Tác giả:

Đạm tảo Nga Mi. Đào hoa ngọc diện Đậu khấu niên hoa (1) Diễm áp quần phương (2) Diễm mỹ tuyệt luân (3) Diễm mỹ tuyệt tục (4) Diện như quan ngọc (5) Diện tái phù dung (6) Dương chi bạch ngọc... (7) Choang...Choang...Bốp...Bốp “Vương phi, xin người... “ “Vương phi đừng đập nữa “ “Vương phi tha mạng a ~” Trong phòng kết đầy hoa hỉ màu đỏ cùng loạt đồ sinh lễ thượng hạng đều bị thẳng cánh mà bay bị đập xuống đất không hề thương tiếc. Và người đập đó không ai khác chính là người mà đám hạ nhân đang quỳ xuống van xin kia - Vương phi. “Mau thả ta ra... Ta muốn đi ta không muốn ở nơi này... Các ngươi mau tránh đường ra “ - Nữ tử kia hùng hổ mau chóng hét toáng lên rồi chạy ra cửa, nói đúng nàng không muốn ở đây một phút một khắc nào nữa. “Á... Vương phi.. Chạy rồi “ “Mau báo vương gia “ “Vương gia.. Vương gia “ “Ân ~” Nữ tử mặc lớp ren mỏng áo đỏ cưới cười lên thích thú cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi chỗ trời ơi đất hỡi này rồi. Nhưng vừa chưa được mấy giây nhìn đường thì va ngay vào một…

Quyển 2 - Chương 22: Hậu hôn lễ (1)

Song Sinh Linh Châu Yến Tử ĐăngTác giả: Như SongTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐạm tảo Nga Mi. Đào hoa ngọc diện Đậu khấu niên hoa (1) Diễm áp quần phương (2) Diễm mỹ tuyệt luân (3) Diễm mỹ tuyệt tục (4) Diện như quan ngọc (5) Diện tái phù dung (6) Dương chi bạch ngọc... (7) Choang...Choang...Bốp...Bốp “Vương phi, xin người... “ “Vương phi đừng đập nữa “ “Vương phi tha mạng a ~” Trong phòng kết đầy hoa hỉ màu đỏ cùng loạt đồ sinh lễ thượng hạng đều bị thẳng cánh mà bay bị đập xuống đất không hề thương tiếc. Và người đập đó không ai khác chính là người mà đám hạ nhân đang quỳ xuống van xin kia - Vương phi. “Mau thả ta ra... Ta muốn đi ta không muốn ở nơi này... Các ngươi mau tránh đường ra “ - Nữ tử kia hùng hổ mau chóng hét toáng lên rồi chạy ra cửa, nói đúng nàng không muốn ở đây một phút một khắc nào nữa. “Á... Vương phi.. Chạy rồi “ “Mau báo vương gia “ “Vương gia.. Vương gia “ “Ân ~” Nữ tử mặc lớp ren mỏng áo đỏ cưới cười lên thích thú cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi chỗ trời ơi đất hỡi này rồi. Nhưng vừa chưa được mấy giây nhìn đường thì va ngay vào một… "Không ngờ rằng vương phi của chúng ta lại lợi hại đến như vậy nha ha ha. " - Mạc Hải San cười cười nhìn Mạc Nhược Băng. "Quyết định mạo hiểm cưới nàng là không sai mà" - Mạc Nhược Băng khoanh tay trước ngực. "Bây giờ ta cần sự trợ giúp của hai vị vương gia đây" - Song Sinh Linh nhìn Yến Tử đưa mắt nhìn hai nam nhân. "Nàng nói đi/ Muội nói đi" "Bát ca ta cần những người đáng tin cậy mở cửa hàng trên các ngóc ngách ở thành Đông Tề Quốc cái này chắc không làm khó ca chứ" - Song Sinh Linh cười mỉm. "Không hề!  Ta theo muội" - Mạc Hải San chấp tay tuân thủ. "Còn ta? " - Mạc Nhược Băng nhìn chằm chằm nàng. "Còn ta cần vương gia huy động binh sĩ căn phòng nghiêm ngặt các lối ra trong núi ngoài núi" - Song Sinh Linh ngừng lại xem phản ứng của hắn. "Ta làm được" "Và... " "Còn gì? " -  hai nam nhân đồng thanh. "Cần hổ phù của vương gia huy động đội quân tinh nhuệ do chính ta đào tạo" - Song Sinh Linh nở nụ cười e lệ. "Sao lại vậy? " "Rất cần cho buổi tiệc đêm mai trong cung chứ sao" -Yến Tử thưởng thức trà nói. "Tiệc ngày mai có chuyện gì sao? " - Hai nam nhân khó hiểu. "Tất nhiên là có rồi! Hây!  Sẽ có kịch hay để coi" **Đầu Song Sinh Linh cài đầy trâm, toàn thân đeo đầy châu ngọc, trang phục mát mẻ theo style “hip hop”. Hôm nay Thập Tam Vương gia anh tuấn đến mức khiến người khác căm phẫn. Áo bào thêu Bàn Long, mão Hoàng kim, tôn đậm khí thế bức người tỏa ra từ khuôn mặt ngăm trắng anh tuấn.Nam nhân khi mặc áo đỏ thường đem đến cho người ta cảm giác rất lòe loẹt, chẳng muốn nhìn. Nhưng Mạc Nhược Băng thì khác, áo đỏ khoác trên người hắn khiến người ta cảm thấy cuốn hút lạ thường, không thể rời mắt.Cũng khiến người ta phải than thở trang phục đỏ thật kén chọn người, nhưng không phụ người có vóc dáng đẹp mặc nó.Buổi trưa bày mười bảy bàn yến tại điện Càn Long, do đại thần văn võ đại thần của Đông Tề Quốc tiếp đón, chiêu đãi các sứ thần đến mừng hậu hôn lễ từ các nước khác. Hình như thân thế Hoàng đế Đông Tề Quốc  không tốt, chỉ xuất hiện giữa buổi trưa trong chốc lát, nâng chén đưa về phía chúng sứ thần, nói vài câu khách sáo liền bãi giá rời đi, để lại những người khác tiếp tục tham dự yến tiệc.Song Sinh Linh biết rõ khi nàng trở thành nữ nhân của Thập Tam Vương gia ưu tú này, sẽ may mắn được nhiều người chiêm ngưỡng. Cho nên thoa nghệ vàng khắp mặt, cài trâm đầy đầu, mặc trang phục hở lưng để xông ra trận. Mười ngón tay mỗi ngón đeo hai chiếc nhẫn, trên mỗi ánh tay đeo một tá vòng vàng, suốt đường kêu linh kinh leng keng, lại cố ý chọn loại phấn sáp bán tại chợ đêm một đồng một hộp, hương thơm nức mũi, đi qua nơi nào là nơi đó hắt hơi không dừng lại được.

"Không ngờ rằng vương phi của chúng ta lại lợi hại đến như vậy nha ha ha. " - Mạc Hải San cười cười nhìn Mạc Nhược Băng. 

"Quyết định mạo hiểm cưới nàng là không sai mà" - Mạc Nhược Băng khoanh tay trước ngực. 

"Bây giờ ta cần sự trợ giúp của hai vị vương gia đây" - Song Sinh Linh nhìn Yến Tử đưa mắt nhìn hai nam nhân. 

"Nàng nói đi/ Muội nói đi" 

"Bát ca ta cần những người đáng tin cậy mở cửa hàng trên các ngóc ngách ở thành Đông Tề Quốc cái này chắc không làm khó ca chứ" - Song Sinh Linh cười mỉm. 

"Không hề!  Ta theo muội" - Mạc Hải San chấp tay tuân thủ. 

"Còn ta? " - Mạc Nhược Băng nhìn chằm chằm nàng. 

"Còn ta cần vương gia huy động binh sĩ căn phòng nghiêm ngặt các lối ra trong núi ngoài núi" - Song Sinh Linh ngừng lại xem phản ứng của hắn. 

"Ta làm được" 

"Và... " 

"Còn gì? " -  hai nam nhân đồng thanh. 

"Cần hổ phù của vương gia huy động đội quân tinh nhuệ do chính ta đào tạo" - Song Sinh Linh nở nụ cười e lệ. 

"Sao lại vậy? " 

"Rất cần cho buổi tiệc đêm mai trong cung chứ sao" -Yến Tử thưởng thức trà nói. 

"Tiệc ngày mai có chuyện gì sao? " - Hai nam nhân khó hiểu. 

"Tất nhiên là có rồi! Hây!  Sẽ có kịch hay để coi" 

**

Đầu Song Sinh Linh cài đầy trâm, toàn thân đeo đầy châu ngọc, trang phục mát mẻ theo style “hip hop”. 

Hôm nay Thập Tam Vương gia anh tuấn đến mức khiến người khác căm phẫn. Áo bào thêu Bàn Long, mão Hoàng kim, tôn đậm khí thế bức người tỏa ra từ khuôn mặt ngăm trắng anh tuấn.

Nam nhân khi mặc áo đỏ thường đem đến cho người ta cảm giác rất lòe loẹt, chẳng muốn nhìn. 

Nhưng Mạc Nhược Băng thì khác, áo đỏ khoác trên người hắn khiến người ta cảm thấy cuốn hút lạ thường, không thể rời mắt.

Cũng khiến người ta phải than thở trang phục đỏ thật kén chọn người, nhưng không phụ người có vóc dáng đẹp mặc nó.

Buổi trưa bày mười bảy bàn yến tại điện Càn Long, do đại thần văn võ đại thần của Đông Tề Quốc tiếp đón, chiêu đãi các sứ thần đến mừng hậu hôn lễ từ các nước khác. 

Hình như thân thế Hoàng đế Đông Tề Quốc  không tốt, chỉ xuất hiện giữa buổi trưa trong chốc lát, nâng chén đưa về phía chúng sứ thần, nói vài câu khách sáo liền bãi giá rời đi, để lại những người khác tiếp tục tham dự yến tiệc.

Song Sinh Linh biết rõ khi nàng trở thành nữ nhân của Thập Tam Vương gia ưu tú này, sẽ may mắn được nhiều người chiêm ngưỡng. Cho nên thoa nghệ vàng khắp mặt, cài trâm đầy đầu, mặc trang phục hở lưng để xông ra trận. 

Mười ngón tay mỗi ngón đeo hai chiếc nhẫn, trên mỗi ánh tay đeo một tá vòng vàng, suốt đường kêu linh kinh leng keng, lại cố ý chọn loại phấn sáp bán tại chợ đêm một đồng một hộp, hương thơm nức mũi, đi qua nơi nào là nơi đó hắt hơi không dừng lại được.

Song Sinh Linh Châu Yến Tử ĐăngTác giả: Như SongTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐạm tảo Nga Mi. Đào hoa ngọc diện Đậu khấu niên hoa (1) Diễm áp quần phương (2) Diễm mỹ tuyệt luân (3) Diễm mỹ tuyệt tục (4) Diện như quan ngọc (5) Diện tái phù dung (6) Dương chi bạch ngọc... (7) Choang...Choang...Bốp...Bốp “Vương phi, xin người... “ “Vương phi đừng đập nữa “ “Vương phi tha mạng a ~” Trong phòng kết đầy hoa hỉ màu đỏ cùng loạt đồ sinh lễ thượng hạng đều bị thẳng cánh mà bay bị đập xuống đất không hề thương tiếc. Và người đập đó không ai khác chính là người mà đám hạ nhân đang quỳ xuống van xin kia - Vương phi. “Mau thả ta ra... Ta muốn đi ta không muốn ở nơi này... Các ngươi mau tránh đường ra “ - Nữ tử kia hùng hổ mau chóng hét toáng lên rồi chạy ra cửa, nói đúng nàng không muốn ở đây một phút một khắc nào nữa. “Á... Vương phi.. Chạy rồi “ “Mau báo vương gia “ “Vương gia.. Vương gia “ “Ân ~” Nữ tử mặc lớp ren mỏng áo đỏ cưới cười lên thích thú cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi chỗ trời ơi đất hỡi này rồi. Nhưng vừa chưa được mấy giây nhìn đường thì va ngay vào một… "Không ngờ rằng vương phi của chúng ta lại lợi hại đến như vậy nha ha ha. " - Mạc Hải San cười cười nhìn Mạc Nhược Băng. "Quyết định mạo hiểm cưới nàng là không sai mà" - Mạc Nhược Băng khoanh tay trước ngực. "Bây giờ ta cần sự trợ giúp của hai vị vương gia đây" - Song Sinh Linh nhìn Yến Tử đưa mắt nhìn hai nam nhân. "Nàng nói đi/ Muội nói đi" "Bát ca ta cần những người đáng tin cậy mở cửa hàng trên các ngóc ngách ở thành Đông Tề Quốc cái này chắc không làm khó ca chứ" - Song Sinh Linh cười mỉm. "Không hề!  Ta theo muội" - Mạc Hải San chấp tay tuân thủ. "Còn ta? " - Mạc Nhược Băng nhìn chằm chằm nàng. "Còn ta cần vương gia huy động binh sĩ căn phòng nghiêm ngặt các lối ra trong núi ngoài núi" - Song Sinh Linh ngừng lại xem phản ứng của hắn. "Ta làm được" "Và... " "Còn gì? " -  hai nam nhân đồng thanh. "Cần hổ phù của vương gia huy động đội quân tinh nhuệ do chính ta đào tạo" - Song Sinh Linh nở nụ cười e lệ. "Sao lại vậy? " "Rất cần cho buổi tiệc đêm mai trong cung chứ sao" -Yến Tử thưởng thức trà nói. "Tiệc ngày mai có chuyện gì sao? " - Hai nam nhân khó hiểu. "Tất nhiên là có rồi! Hây!  Sẽ có kịch hay để coi" **Đầu Song Sinh Linh cài đầy trâm, toàn thân đeo đầy châu ngọc, trang phục mát mẻ theo style “hip hop”. Hôm nay Thập Tam Vương gia anh tuấn đến mức khiến người khác căm phẫn. Áo bào thêu Bàn Long, mão Hoàng kim, tôn đậm khí thế bức người tỏa ra từ khuôn mặt ngăm trắng anh tuấn.Nam nhân khi mặc áo đỏ thường đem đến cho người ta cảm giác rất lòe loẹt, chẳng muốn nhìn. Nhưng Mạc Nhược Băng thì khác, áo đỏ khoác trên người hắn khiến người ta cảm thấy cuốn hút lạ thường, không thể rời mắt.Cũng khiến người ta phải than thở trang phục đỏ thật kén chọn người, nhưng không phụ người có vóc dáng đẹp mặc nó.Buổi trưa bày mười bảy bàn yến tại điện Càn Long, do đại thần văn võ đại thần của Đông Tề Quốc tiếp đón, chiêu đãi các sứ thần đến mừng hậu hôn lễ từ các nước khác. Hình như thân thế Hoàng đế Đông Tề Quốc  không tốt, chỉ xuất hiện giữa buổi trưa trong chốc lát, nâng chén đưa về phía chúng sứ thần, nói vài câu khách sáo liền bãi giá rời đi, để lại những người khác tiếp tục tham dự yến tiệc.Song Sinh Linh biết rõ khi nàng trở thành nữ nhân của Thập Tam Vương gia ưu tú này, sẽ may mắn được nhiều người chiêm ngưỡng. Cho nên thoa nghệ vàng khắp mặt, cài trâm đầy đầu, mặc trang phục hở lưng để xông ra trận. Mười ngón tay mỗi ngón đeo hai chiếc nhẫn, trên mỗi ánh tay đeo một tá vòng vàng, suốt đường kêu linh kinh leng keng, lại cố ý chọn loại phấn sáp bán tại chợ đêm một đồng một hộp, hương thơm nức mũi, đi qua nơi nào là nơi đó hắt hơi không dừng lại được.

Quyển 2 - Chương 22: Hậu hôn lễ (1)