờ đều không biểu thị, chỉ là để gia truy, để gia quấn lấy, lâu lâu còn thấy gia phiền. Y từ trước đến giờ đều không nói gì với gia, lẽ nào kì thực từ đầu đến cuối chỉ là gia nhất sương tình nguyện? Không đến mức vậy chứ?

Gia đột nhiên càng thấy phiền muộn, nhị ca cái tên đó đúng là làm người ta không thích nổi, cư nhiên mở miệng nói gia vì chuyện của nữ nhân đó mà phiền lòng, thế nào lại nhất châm kiến huyết chết tiệt như vậy chứ! Gia thừa nhận nữ nhân đó khiến gia có cảm giác nguy cơ.

Nghe nương nói, mèo của gia cuối cùng vẫn ra tay cứu nàng ta. Nàng ta thật quan trọng đến vậy sao? Vì nàng ta ngay cả an toàn của bản thân cũng không màng? Lần này hay rồi, y lần này ra tay cho Đồ Thiện cái cớ đả thương y.

Gia vẫn thật xui xẻo, vừa phải lo lắng con mèo kia thay lòng đổi dạ, vừa phải lo lắng cho an nguy của con mèo đó. Thôi bỏ đi, ái tình chẳng phải là quá trình khiến người ta lo được lo mất, thần kinh nhạy cảm sao? Gia tự mình cam tâm tình nguyện, chẳng thể trách ai!

Việc của nương cũng không thể không lo lắng, nếu tên Đồ Sơn thiêu quán rượu Giang Ninh nương phải làm sao đây? Hừ, việc phiền lòng thật nhiều a!

[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật KýTác giả: Tôn Thử Tiêu MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngHôm nay nghe các ca ca nói Hoàng thượng vừa phong danh một con Ngự miêu. Như vậy không phải muốn vượt mặt chúng ta sao! Danh hào Nam hiệp Triển Chiêu Ngũ gia đã nghe qua, hiện tại trên giang hồ cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng hôm nay cư nhiên lại tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, nghĩ rằng lời đồn đãi của giang hồ có nhiều thứ không thực, điều này cũng không kỳ quái, dù gì trên giang hồ cũng lắm mấy thứ thị phi thêm mắm dặm muối rồi, thêm một chuyện không thực này nữa cũng bình thường thôi! Y tự cam chịu sa lầy làm chó săn cho triều đình, Ngũ gia cũng không thèm quản, nhưng y lại cứ muốn gọi cái gì mà Ngự miêu, chạm vô chỗ xúi quẩy của Ngũ gia, vậy chả phải ý y là muốn phân cao thấp một phen sao. Chờ đó, Ngũ gia sẽ biến Ngự miêu y thành con mèo trụi lông. Hôm nay cũng cùng mấy vị ca ca cứu nữ nhân đó ra, quá trình cứu nàng ta gia không muốn nhớ lại, phát hiện mỗi lần cứu nữ nhân này đều phiền muộn thế này, lẽ nào nàng ta có sở thích oan uổng ân nhân cứu mạng sao? Lúc mèo của gia cứu nàng ta, nàng ta la lối mèo của gia om sòm, không tin mèo của gia, lúc gia cứu nàng ta, nàng ta lại la lối gia om sòm, không tin gia, nếu nàng ta ghét bị người cứu, vậy không cần lảng vảng trước mắt Đồ Thiện a! Nếu không phải nương kịp thời đến, gia và mấy vị ca ca đã chết dưới ma âm của nang ta rồi, nhìn thấy nàng ta ngừng lại ma âm, gia thật thở phào nhẹ nhõm.Quay về quán rượu Giang Ninh, nương cùng chúng ta ăn cơm, mấy vị ca ca đều rất vui vẻ, nhưng gia thật vui vẻ không nổi, mèo của gia hôm nay kì thực có đi cứu nữ nhân kia, là bị gia nói cho tức giận mới không ra tay, ra nữ nhân kia ở trong lòng mèo của gia quan trọng như vậy a!Không phải nói bình thường đều là chiếu theo pháp lý làm việc sao? Lẽ nào pháp lý của y kêu y đi cướp ngục? Gia cảm thấy từ trước đến giờ kì thực đều là gia đơn phương tình nguyện, gia quấn lấy y, nhưng y từ trước đến giờ đều không biểu thị, chỉ là để gia truy, để gia quấn lấy, lâu lâu còn thấy gia phiền. Y từ trước đến giờ đều không nói gì với gia, lẽ nào kì thực từ đầu đến cuối chỉ là gia nhất sương tình nguyện? Không đến mức vậy chứ?Gia đột nhiên càng thấy phiền muộn, nhị ca cái tên đó đúng là làm người ta không thích nổi, cư nhiên mở miệng nói gia vì chuyện của nữ nhân đó mà phiền lòng, thế nào lại nhất châm kiến huyết chết tiệt như vậy chứ! Gia thừa nhận nữ nhân đó khiến gia có cảm giác nguy cơ.Nghe nương nói, mèo của gia cuối cùng vẫn ra tay cứu nàng ta. Nàng ta thật quan trọng đến vậy sao? Vì nàng ta ngay cả an toàn của bản thân cũng không màng? Lần này hay rồi, y lần này ra tay cho Đồ Thiện cái cớ đả thương y.Gia vẫn thật xui xẻo, vừa phải lo lắng con mèo kia thay lòng đổi dạ, vừa phải lo lắng cho an nguy của con mèo đó. Thôi bỏ đi, ái tình chẳng phải là quá trình khiến người ta lo được lo mất, thần kinh nhạy cảm sao? Gia tự mình cam tâm tình nguyện, chẳng thể trách ai!Việc của nương cũng không thể không lo lắng, nếu tên Đồ Sơn thiêu quán rượu Giang Ninh nương phải làm sao đây? Hừ, việc phiền lòng thật nhiều a!

Chương 34