Editor: Vũ Linh ... “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên…

Chương 45-2

Trong Nhà Có Một Nam PhụTác giả: Ngũ Gia Bì ĐảnTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Vũ Linh ... “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên… Editor: Snowflake HD Vẻ mặt Diệp Đàn có chút lo lắng, cô ở trong lòng Ngọc Bạch Y mở miệng nói: "Tại sao lại bị sốt chứ! Rồng cũng bị bệnh được à? Có nặng lắm không? Rồng bị sốt uống thuốc cảm có được không? Tôi nên mua thuốc gì đây?""Thuốc cảm được rồi."Ngọc Bạch Y bình tĩnh trả lời cô gái trong ngực mình, hắn muốn thả cô đi, nhưng cánh tay không chịu sự khống chế  càng ôm cô chặt hơn."Vậy tôi đi mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm luôn, nam thần anh đợi tôi một chút!" Diệp Đàn đẩy Ngọc Bạch Y, hắn không nhúc nhích, thậm chí cái ôm lần này của Ngọc Bạch Y rất mạnh mẽ ấm áp, cô không đủ sức để đấu với hắn, "Nam thần, anh nên buông tôi ra, tôi muốn đi mua thuốc."Cổ họng Ngọc Bạch Y mơ hồ phát ra tiếng ừ, nhưng cánh tay lại không di chuyển.Diệp Đàn nghĩ dù sao Ngọc Bạch Y cũng đang bệnh, cho nên cô phải kiềm chế, tiếp tục nói: "Nam thần, tôi đi mua thuốc cho anh, anh uống xong mới có thể khỏe lại, tôi sẽ đi nhanh về nhanh mà."Rốt cuộc Ngọc Bạch Y cũng buông Diệp Đàn ra, nhưng hắn vẫn giữ cô trong ngực, cúi đầu nhìn cô chăm chú.Diệp Đàn im lặng nhìn hắn, ánh mắt hắn lại biến thành màu bạc, màu bạc rất đẹp, giống như ngân hà xa xôi thần bí.Sau đó Diệp Đàn nhìn thấy Ngọc Bạch Y cúi đầu, hôn nhẹ lên mắt cô.Hắn nói: "Đi đi."Giọng nói khàn khàn, cực kì cuốn hút.Diệp Đàn "Khụ khụ" vài tiếng, che giấu cảm xúc mê mẩn cùng ngượng ngùng trong lòng, nhẹ nhàng dìu hắn đến giường nằm nghỉ ngơi."Nam thần, anh nằm nghỉ một lát đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại."Diệp Đàn định ra ngoài nhưng suy nghĩ một hồi, cô lại đi vào phòng vệ sinh, lấy khăn mặt Ngọc Bạch Y ra, thấm nước, nghĩ nên chườm khăn lạnh cho Ngọc Bạch Y rồi cô sẽ đi.Kết quả mới từ phòng vệ sinh ra, chỉ còn cách chiếc giường khoảng năm sáu bước chân, Diệp Đàn vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y có điểm kỳ lạ.Hắn ngồi ngay ngắn, nhắm chặt hai mắt, lông mày nhăn nhó, ban nãy cô ở bên cạnh hắn, thấy hắn rất bình thường mà, nhưng tại sao mới rời khỏi có hơn một phút, lúc quay lại, trán hắn lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ, mồ hôi đổ xuống ướt nhẹt mái tóc dài của hắn, tóc dính vào khuôn mặt khiến hắn trông có chút xanh xao, quần áo hắn, đều bị ướt đẫm.Diệp Đàn cực kì kinh ngạc, cô đi về phía trước vài bước, cúi người giơ tay đặt vào trán Ngọc Bạch Y, nói, "Nam thần, anh bị bệnh rất nặng sao?"Nhưng mà trán không hề nóng.Lúc Diệp Đàn nhận ra được điều này, Ngọc Bạch Y đã mở mắt, tay phải hắn nắm lấy bàn tay đang đặt trên trán mình.Diệp Đàn nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của Ngọc Bạch Y cô cảm thấy có chút khó hiểu, tay hắn dùng lực nắm lấy tay cô, đột nhiên cô có dự cảm không tốt"Tại sao tôi lại cảm thấy.." Diệp Đàn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Ngọc Bạch Y, trong lòng bỗng dưng có chút sợ hãi, "Chuyện này, nam thần, anh không giống bị sốt?"Ngọc Bạch Y nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng Diệp Đàn cảm thấy ẩn sâu trong ánh mắt hắn là... Kiềm chế và rối loạn.Diệp Đàn cười gượng, "Vẫn nên đi mua thuốc thì tốt hơn."Cô vừa nói xong, định rút lại bàn tay đang bị Ngọc Bạch Y nắm, kết quả Ngọc Bạch Y kéo một cái, quăng cô ngã lên giường.Cả người Diệp Đàn vẫn còn ngơ ngác, Ngọc Bạch Y lập tức xoay người đè cô ở dưới, mái tóc đen dài của hắn buông xuống, vài sợi tóc dừng lại trên khuôn mặt Diệp Đàn.Diệp Đàn cứ như vậy ngây ngốc nhìn Ngọc Bạch Y ở cực kì gần mình, hắn dán sát vào cô, nhiệt độ cơ thể hắn lại trở nên nóng bỏng."Không phải bảo ra ngoài sao?" Hắn cúi đầu mở miệng, giọng nói hắn đã hoàn toàn khàn đi, trầm thấp, cộng thêm mồ hôi làm ướt nhẹt tóc hắn, trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Đàn lại có thể suy nghĩ Ngọc Bạch Y thật quyến rũ."Đã vậy còn quay lại, đúng là cô gái ngốc."Hắn say đắm nhìn Diệp Đàn, hai tay chống hai bên Diệp Đàn, sau đó hắn cúi đầu, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi cô, dịu dàng nói, "Tôi không nghĩ có thể để em đi được nữa."Diệp Đàn khẩn trương đến mức chân tay cứng đờ.Tại sao kịch bản lại trở thành như vậy!!! Diệp Đàn cực kì cực kì cực kì không chịu nổi k*ch th*ch a a a a a a!!!!!"Anh Anh Anh Anh Anh... Anh không bị sốt?""Ừ."Bạch Ngọc Y nhẹ lắc đầu, đến sát Diệp Đàn, hôn lên môi cô, sau cùng lưỡi hắn ung dung tiến vào trong miệng Diệp Đàn."Không phải sốt, đ*ng d*c mà thôi"Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng hắn đã phát sinh d*c v*ng mãnh liệt.

Editor: Snowflake HD 

Vẻ mặt Diệp Đàn có chút lo lắng, cô ở trong lòng Ngọc Bạch Y mở miệng nói: "Tại sao lại bị sốt chứ! Rồng cũng bị bệnh được à? Có nặng lắm không? Rồng bị sốt uống thuốc cảm có được không? Tôi nên mua thuốc gì đây?"

"Thuốc cảm được rồi."

Ngọc Bạch Y bình tĩnh trả lời cô gái trong ngực mình, hắn muốn thả cô đi, nhưng cánh tay không chịu sự khống chế  càng ôm cô chặt hơn.

"Vậy tôi đi mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm luôn, nam thần anh đợi tôi một chút!" Diệp Đàn đẩy Ngọc Bạch Y, hắn không nhúc nhích, thậm chí cái ôm lần này của Ngọc Bạch Y rất mạnh mẽ ấm áp, cô không đủ sức để đấu với hắn, "Nam thần, anh nên buông tôi ra, tôi muốn đi mua thuốc."

Cổ họng Ngọc Bạch Y mơ hồ phát ra tiếng ừ, nhưng cánh tay lại không di chuyển.

Diệp Đàn nghĩ dù sao Ngọc Bạch Y cũng đang bệnh, cho nên cô phải kiềm chế, tiếp tục nói: "Nam thần, tôi đi mua thuốc cho anh, anh uống xong mới có thể khỏe lại, tôi sẽ đi nhanh về nhanh mà."

Rốt cuộc Ngọc Bạch Y cũng buông Diệp Đàn ra, nhưng hắn vẫn giữ cô trong ngực, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Diệp Đàn im lặng nhìn hắn, ánh mắt hắn lại biến thành màu bạc, màu bạc rất đẹp, giống như ngân hà xa xôi thần bí.

Sau đó Diệp Đàn nhìn thấy Ngọc Bạch Y cúi đầu, hôn nhẹ lên mắt cô.

Hắn nói: "Đi đi."

Giọng nói khàn khàn, cực kì cuốn hút.

Diệp Đàn "Khụ khụ" vài tiếng, che giấu cảm xúc mê mẩn cùng ngượng ngùng trong lòng, nhẹ nhàng dìu hắn đến giường nằm nghỉ ngơi.

"Nam thần, anh nằm nghỉ một lát đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại."

Diệp Đàn định ra ngoài nhưng suy nghĩ một hồi, cô lại đi vào phòng vệ sinh, lấy khăn mặt Ngọc Bạch Y ra, thấm nước, nghĩ nên chườm khăn lạnh cho Ngọc Bạch Y rồi cô sẽ đi.

Kết quả mới từ phòng vệ sinh ra, chỉ còn cách chiếc giường khoảng năm sáu bước chân, Diệp Đàn vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y có điểm kỳ lạ.

Hắn ngồi ngay ngắn, nhắm chặt hai mắt, lông mày nhăn nhó, ban nãy cô ở bên cạnh hắn, thấy hắn rất bình thường mà, nhưng tại sao mới rời khỏi có hơn một phút, lúc quay lại, trán hắn lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ, mồ hôi đổ xuống ướt nhẹt mái tóc dài của hắn, tóc dính vào khuôn mặt khiến hắn trông có chút xanh xao, quần áo hắn, đều bị ướt đẫm.

Diệp Đàn cực kì kinh ngạc, cô đi về phía trước vài bước, cúi người giơ tay đặt vào trán Ngọc Bạch Y, nói, "Nam thần, anh bị bệnh rất nặng sao?"

Nhưng mà trán không hề nóng.

Lúc Diệp Đàn nhận ra được điều này, Ngọc Bạch Y đã mở mắt, tay phải hắn nắm lấy bàn tay đang đặt trên trán mình.

Diệp Đàn nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của Ngọc Bạch Y cô cảm thấy có chút khó hiểu, tay hắn dùng lực nắm lấy tay cô, đột nhiên cô có dự cảm không tốt

"Tại sao tôi lại cảm thấy.." Diệp Đàn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Ngọc Bạch Y, trong lòng bỗng dưng có chút sợ hãi, "Chuyện này, nam thần, anh không giống bị sốt?"

Ngọc Bạch Y nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng Diệp Đàn cảm thấy ẩn sâu trong ánh mắt hắn là... Kiềm chế và rối loạn.

Diệp Đàn cười gượng, "Vẫn nên đi mua thuốc thì tốt hơn."

Cô vừa nói xong, định rút lại bàn tay đang bị Ngọc Bạch Y nắm, kết quả Ngọc Bạch Y kéo một cái, quăng cô ngã lên giường.

Cả người Diệp Đàn vẫn còn ngơ ngác, Ngọc Bạch Y lập tức xoay người đè cô ở dưới, mái tóc đen dài của hắn buông xuống, vài sợi tóc dừng lại trên khuôn mặt Diệp Đàn.

Diệp Đàn cứ như vậy ngây ngốc nhìn Ngọc Bạch Y ở cực kì gần mình, hắn dán sát vào cô, nhiệt độ cơ thể hắn lại trở nên nóng bỏng.

"Không phải bảo ra ngoài sao?" Hắn cúi đầu mở miệng, giọng nói hắn đã hoàn toàn khàn đi, trầm thấp, cộng thêm mồ hôi làm ướt nhẹt tóc hắn, trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Đàn lại có thể suy nghĩ Ngọc Bạch Y thật quyến rũ.

"Đã vậy còn quay lại, đúng là cô gái ngốc."

Hắn say đắm nhìn Diệp Đàn, hai tay chống hai bên Diệp Đàn, sau đó hắn cúi đầu, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi cô, dịu dàng nói, "Tôi không nghĩ có thể để em đi được nữa."

Diệp Đàn khẩn trương đến mức chân tay cứng đờ.

Tại sao kịch bản lại trở thành như vậy!!! Diệp Đàn cực kì cực kì cực kì không chịu nổi k*ch th*ch a a a a a a!!!!!

"Anh Anh Anh Anh Anh... Anh không bị sốt?"

"Ừ."

Bạch Ngọc Y nhẹ lắc đầu, đến sát Diệp Đàn, hôn lên môi cô, sau cùng lưỡi hắn ung dung tiến vào trong miệng Diệp Đàn.

"Không phải sốt, đ*ng d*c mà thôi"

Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng hắn đã phát sinh d*c v*ng mãnh liệt.

Trong Nhà Có Một Nam PhụTác giả: Ngũ Gia Bì ĐảnTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Vũ Linh ... “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên… Editor: Snowflake HD Vẻ mặt Diệp Đàn có chút lo lắng, cô ở trong lòng Ngọc Bạch Y mở miệng nói: "Tại sao lại bị sốt chứ! Rồng cũng bị bệnh được à? Có nặng lắm không? Rồng bị sốt uống thuốc cảm có được không? Tôi nên mua thuốc gì đây?""Thuốc cảm được rồi."Ngọc Bạch Y bình tĩnh trả lời cô gái trong ngực mình, hắn muốn thả cô đi, nhưng cánh tay không chịu sự khống chế  càng ôm cô chặt hơn."Vậy tôi đi mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm luôn, nam thần anh đợi tôi một chút!" Diệp Đàn đẩy Ngọc Bạch Y, hắn không nhúc nhích, thậm chí cái ôm lần này của Ngọc Bạch Y rất mạnh mẽ ấm áp, cô không đủ sức để đấu với hắn, "Nam thần, anh nên buông tôi ra, tôi muốn đi mua thuốc."Cổ họng Ngọc Bạch Y mơ hồ phát ra tiếng ừ, nhưng cánh tay lại không di chuyển.Diệp Đàn nghĩ dù sao Ngọc Bạch Y cũng đang bệnh, cho nên cô phải kiềm chế, tiếp tục nói: "Nam thần, tôi đi mua thuốc cho anh, anh uống xong mới có thể khỏe lại, tôi sẽ đi nhanh về nhanh mà."Rốt cuộc Ngọc Bạch Y cũng buông Diệp Đàn ra, nhưng hắn vẫn giữ cô trong ngực, cúi đầu nhìn cô chăm chú.Diệp Đàn im lặng nhìn hắn, ánh mắt hắn lại biến thành màu bạc, màu bạc rất đẹp, giống như ngân hà xa xôi thần bí.Sau đó Diệp Đàn nhìn thấy Ngọc Bạch Y cúi đầu, hôn nhẹ lên mắt cô.Hắn nói: "Đi đi."Giọng nói khàn khàn, cực kì cuốn hút.Diệp Đàn "Khụ khụ" vài tiếng, che giấu cảm xúc mê mẩn cùng ngượng ngùng trong lòng, nhẹ nhàng dìu hắn đến giường nằm nghỉ ngơi."Nam thần, anh nằm nghỉ một lát đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại."Diệp Đàn định ra ngoài nhưng suy nghĩ một hồi, cô lại đi vào phòng vệ sinh, lấy khăn mặt Ngọc Bạch Y ra, thấm nước, nghĩ nên chườm khăn lạnh cho Ngọc Bạch Y rồi cô sẽ đi.Kết quả mới từ phòng vệ sinh ra, chỉ còn cách chiếc giường khoảng năm sáu bước chân, Diệp Đàn vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y có điểm kỳ lạ.Hắn ngồi ngay ngắn, nhắm chặt hai mắt, lông mày nhăn nhó, ban nãy cô ở bên cạnh hắn, thấy hắn rất bình thường mà, nhưng tại sao mới rời khỏi có hơn một phút, lúc quay lại, trán hắn lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ, mồ hôi đổ xuống ướt nhẹt mái tóc dài của hắn, tóc dính vào khuôn mặt khiến hắn trông có chút xanh xao, quần áo hắn, đều bị ướt đẫm.Diệp Đàn cực kì kinh ngạc, cô đi về phía trước vài bước, cúi người giơ tay đặt vào trán Ngọc Bạch Y, nói, "Nam thần, anh bị bệnh rất nặng sao?"Nhưng mà trán không hề nóng.Lúc Diệp Đàn nhận ra được điều này, Ngọc Bạch Y đã mở mắt, tay phải hắn nắm lấy bàn tay đang đặt trên trán mình.Diệp Đàn nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của Ngọc Bạch Y cô cảm thấy có chút khó hiểu, tay hắn dùng lực nắm lấy tay cô, đột nhiên cô có dự cảm không tốt"Tại sao tôi lại cảm thấy.." Diệp Đàn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Ngọc Bạch Y, trong lòng bỗng dưng có chút sợ hãi, "Chuyện này, nam thần, anh không giống bị sốt?"Ngọc Bạch Y nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng Diệp Đàn cảm thấy ẩn sâu trong ánh mắt hắn là... Kiềm chế và rối loạn.Diệp Đàn cười gượng, "Vẫn nên đi mua thuốc thì tốt hơn."Cô vừa nói xong, định rút lại bàn tay đang bị Ngọc Bạch Y nắm, kết quả Ngọc Bạch Y kéo một cái, quăng cô ngã lên giường.Cả người Diệp Đàn vẫn còn ngơ ngác, Ngọc Bạch Y lập tức xoay người đè cô ở dưới, mái tóc đen dài của hắn buông xuống, vài sợi tóc dừng lại trên khuôn mặt Diệp Đàn.Diệp Đàn cứ như vậy ngây ngốc nhìn Ngọc Bạch Y ở cực kì gần mình, hắn dán sát vào cô, nhiệt độ cơ thể hắn lại trở nên nóng bỏng."Không phải bảo ra ngoài sao?" Hắn cúi đầu mở miệng, giọng nói hắn đã hoàn toàn khàn đi, trầm thấp, cộng thêm mồ hôi làm ướt nhẹt tóc hắn, trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Đàn lại có thể suy nghĩ Ngọc Bạch Y thật quyến rũ."Đã vậy còn quay lại, đúng là cô gái ngốc."Hắn say đắm nhìn Diệp Đàn, hai tay chống hai bên Diệp Đàn, sau đó hắn cúi đầu, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi cô, dịu dàng nói, "Tôi không nghĩ có thể để em đi được nữa."Diệp Đàn khẩn trương đến mức chân tay cứng đờ.Tại sao kịch bản lại trở thành như vậy!!! Diệp Đàn cực kì cực kì cực kì không chịu nổi k*ch th*ch a a a a a a!!!!!"Anh Anh Anh Anh Anh... Anh không bị sốt?""Ừ."Bạch Ngọc Y nhẹ lắc đầu, đến sát Diệp Đàn, hôn lên môi cô, sau cùng lưỡi hắn ung dung tiến vào trong miệng Diệp Đàn."Không phải sốt, đ*ng d*c mà thôi"Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng hắn đã phát sinh d*c v*ng mãnh liệt.

Chương 45-2