Buổi tối chín giờ, đường dây liên lạc trước sau như một đúng giờ gọi tới thành S, nhưng gọi liên tục ba lần, di động của Lee vẫn không ai bắt máy, Kha Lạc bắt đầu có phần lo lắng, lúc này đi quán bar cũng quá sớm, suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại tới nhà Tạ Viêm. Thật lâu mới có người lại nghe, là thanh âm hoang mang, rối loạn của Thư Niệm, tựa hồ còn mang theo cả chút th* d*c không ngừng, “Là, là Tiểu Lạc sao?” Trong nháy mắt Kha Lạc có phần xấu hổ, xem ra hình như là quấy rầy chuyện tốt của người khác, vừa mới nghĩ tới việc mở miệng nói xin lỗi, bên kia đột nhiên truyền đến ‘Rầm’ một tiếng, rồi tiếng hô kinh hãi của Thư Niệm, và tiếng hai người đàn ông cãi nhau ầm ĩ vang lên, tiếng đồ vật bị lật nhào rơi xuống đất, tiếng đồ thủy tinh nát vụn. “Tiểu Lạc, cậu đến đây nhanh lên, anh tôi, anh tôi đánh nhau với Tạ Viêm.” Giọng Thư Niệm đã khản đặc, gấp đến độ hơi phát run. “Anh đừng hoảng.” Kha Lạc đứng lên khỏi giường, bất giác tăng cao giọng, tưởng như có thể nghe thấy tiếng tim mình…
Chương 10: Phiên ngoại 1 Hãy cuốn gói đi ngủ sô pha
Trì Ái - Cẩu Huyết Thành HàTác giả: Cẩu Huyết Thành HàTruyện Đam MỹBuổi tối chín giờ, đường dây liên lạc trước sau như một đúng giờ gọi tới thành S, nhưng gọi liên tục ba lần, di động của Lee vẫn không ai bắt máy, Kha Lạc bắt đầu có phần lo lắng, lúc này đi quán bar cũng quá sớm, suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại tới nhà Tạ Viêm. Thật lâu mới có người lại nghe, là thanh âm hoang mang, rối loạn của Thư Niệm, tựa hồ còn mang theo cả chút th* d*c không ngừng, “Là, là Tiểu Lạc sao?” Trong nháy mắt Kha Lạc có phần xấu hổ, xem ra hình như là quấy rầy chuyện tốt của người khác, vừa mới nghĩ tới việc mở miệng nói xin lỗi, bên kia đột nhiên truyền đến ‘Rầm’ một tiếng, rồi tiếng hô kinh hãi của Thư Niệm, và tiếng hai người đàn ông cãi nhau ầm ĩ vang lên, tiếng đồ vật bị lật nhào rơi xuống đất, tiếng đồ thủy tinh nát vụn. “Tiểu Lạc, cậu đến đây nhanh lên, anh tôi, anh tôi đánh nhau với Tạ Viêm.” Giọng Thư Niệm đã khản đặc, gấp đến độ hơi phát run. “Anh đừng hoảng.” Kha Lạc đứng lên khỏi giường, bất giác tăng cao giọng, tưởng như có thể nghe thấy tiếng tim mình… Lúc chập tối, sau khi ba kẻ sống chung ăn xong cơm chiều thì về chỗ của mình: Chú Lee ngồi trên ghế sa lon uống nước trái cây xem tin tức, đại Kha Lạc dọn dẹp giá sách, tiểu Kha Lạc vùi đầu ôn tập bài vở.Trong không khí gia đình hài hòa ấm áp ấy, bất chợt ——Đại Kha Lạc: “A, đĩa phim DVD này là của Mao Duyệt đưa sao?”Tiểu Kha Lạc quay người lại: “Đúng vậy, còn nhớ à?”“Đương nhiên nhớ.” Đại Kha Lạc đắm chìm trong ký ức, mỉm cười nói: “Cô bé ấy đã hẹn tôi đến dưới cầu vượt, trộm đưa tôi.”“Nghe nói do số lượng có hạn mà.” Tiểu Kha Lạc cũng cười.“Mao Duyệt là ai?” Chú Lee ở một bên nhướng mày.Tiểu Kha Lạc đỏ mặt: “Là cô bạn lớp bên cạnh, hình như… thích tôi.”Đại Kha Lạc: “Thẹn thùng làm gì, cô ấy đúng là thích cậu mà.”Tiểu Kha Lạc: “Lúc đó chẳng phải là thích anh sao!”Chú Lee hừ lạnh: “Bọn nhóc con biết cái gì mà kêu thích.”Tiểu Kha Lạc: “Ai nói không biết, anh không biết tôi bình thường uy phong nhiều đến cỡ nào đâu, rất nhiều người thích tôi.”Đại Kha Lạc: “Hơn nữa tôi cảm thấy Mao Duyệt còn rất đáng yêu.”Tiểu Kha Lạc: “Đúng vậy, giống như rất hiểu về phim ảnh.”~*~Sau nhiều phút thảo luận nhiệt liệt.Chú Lee khoác lên chiếc mặt nạ sương giá, không thể nhịn được nữa: “Hai người cứ từ từ nói, tôi đi ngủ.”Tiểu Kha Lạc bỏ lại sách giáo khoa, bám đuôi phía sau chú Lee, “Tôi cũng đi ngủ.”“Cậu đêm nay ngủ sô pha!”Tiểu Kha Lạc cả kinh, vẻ mặt oan uổng, “Lee, tôi sai rồi…”Đại Kha Lạc hân hoan cong mày, “Nói vậy đêm nay tôi có thể ngủ giường sao?”Chú Lee cười lạnh: “Không thể.”Đại Kha Lạc: “Vậy tôi ngủ đâu?”“Đêm nay đều cút đi ngủ sô pha cho tôi!”Đại Kha Lạc và tiểu Kha Lạc cùng nhau vô tội kêu: “Mạc Diên/Lee…”Chú Lee đạp cửa mà đi.Ban đêm, biến thành hai con cừu chen chúc trên ghế sa lon ——“Tôi nhớ rõ hồi năm nhất có một bạn học cũng thường xuyên viết thư tình cho cậu.”“Biệt danh là Miêu Tử chứ gì, sau khi xem tôi chơi bóng rổ rồi thì cứ đăm đăm nhìn tôi.”“Đúng đúng, còn A Kỳ nữa.”“A, cô bé ấy sao…”......Giữa phòng ngủ, chú Lee nằm một mình trên chiếc giường lớn yên lặng nơi ánh trắng chiếu vào, nghe âm thanh cách vách vui vẻ trò chuyện cùng nhau, rơi lệ đầy mặt:“Con tim đại thúc tịch mịnh của tôi ơi…”~ Hoàn ~
Lúc chập tối, sau khi ba kẻ sống chung ăn xong cơm chiều thì về chỗ của mình: Chú Lee ngồi trên ghế sa lon uống nước trái cây xem tin tức, đại Kha Lạc dọn dẹp giá sách, tiểu Kha Lạc vùi đầu ôn tập bài vở.
Trong không khí gia đình hài hòa ấm áp ấy, bất chợt ——
Đại Kha Lạc: “A, đĩa phim DVD này là của Mao Duyệt đưa sao?”
Tiểu Kha Lạc quay người lại: “Đúng vậy, còn nhớ à?”
“Đương nhiên nhớ.” Đại Kha Lạc đắm chìm trong ký ức, mỉm cười nói: “Cô bé ấy đã hẹn tôi đến dưới cầu vượt, trộm đưa tôi.”
“Nghe nói do số lượng có hạn mà.” Tiểu Kha Lạc cũng cười.
“Mao Duyệt là ai?” Chú Lee ở một bên nhướng mày.
Tiểu Kha Lạc đỏ mặt: “Là cô bạn lớp bên cạnh, hình như… thích tôi.”
Đại Kha Lạc: “Thẹn thùng làm gì, cô ấy đúng là thích cậu mà.”
Tiểu Kha Lạc: “Lúc đó chẳng phải là thích anh sao!”
Chú Lee hừ lạnh: “Bọn nhóc con biết cái gì mà kêu thích.”
Tiểu Kha Lạc: “Ai nói không biết, anh không biết tôi bình thường uy phong nhiều đến cỡ nào đâu, rất nhiều người thích tôi.”
Đại Kha Lạc: “Hơn nữa tôi cảm thấy Mao Duyệt còn rất đáng yêu.”
Tiểu Kha Lạc: “Đúng vậy, giống như rất hiểu về phim ảnh.”
~*~
Sau nhiều phút thảo luận nhiệt liệt.
Chú Lee khoác lên chiếc mặt nạ sương giá, không thể nhịn được nữa: “Hai người cứ từ từ nói, tôi đi ngủ.”
Tiểu Kha Lạc bỏ lại sách giáo khoa, bám đuôi phía sau chú Lee, “Tôi cũng đi ngủ.”
“Cậu đêm nay ngủ sô pha!”
Tiểu Kha Lạc cả kinh, vẻ mặt oan uổng, “Lee, tôi sai rồi…”
Đại Kha Lạc hân hoan cong mày, “Nói vậy đêm nay tôi có thể ngủ giường sao?”
Chú Lee cười lạnh: “Không thể.”
Đại Kha Lạc: “Vậy tôi ngủ đâu?”
“Đêm nay đều cút đi ngủ sô pha cho tôi!”
Đại Kha Lạc và tiểu Kha Lạc cùng nhau vô tội kêu: “Mạc Diên/Lee…”
Chú Lee đạp cửa mà đi.
Ban đêm, biến thành hai con cừu chen chúc trên ghế sa lon ——
“Tôi nhớ rõ hồi năm nhất có một bạn học cũng thường xuyên viết thư tình cho cậu.”
“Biệt danh là Miêu Tử chứ gì, sau khi xem tôi chơi bóng rổ rồi thì cứ đăm đăm nhìn tôi.”
“Đúng đúng, còn A Kỳ nữa.”
“A, cô bé ấy sao…”
......
Giữa phòng ngủ, chú Lee nằm một mình trên chiếc giường lớn yên lặng nơi ánh trắng chiếu vào, nghe âm thanh cách vách vui vẻ trò chuyện cùng nhau, rơi lệ đầy mặt:
“Con tim đại thúc tịch mịnh của tôi ơi…”
~ Hoàn ~
Trì Ái - Cẩu Huyết Thành HàTác giả: Cẩu Huyết Thành HàTruyện Đam MỹBuổi tối chín giờ, đường dây liên lạc trước sau như một đúng giờ gọi tới thành S, nhưng gọi liên tục ba lần, di động của Lee vẫn không ai bắt máy, Kha Lạc bắt đầu có phần lo lắng, lúc này đi quán bar cũng quá sớm, suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại tới nhà Tạ Viêm. Thật lâu mới có người lại nghe, là thanh âm hoang mang, rối loạn của Thư Niệm, tựa hồ còn mang theo cả chút th* d*c không ngừng, “Là, là Tiểu Lạc sao?” Trong nháy mắt Kha Lạc có phần xấu hổ, xem ra hình như là quấy rầy chuyện tốt của người khác, vừa mới nghĩ tới việc mở miệng nói xin lỗi, bên kia đột nhiên truyền đến ‘Rầm’ một tiếng, rồi tiếng hô kinh hãi của Thư Niệm, và tiếng hai người đàn ông cãi nhau ầm ĩ vang lên, tiếng đồ vật bị lật nhào rơi xuống đất, tiếng đồ thủy tinh nát vụn. “Tiểu Lạc, cậu đến đây nhanh lên, anh tôi, anh tôi đánh nhau với Tạ Viêm.” Giọng Thư Niệm đã khản đặc, gấp đến độ hơi phát run. “Anh đừng hoảng.” Kha Lạc đứng lên khỏi giường, bất giác tăng cao giọng, tưởng như có thể nghe thấy tiếng tim mình… Lúc chập tối, sau khi ba kẻ sống chung ăn xong cơm chiều thì về chỗ của mình: Chú Lee ngồi trên ghế sa lon uống nước trái cây xem tin tức, đại Kha Lạc dọn dẹp giá sách, tiểu Kha Lạc vùi đầu ôn tập bài vở.Trong không khí gia đình hài hòa ấm áp ấy, bất chợt ——Đại Kha Lạc: “A, đĩa phim DVD này là của Mao Duyệt đưa sao?”Tiểu Kha Lạc quay người lại: “Đúng vậy, còn nhớ à?”“Đương nhiên nhớ.” Đại Kha Lạc đắm chìm trong ký ức, mỉm cười nói: “Cô bé ấy đã hẹn tôi đến dưới cầu vượt, trộm đưa tôi.”“Nghe nói do số lượng có hạn mà.” Tiểu Kha Lạc cũng cười.“Mao Duyệt là ai?” Chú Lee ở một bên nhướng mày.Tiểu Kha Lạc đỏ mặt: “Là cô bạn lớp bên cạnh, hình như… thích tôi.”Đại Kha Lạc: “Thẹn thùng làm gì, cô ấy đúng là thích cậu mà.”Tiểu Kha Lạc: “Lúc đó chẳng phải là thích anh sao!”Chú Lee hừ lạnh: “Bọn nhóc con biết cái gì mà kêu thích.”Tiểu Kha Lạc: “Ai nói không biết, anh không biết tôi bình thường uy phong nhiều đến cỡ nào đâu, rất nhiều người thích tôi.”Đại Kha Lạc: “Hơn nữa tôi cảm thấy Mao Duyệt còn rất đáng yêu.”Tiểu Kha Lạc: “Đúng vậy, giống như rất hiểu về phim ảnh.”~*~Sau nhiều phút thảo luận nhiệt liệt.Chú Lee khoác lên chiếc mặt nạ sương giá, không thể nhịn được nữa: “Hai người cứ từ từ nói, tôi đi ngủ.”Tiểu Kha Lạc bỏ lại sách giáo khoa, bám đuôi phía sau chú Lee, “Tôi cũng đi ngủ.”“Cậu đêm nay ngủ sô pha!”Tiểu Kha Lạc cả kinh, vẻ mặt oan uổng, “Lee, tôi sai rồi…”Đại Kha Lạc hân hoan cong mày, “Nói vậy đêm nay tôi có thể ngủ giường sao?”Chú Lee cười lạnh: “Không thể.”Đại Kha Lạc: “Vậy tôi ngủ đâu?”“Đêm nay đều cút đi ngủ sô pha cho tôi!”Đại Kha Lạc và tiểu Kha Lạc cùng nhau vô tội kêu: “Mạc Diên/Lee…”Chú Lee đạp cửa mà đi.Ban đêm, biến thành hai con cừu chen chúc trên ghế sa lon ——“Tôi nhớ rõ hồi năm nhất có một bạn học cũng thường xuyên viết thư tình cho cậu.”“Biệt danh là Miêu Tử chứ gì, sau khi xem tôi chơi bóng rổ rồi thì cứ đăm đăm nhìn tôi.”“Đúng đúng, còn A Kỳ nữa.”“A, cô bé ấy sao…”......Giữa phòng ngủ, chú Lee nằm một mình trên chiếc giường lớn yên lặng nơi ánh trắng chiếu vào, nghe âm thanh cách vách vui vẻ trò chuyện cùng nhau, rơi lệ đầy mặt:“Con tim đại thúc tịch mịnh của tôi ơi…”~ Hoàn ~