Tác giả:

Đêm tối tĩnh mịch, ánh trăng treo cao, sao trời lấp lánh, gió đêm lành lạnh. Hai người đứng trên đài cao cùng dõi mắt nhìn những nóc nhà thấp thoáng ẩn hiện chập chờn theo ánh đèn lồng. Người nam thở dài quay sang trộm nhìn người nữ. Tóc nàng dài tung bay trong gió mang theo mùi cỏ dại dịu nhẹ, mắt nàng lấp lánh như sao, gương mặt nàng chưa từng tô son trát phấn nhưng vẫn đẹp rúng động lòng hắn. Nàng vận giáp bạc uy phong, lưng đeo song kiếm đứng hiên ngang vững chãi như thân tùng. Thật lạ, nàng so với bất cứ nam tướng nào của hắn đều đáng tin gấp vạn lần. Mỗi khi đứng cạnh nàng, hắn có thể phó mặc mạng sống cho nàng, tin tưởng nàng tuyệt đối, không hề e ngại cái chết. – Bệ hạ! – Giọng nàng thanh thanh cất lên khiến tim hắn nhảy nhót- Muộn rồi! Ngài hãy về đi thôi! Hắn sững sờ. Nàng… nàng chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao? Chẳng lẽ, nàng không quan tâm đến chuyện ngày mai hắn thành hôn sao? Hắn mím môi, cố gắng lấy giọng uy quyền của bậc quân vương đáp lời nàng: – Ngươi theo ta cũng đã…

Quyển 2 - Chương 6-2: Quảng cáo giữa chương

Hương Dạ ThảoTác giả: Fall MoonTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm tối tĩnh mịch, ánh trăng treo cao, sao trời lấp lánh, gió đêm lành lạnh. Hai người đứng trên đài cao cùng dõi mắt nhìn những nóc nhà thấp thoáng ẩn hiện chập chờn theo ánh đèn lồng. Người nam thở dài quay sang trộm nhìn người nữ. Tóc nàng dài tung bay trong gió mang theo mùi cỏ dại dịu nhẹ, mắt nàng lấp lánh như sao, gương mặt nàng chưa từng tô son trát phấn nhưng vẫn đẹp rúng động lòng hắn. Nàng vận giáp bạc uy phong, lưng đeo song kiếm đứng hiên ngang vững chãi như thân tùng. Thật lạ, nàng so với bất cứ nam tướng nào của hắn đều đáng tin gấp vạn lần. Mỗi khi đứng cạnh nàng, hắn có thể phó mặc mạng sống cho nàng, tin tưởng nàng tuyệt đối, không hề e ngại cái chết. – Bệ hạ! – Giọng nàng thanh thanh cất lên khiến tim hắn nhảy nhót- Muộn rồi! Ngài hãy về đi thôi! Hắn sững sờ. Nàng… nàng chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao? Chẳng lẽ, nàng không quan tâm đến chuyện ngày mai hắn thành hôn sao? Hắn mím môi, cố gắng lấy giọng uy quyền của bậc quân vương đáp lời nàng: – Ngươi theo ta cũng đã… Warning: Câu chuyện này mang tính chất giải trí, không hề liên quan tới tình tiết chính truyện. Thỉnh mọi người đừng hiểu nhầm, ai không thích có thể mắt nhắm mắt mở vờ không thấy nha ^__^----------Quảng cáo bắt đầu--------------Mai Dạ Thảo (đỏ mặt e thẹn): Khụ… khụ, các huynh này, các huynh có biết tại sao Thành ca đã gần ba mươi mà trông trẻ như tuổi đôi mươi không vậy?Ngô Thiếu Kỳ (nhe răng cười gian): Muội hỏi có ý gì?Mai Dạ Thảo: À.. ờ… có người nhờ ta điều tra.. cho nên…Lâm Kiệt (chắc chắc lưỡi): Đây là bí quyết nghề nghiệp, nếu người đó muốn biết thì muội bảo hắn đến gặp Thanh ca. Huynh ấy sẽ giải đáp thắc mắc cho!Tuy không hiểu rõ lắm nhưng nàng vẫn gật gật đầu. Ngày hôm sau, Ngô y sư hí ha hí hửng mang theo giấy viết đến tìm Trần Ngôn Thanh.Trần Ngôn Thanh (nhíu mày): Ô? Ngài không ở y viện mà đến đây làm gì?Ngô y sư (xoa xoa tay, cười nịnh nọt): Hoàng hậu giới thiệu lão phu tới tìm tướng quân. Ta muốn xin bí quyết “giữ gìn nhan sắc” của Thành vương, hê hê!Trần Ngôn Thanh (gật gù, ra vẻ đã hiểu): Được thôi! Ngài đưa ra hai trăm lượng, ta sẽ đưa nó cho ngài!Ngô y sư (trợn mắt, há hốc mồm): Hả???Trần Ngôn Thanh (chép miệng): Chậc, thời buổi này làm gì có chuyện miễn phí! Ngài có dám thề xin được bí kíp của Thành vương rồi ngài sẽ không kinh doanh không? Ta nể tình đồng liêu, nể tình ngài là thân phụ của Thiếu Kỳ nên giảm giá hai mươi lượng rồi đấy!Ngô y sư thở dài, vội cất giấy viết và móc bạc ra giao.Trần Ngôn Thanh cất bạc vào túi xong thì rút trong ngăn bàn ra một vật lóe sáng. Ngô y sư run rẩy vội lùi lại. Nó… nó là bí kíp ư? Nó chỉ là một thanh đao nhỏ, mảnh như lá trúc, sắc bén vô cùng. Trước nay ông chưa từng thấy, rốt cuộc nó có huyền cơ gì chứ?Ông ta còn đang ngỡ ngàng thì đúng lúc Ngô Thiếu Kỳ bước vào lều. Ngô Thiếu Kỳ (nhướng mày nhìn đao ông cầm, cười ha hả): Té ra là phụ thân à? Phụ thân cũng muốn mua “đoạn tu đao” sao?Ngô y sư (mắt tròn mắt dẹt, ngơ ngơ ngác ngác): Đoạn tu đao?Ngô Thiếu Kỳ và Trần Ngôn Thanh (đồng thanh): Đoạn tu đao hiệu Thành ca nổi tiếng giang hồ, là vật không thể thiếu của các công tử, đại gia. Nó vừa nhỏ gọn lại tiện sử dụng, đảm bảo độ bền cao, sau khi sử dụng sẽ trẻ lại như trai tơ mười tám. Được phân phối chính thức bởi Kỳ Nam Thất Kiệt, đảm bảo bán hàng chính hãng, không hiệu quả khỏi trả tiền! Mọi chi tiết xin liên hệ Kỳ Nam Thất Kiệt, nếu là người nhà sẽ ưu tiên giảm giá!Ngô y sư: Ồ!!! Quả nhiên là báu vật! Ta nhất định sẽ giới thiệu cho các vị đồng liêu cùng mua!(P/s: Đoạn tu đao chính là đao cạo râu ấy ạ, kakakaka!!!):))))) ~~~~

Warning: Câu chuyện này mang tính chất giải trí, không hề liên quan tới tình tiết chính truyện. Thỉnh mọi người đừng hiểu nhầm, ai không thích có thể mắt nhắm mắt mở vờ không thấy nha ^__^

----------Quảng cáo bắt đầu--------------

Mai Dạ Thảo (đỏ mặt e thẹn): Khụ… khụ, các huynh này, các huynh có biết tại sao Thành ca đã gần ba mươi mà trông trẻ như tuổi đôi mươi không vậy?

Ngô Thiếu Kỳ (nhe răng cười gian): Muội hỏi có ý gì?

Mai Dạ Thảo: À.. ờ… có người nhờ ta điều tra.. cho nên…

Lâm Kiệt (chắc chắc lưỡi): Đây là bí quyết nghề nghiệp, nếu người đó muốn biết thì muội bảo hắn đến gặp Thanh ca. Huynh ấy sẽ giải đáp thắc mắc cho!

Tuy không hiểu rõ lắm nhưng nàng vẫn gật gật đầu. Ngày hôm sau, Ngô y sư hí ha hí hửng mang theo giấy viết đến tìm Trần Ngôn Thanh.

Trần Ngôn Thanh (nhíu mày): Ô? Ngài không ở y viện mà đến đây làm gì?

Ngô y sư (xoa xoa tay, cười nịnh nọt): Hoàng hậu giới thiệu lão phu tới tìm tướng quân. Ta muốn xin bí quyết “giữ gìn nhan sắc” của Thành vương, hê hê!

Trần Ngôn Thanh (gật gù, ra vẻ đã hiểu): Được thôi! Ngài đưa ra hai trăm lượng, ta sẽ đưa nó cho ngài!

Ngô y sư (trợn mắt, há hốc mồm): Hả???

Trần Ngôn Thanh (chép miệng): Chậc, thời buổi này làm gì có chuyện miễn phí! Ngài có dám thề xin được bí kíp của Thành vương rồi ngài sẽ không kinh doanh không? Ta nể tình đồng liêu, nể tình ngài là thân phụ của Thiếu Kỳ nên giảm giá hai mươi lượng rồi đấy!

Ngô y sư thở dài, vội cất giấy viết và móc bạc ra giao.

Trần Ngôn Thanh cất bạc vào túi xong thì rút trong ngăn bàn ra một vật lóe sáng. Ngô y sư run rẩy vội lùi lại. Nó… nó là bí kíp ư? Nó chỉ là một thanh đao nhỏ, mảnh như lá trúc, sắc bén vô cùng. Trước nay ông chưa từng thấy, rốt cuộc nó có huyền cơ gì chứ?

Ông ta còn đang ngỡ ngàng thì đúng lúc Ngô Thiếu Kỳ bước vào lều. Ngô Thiếu Kỳ (nhướng mày nhìn đao ông cầm, cười ha hả): Té ra là phụ thân à? Phụ thân cũng muốn mua “đoạn tu đao” sao?

Ngô y sư (mắt tròn mắt dẹt, ngơ ngơ ngác ngác): Đoạn tu đao?

Ngô Thiếu Kỳ và Trần Ngôn Thanh (đồng thanh): Đoạn tu đao hiệu Thành ca nổi tiếng giang hồ, là vật không thể thiếu của các công tử, đại gia. Nó vừa nhỏ gọn lại tiện sử dụng, đảm bảo độ bền cao, sau khi sử dụng sẽ trẻ lại như trai tơ mười tám. Được phân phối chính thức bởi Kỳ Nam Thất Kiệt, đảm bảo bán hàng chính hãng, không hiệu quả khỏi trả tiền! Mọi chi tiết xin liên hệ Kỳ Nam Thất Kiệt, nếu là người nhà sẽ ưu tiên giảm giá!

Ngô y sư: Ồ!!! Quả nhiên là báu vật! Ta nhất định sẽ giới thiệu cho các vị đồng liêu cùng mua!

(P/s: Đoạn tu đao chính là đao cạo râu ấy ạ, kakakaka!!!):))))) ~~~~

Hương Dạ ThảoTác giả: Fall MoonTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm tối tĩnh mịch, ánh trăng treo cao, sao trời lấp lánh, gió đêm lành lạnh. Hai người đứng trên đài cao cùng dõi mắt nhìn những nóc nhà thấp thoáng ẩn hiện chập chờn theo ánh đèn lồng. Người nam thở dài quay sang trộm nhìn người nữ. Tóc nàng dài tung bay trong gió mang theo mùi cỏ dại dịu nhẹ, mắt nàng lấp lánh như sao, gương mặt nàng chưa từng tô son trát phấn nhưng vẫn đẹp rúng động lòng hắn. Nàng vận giáp bạc uy phong, lưng đeo song kiếm đứng hiên ngang vững chãi như thân tùng. Thật lạ, nàng so với bất cứ nam tướng nào của hắn đều đáng tin gấp vạn lần. Mỗi khi đứng cạnh nàng, hắn có thể phó mặc mạng sống cho nàng, tin tưởng nàng tuyệt đối, không hề e ngại cái chết. – Bệ hạ! – Giọng nàng thanh thanh cất lên khiến tim hắn nhảy nhót- Muộn rồi! Ngài hãy về đi thôi! Hắn sững sờ. Nàng… nàng chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao? Chẳng lẽ, nàng không quan tâm đến chuyện ngày mai hắn thành hôn sao? Hắn mím môi, cố gắng lấy giọng uy quyền của bậc quân vương đáp lời nàng: – Ngươi theo ta cũng đã… Warning: Câu chuyện này mang tính chất giải trí, không hề liên quan tới tình tiết chính truyện. Thỉnh mọi người đừng hiểu nhầm, ai không thích có thể mắt nhắm mắt mở vờ không thấy nha ^__^----------Quảng cáo bắt đầu--------------Mai Dạ Thảo (đỏ mặt e thẹn): Khụ… khụ, các huynh này, các huynh có biết tại sao Thành ca đã gần ba mươi mà trông trẻ như tuổi đôi mươi không vậy?Ngô Thiếu Kỳ (nhe răng cười gian): Muội hỏi có ý gì?Mai Dạ Thảo: À.. ờ… có người nhờ ta điều tra.. cho nên…Lâm Kiệt (chắc chắc lưỡi): Đây là bí quyết nghề nghiệp, nếu người đó muốn biết thì muội bảo hắn đến gặp Thanh ca. Huynh ấy sẽ giải đáp thắc mắc cho!Tuy không hiểu rõ lắm nhưng nàng vẫn gật gật đầu. Ngày hôm sau, Ngô y sư hí ha hí hửng mang theo giấy viết đến tìm Trần Ngôn Thanh.Trần Ngôn Thanh (nhíu mày): Ô? Ngài không ở y viện mà đến đây làm gì?Ngô y sư (xoa xoa tay, cười nịnh nọt): Hoàng hậu giới thiệu lão phu tới tìm tướng quân. Ta muốn xin bí quyết “giữ gìn nhan sắc” của Thành vương, hê hê!Trần Ngôn Thanh (gật gù, ra vẻ đã hiểu): Được thôi! Ngài đưa ra hai trăm lượng, ta sẽ đưa nó cho ngài!Ngô y sư (trợn mắt, há hốc mồm): Hả???Trần Ngôn Thanh (chép miệng): Chậc, thời buổi này làm gì có chuyện miễn phí! Ngài có dám thề xin được bí kíp của Thành vương rồi ngài sẽ không kinh doanh không? Ta nể tình đồng liêu, nể tình ngài là thân phụ của Thiếu Kỳ nên giảm giá hai mươi lượng rồi đấy!Ngô y sư thở dài, vội cất giấy viết và móc bạc ra giao.Trần Ngôn Thanh cất bạc vào túi xong thì rút trong ngăn bàn ra một vật lóe sáng. Ngô y sư run rẩy vội lùi lại. Nó… nó là bí kíp ư? Nó chỉ là một thanh đao nhỏ, mảnh như lá trúc, sắc bén vô cùng. Trước nay ông chưa từng thấy, rốt cuộc nó có huyền cơ gì chứ?Ông ta còn đang ngỡ ngàng thì đúng lúc Ngô Thiếu Kỳ bước vào lều. Ngô Thiếu Kỳ (nhướng mày nhìn đao ông cầm, cười ha hả): Té ra là phụ thân à? Phụ thân cũng muốn mua “đoạn tu đao” sao?Ngô y sư (mắt tròn mắt dẹt, ngơ ngơ ngác ngác): Đoạn tu đao?Ngô Thiếu Kỳ và Trần Ngôn Thanh (đồng thanh): Đoạn tu đao hiệu Thành ca nổi tiếng giang hồ, là vật không thể thiếu của các công tử, đại gia. Nó vừa nhỏ gọn lại tiện sử dụng, đảm bảo độ bền cao, sau khi sử dụng sẽ trẻ lại như trai tơ mười tám. Được phân phối chính thức bởi Kỳ Nam Thất Kiệt, đảm bảo bán hàng chính hãng, không hiệu quả khỏi trả tiền! Mọi chi tiết xin liên hệ Kỳ Nam Thất Kiệt, nếu là người nhà sẽ ưu tiên giảm giá!Ngô y sư: Ồ!!! Quả nhiên là báu vật! Ta nhất định sẽ giới thiệu cho các vị đồng liêu cùng mua!(P/s: Đoạn tu đao chính là đao cạo râu ấy ạ, kakakaka!!!):))))) ~~~~

Quyển 2 - Chương 6-2: Quảng cáo giữa chương