Người ta nói, thất tình không quan trọng, thất tiền mới quan trọng. Nhưng đối với Nhan Nhã Quyển thì thất chồng mới gọi là quan trọng. Bởi vì Nhã Quyển cô có một ông chồng bá đạo. Thẻ tiền hay tất cả phí sinh hoạt của cô đều do ông chồng Hàn Kiến Phong đó giữ cả, và đặc biệt là anh có tính ghen cực kì, chỉ cần cô tiếp xúc với đàn ông hay động vật là đực thì thôi khỏi, cô sẽ bị cấm túc một tuần. Có khi Nhã Quyển lỡ nhìn người đàn ông khác, Kiến Phong hắc ám đã cấm cô không được đo shopping hay là ra ngoài. Nếu ôm mèo, chó là đực thì mấy con vật nhỏ bé đó sẽ không xuất hiện lần hai trong biệt thự của Hàn gia. Còn nếu ôm bạn, kiểu như chia tay. Lâu ngày không gặp lại, thì cô sẽ bị anh ăn con mẹ nó trọn luôn. Nói chung, ngoài Kiến Phong anh ra, cô không được tiếp xúc với ai cả. Điều đó làm cô rất ức chế. Đến khi nhịn không nỗi, cô đập bàn nói:"Em bực anh lắm rồi. Ghen với chả tuông. Em muốn li hôn" "Em nghĩ nếu em li hôn, em sẽ sống ở đâu? Khi trong người không có một đồng?"Kiến Phong anh…
Chương 6
Thất Tiền Chứ Không Thất Chồng!Tác giả: Ký Túc XênhTruyện Ngôn TìnhNgười ta nói, thất tình không quan trọng, thất tiền mới quan trọng. Nhưng đối với Nhan Nhã Quyển thì thất chồng mới gọi là quan trọng. Bởi vì Nhã Quyển cô có một ông chồng bá đạo. Thẻ tiền hay tất cả phí sinh hoạt của cô đều do ông chồng Hàn Kiến Phong đó giữ cả, và đặc biệt là anh có tính ghen cực kì, chỉ cần cô tiếp xúc với đàn ông hay động vật là đực thì thôi khỏi, cô sẽ bị cấm túc một tuần. Có khi Nhã Quyển lỡ nhìn người đàn ông khác, Kiến Phong hắc ám đã cấm cô không được đo shopping hay là ra ngoài. Nếu ôm mèo, chó là đực thì mấy con vật nhỏ bé đó sẽ không xuất hiện lần hai trong biệt thự của Hàn gia. Còn nếu ôm bạn, kiểu như chia tay. Lâu ngày không gặp lại, thì cô sẽ bị anh ăn con mẹ nó trọn luôn. Nói chung, ngoài Kiến Phong anh ra, cô không được tiếp xúc với ai cả. Điều đó làm cô rất ức chế. Đến khi nhịn không nỗi, cô đập bàn nói:"Em bực anh lắm rồi. Ghen với chả tuông. Em muốn li hôn" "Em nghĩ nếu em li hôn, em sẽ sống ở đâu? Khi trong người không có một đồng?"Kiến Phong anh… Nhan Nhã Quyển trợn to mắt nhìn anh, tay đập xuống bàn:" Anh...anh nói gì? "Từ khi nào anh biến thành ngông cuồng như vậy chứ?" Ngồi xuống ăn sáng đi, rồi lên phòng " Anh vẫn thản nhiên." Anh..."Hàn Kiến Phong bỗng đưa điện thoại lên, rồi nói:" Em cãi nữa...một cú điện thoại sẽ không còn ai trong cô nhi viện ""..."Cô c*n m** d***, ngồi xuống nhìn anh." Đừng có nhìn anh, ăn đi " Anh nói thêm.Nhã Quyển tức giận đến không nói nên lời nữa, cô biết rõ anh...một khi đã nói thì sẽ làm được!Cô không muốn cô nhi viện không còn ai...dưới tay chồng mình đâu.Ăn sáng xong cô đành ngoan ngoãn về phòng, Hàn Kiến Phong tranh thủ vội khóa trái cửa.Cô tức giận đập cửa lớn:" Anh ý gì đây? Muốn nhốt tôi sao? "" Anh không muốn em rời đi..." Anh bên ngoài nói." Hàn Kiến Phong...anh vừa phải thôi " Cô quát lớn, tay vẫn đập cửa." Tối anh về với em " Hàn Kiến Phong quay đi, để cô một mình trong căn phòng đó.Xuống dưới nhà, anh nhìn quản gia." Thiếu gia...làm như vậy thiếu phu nhân..." Quản gia lên tiếng." Cháu biết, nhưng hôm nay cháu phải làm rõ vài việc, không thể để cô ấy đi " Anh thở dài." Xem chừng cô ấy giúp cháu, cho người đứng bên dưới cửa sổ, cô ấy có thể trèo xuống đó " Anh nói thêm, rồi khoác áo vest rời khỏi.Quản gia nhìn cả hai mà đau lòng thay, hai người này...đến khi nào mới như trước đây?Trên phòng, cô ngồi một góc dưới sàn, nước mắt đã rơi xuống." Hàn Kiến Phong..em ghét anh, anh là đồ quá đáng "Tính h*m m**n của anh...vẫn không thay đổi!
Nhan Nhã Quyển trợn to mắt nhìn anh, tay đập xuống bàn:" Anh...anh nói gì? "
Từ khi nào anh biến thành ngông cuồng như vậy chứ?
" Ngồi xuống ăn sáng đi, rồi lên phòng " Anh vẫn thản nhiên.
" Anh..."
Hàn Kiến Phong bỗng đưa điện thoại lên, rồi nói:" Em cãi nữa...một cú điện thoại sẽ không còn ai trong cô nhi viện "
"..."
Cô c*n m** d***, ngồi xuống nhìn anh.
" Đừng có nhìn anh, ăn đi " Anh nói thêm.
Nhã Quyển tức giận đến không nói nên lời nữa, cô biết rõ anh...một khi đã nói thì sẽ làm được!
Cô không muốn cô nhi viện không còn ai...dưới tay chồng mình đâu.
Ăn sáng xong cô đành ngoan ngoãn về phòng, Hàn Kiến Phong tranh thủ vội khóa trái cửa.
Cô tức giận đập cửa lớn:" Anh ý gì đây? Muốn nhốt tôi sao? "
" Anh không muốn em rời đi..." Anh bên ngoài nói.
" Hàn Kiến Phong...anh vừa phải thôi " Cô quát lớn, tay vẫn đập cửa.
" Tối anh về với em " Hàn Kiến Phong quay đi, để cô một mình trong căn phòng đó.
Xuống dưới nhà, anh nhìn quản gia.
" Thiếu gia...làm như vậy thiếu phu nhân..." Quản gia lên tiếng.
" Cháu biết, nhưng hôm nay cháu phải làm rõ vài việc, không thể để cô ấy đi " Anh thở dài.
" Xem chừng cô ấy giúp cháu, cho người đứng bên dưới cửa sổ, cô ấy có thể trèo xuống đó " Anh nói thêm, rồi khoác áo vest rời khỏi.
Quản gia nhìn cả hai mà đau lòng thay, hai người này...đến khi nào mới như trước đây?
Trên phòng, cô ngồi một góc dưới sàn, nước mắt đã rơi xuống.
" Hàn Kiến Phong..em ghét anh, anh là đồ quá đáng "
Tính h*m m**n của anh...vẫn không thay đổi!
Thất Tiền Chứ Không Thất Chồng!Tác giả: Ký Túc XênhTruyện Ngôn TìnhNgười ta nói, thất tình không quan trọng, thất tiền mới quan trọng. Nhưng đối với Nhan Nhã Quyển thì thất chồng mới gọi là quan trọng. Bởi vì Nhã Quyển cô có một ông chồng bá đạo. Thẻ tiền hay tất cả phí sinh hoạt của cô đều do ông chồng Hàn Kiến Phong đó giữ cả, và đặc biệt là anh có tính ghen cực kì, chỉ cần cô tiếp xúc với đàn ông hay động vật là đực thì thôi khỏi, cô sẽ bị cấm túc một tuần. Có khi Nhã Quyển lỡ nhìn người đàn ông khác, Kiến Phong hắc ám đã cấm cô không được đo shopping hay là ra ngoài. Nếu ôm mèo, chó là đực thì mấy con vật nhỏ bé đó sẽ không xuất hiện lần hai trong biệt thự của Hàn gia. Còn nếu ôm bạn, kiểu như chia tay. Lâu ngày không gặp lại, thì cô sẽ bị anh ăn con mẹ nó trọn luôn. Nói chung, ngoài Kiến Phong anh ra, cô không được tiếp xúc với ai cả. Điều đó làm cô rất ức chế. Đến khi nhịn không nỗi, cô đập bàn nói:"Em bực anh lắm rồi. Ghen với chả tuông. Em muốn li hôn" "Em nghĩ nếu em li hôn, em sẽ sống ở đâu? Khi trong người không có một đồng?"Kiến Phong anh… Nhan Nhã Quyển trợn to mắt nhìn anh, tay đập xuống bàn:" Anh...anh nói gì? "Từ khi nào anh biến thành ngông cuồng như vậy chứ?" Ngồi xuống ăn sáng đi, rồi lên phòng " Anh vẫn thản nhiên." Anh..."Hàn Kiến Phong bỗng đưa điện thoại lên, rồi nói:" Em cãi nữa...một cú điện thoại sẽ không còn ai trong cô nhi viện ""..."Cô c*n m** d***, ngồi xuống nhìn anh." Đừng có nhìn anh, ăn đi " Anh nói thêm.Nhã Quyển tức giận đến không nói nên lời nữa, cô biết rõ anh...một khi đã nói thì sẽ làm được!Cô không muốn cô nhi viện không còn ai...dưới tay chồng mình đâu.Ăn sáng xong cô đành ngoan ngoãn về phòng, Hàn Kiến Phong tranh thủ vội khóa trái cửa.Cô tức giận đập cửa lớn:" Anh ý gì đây? Muốn nhốt tôi sao? "" Anh không muốn em rời đi..." Anh bên ngoài nói." Hàn Kiến Phong...anh vừa phải thôi " Cô quát lớn, tay vẫn đập cửa." Tối anh về với em " Hàn Kiến Phong quay đi, để cô một mình trong căn phòng đó.Xuống dưới nhà, anh nhìn quản gia." Thiếu gia...làm như vậy thiếu phu nhân..." Quản gia lên tiếng." Cháu biết, nhưng hôm nay cháu phải làm rõ vài việc, không thể để cô ấy đi " Anh thở dài." Xem chừng cô ấy giúp cháu, cho người đứng bên dưới cửa sổ, cô ấy có thể trèo xuống đó " Anh nói thêm, rồi khoác áo vest rời khỏi.Quản gia nhìn cả hai mà đau lòng thay, hai người này...đến khi nào mới như trước đây?Trên phòng, cô ngồi một góc dưới sàn, nước mắt đã rơi xuống." Hàn Kiến Phong..em ghét anh, anh là đồ quá đáng "Tính h*m m**n của anh...vẫn không thay đổi!