Lãnh Dạ mở to mắt. Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ, xuống chút nữa trên tường đối diện treo một bức tranh kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ. Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra l*ng ngực tr*n tr**, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt. Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ một tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt. Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này? Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là chính mình bị đối phương tập kích, bắn trúng mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu? Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường. Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi…
Quyển 1 - Chương 26
Dụ DạTác giả: Thùy AnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhLãnh Dạ mở to mắt. Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ, xuống chút nữa trên tường đối diện treo một bức tranh kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ. Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra l*ng ngực tr*n tr**, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt. Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ một tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt. Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này? Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là chính mình bị đối phương tập kích, bắn trúng mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu? Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường. Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi… Hai nam nhân cùng khiêu vũ trong một sân khấu đều là nam với nữ này có chút đặc biệt, vì thế lúc hai người tiến vào sân nhảy liền hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, bất quá hai người đều có ngoại hình xuất sắc, một cương một nhu, một đen một trắng, thực xứng đôi, nhìn thực đẹp mắt, cho nên đại bộ phận người nhìn bọn họ trong mắt đều là mang theo thưởng thức.Viêm Phi một tay ôm eo Lãnh Dạ:“Mọi người đều đang nhìn chúng ta.”Lãnh Dạ nói:“Này không phải là hy vọng của anh sao ?”Viêm Phi tay từ eo hắn trượt xuống:“Tôi hy vọng kỳ thật càng nhiều.”Trước mặt mọi người mà tay Viêm Phi dám làm hành động xấu như vậy, Lãnh Dạ nhíu mày, hai nam nhân khiêu vũ vốn có điểm đột ngột, lại bị lời nói sỗ sàng như vậy dù có nhảy vào Hoàng Hà rửa cũng không sạch, hắn cũng không muốn mọi người nghĩ hắn là một tiểu bạch kiểm đi câu dẫn nam nhân giàu có.Lãnh Dạ mặt không chút thay đổi:“Đem móng vuốt của anh ở mông tôi bỏ ra.”“Sợ cái gì, dù sao cũng không có ai nói gì.” Viêm Phi cười tủm tỉm nói.Này rõ ràng là cố ý, Lãnh Dạ nhất thời có một phen xúc động, bất quá nếu tùy tiện trở mặt chỉ sợ sẽ khiến sự chú ý lớn hơn, chỉ sợ đến lúc đó lời đồn đãi càng bay đầy trời.Lãnh Dạ âm thầm nở một nụ cười, đặt một tay sau lưng Viêm Phi dần dần rời xuống, đi vào điểm yếu của hắn dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống.Viêm Phi đã nhận ra động tác của hắn, ánh mắt tối xuống:“Muốn giết tôi?”Lãnh Dạ nói:“Chỉ cần dùng sức ấn đi xuống, anh sẽ bởi vì ‘Bệnh tim tái phát’ mà chết, ngay cả pháp y cũng rất khó nhìn ra, anh cũng là người quản lí sát thủ, hẳn là thực hiểu biết không phải sao?”“Cậu cư nhiên biết, thật làm người khác giật mình.” Viêm Phi nghiền ngẫm nhìn hắn, bất động thanh sắc đem vuốt sói từ mông Lãnh Dạ trở về.“Có thể cho anh giật mình còn nhiều nữa.” Lãnh Dạ ngữ khí biếng nhác, nhưng trong mắt lại phiếm ra hàn quang, bổ sung nói:“Nếu anh vẫn như vậy không tuân thủ quy củ.”“Đối với cậu như vậy bảo vật, để người khác nắm giữ rất khó a”Lãnh Dạ cười lạnh:“Vậy thử xem xem.”Viêm Phi cái gì cũng không nói, đột nhiên dùng sức ôm sát eo hắn, khiến hai người thân thể dán lại càng nhanh, hành động quá phận bá đạo khiến Lãnh Dạ nhíu mày.Những người xung quanh nhìn vào, hai người đầy mặt ưu nhã tươi cười, tựa hồ nói chuyện với nhau thật vui, trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy, hai người đều là người cá tính cường ngạnh, ai cũng sẽ không chịu thua, Viêm Phi lại trước mặt nhiều người lớn mật đùa giỡn Lãnh Dạ, mà Lãnh Dạ lại dùng đủ mọi thủ đoạn khiến y phải quy củ.Mặc dù không ngừng âm thầm giao chiến, nhưng hai người không có bất cứ không thoải mái nào, ngược lại đều có điểm trầm mê vô hình bên trong.Nhạc khúc cuối cùng hạ xuống, hai người khiêu vũ xong.Lãnh Dạ muốn kết thúc, nhưng Viêm Phi không có ý tứ dừng lại, vẫn như cũ ôm eo hắn.Lãnh Dạ bị hắn ôm lâu có điểm thở không nổi:“Dùng loại này phương pháp bắt buộc người khác tiếp tục không biết là có điểm thô lỗ?”Viêm Phi trong mắt chợt lóe một tia giảo hoạt:“Theo tôi khiêu vũ một đoạn nữa đi”“Không nghĩ tới anh là người đam mê khiêu vũ.” Lãnh Dạ trào phúng nói, bất quá không tức giận. Trừ bỏ có điểm lưu manh ra, Viêm Phi kỳ thật là một bạn nhảy tốt.
Hai nam nhân cùng khiêu vũ trong một sân khấu đều là nam với nữ này có chút đặc biệt, vì thế lúc hai người tiến vào sân nhảy liền hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, bất quá hai người đều có ngoại hình xuất sắc, một cương một nhu, một đen một trắng, thực xứng đôi, nhìn thực đẹp mắt, cho nên đại bộ phận người nhìn bọn họ trong mắt đều là mang theo thưởng thức.
Viêm Phi một tay ôm eo Lãnh Dạ:“Mọi người đều đang nhìn chúng ta.”
Lãnh Dạ nói:“Này không phải là hy vọng của anh sao ?”
Viêm Phi tay từ eo hắn trượt xuống:“Tôi hy vọng kỳ thật càng nhiều.”
Trước mặt mọi người mà tay Viêm Phi dám làm hành động xấu như vậy, Lãnh Dạ nhíu mày, hai nam nhân khiêu vũ vốn có điểm đột ngột, lại bị lời nói sỗ sàng như vậy dù có nhảy vào Hoàng Hà rửa cũng không sạch, hắn cũng không muốn mọi người nghĩ hắn là một tiểu bạch kiểm đi câu dẫn nam nhân giàu có.
Lãnh Dạ mặt không chút thay đổi:“Đem móng vuốt của anh ở mông tôi bỏ ra.”
“Sợ cái gì, dù sao cũng không có ai nói gì.” Viêm Phi cười tủm tỉm nói.
Này rõ ràng là cố ý, Lãnh Dạ nhất thời có một phen xúc động, bất quá nếu tùy tiện trở mặt chỉ sợ sẽ khiến sự chú ý lớn hơn, chỉ sợ đến lúc đó lời đồn đãi càng bay đầy trời.
Lãnh Dạ âm thầm nở một nụ cười, đặt một tay sau lưng Viêm Phi dần dần rời xuống, đi vào điểm yếu của hắn dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống.
Viêm Phi đã nhận ra động tác của hắn, ánh mắt tối xuống:“Muốn giết tôi?”
Lãnh Dạ nói:“Chỉ cần dùng sức ấn đi xuống, anh sẽ bởi vì ‘Bệnh tim tái phát’ mà chết, ngay cả pháp y cũng rất khó nhìn ra, anh cũng là người quản lí sát thủ, hẳn là thực hiểu biết không phải sao?”
“Cậu cư nhiên biết, thật làm người khác giật mình.” Viêm Phi nghiền ngẫm nhìn hắn, bất động thanh sắc đem vuốt sói từ mông Lãnh Dạ trở về.
“Có thể cho anh giật mình còn nhiều nữa.” Lãnh Dạ ngữ khí biếng nhác, nhưng trong mắt lại phiếm ra hàn quang, bổ sung nói:“Nếu anh vẫn như vậy không tuân thủ quy củ.”
“Đối với cậu như vậy bảo vật, để người khác nắm giữ rất khó a”
Lãnh Dạ cười lạnh:“Vậy thử xem xem.”
Viêm Phi cái gì cũng không nói, đột nhiên dùng sức ôm sát eo hắn, khiến hai người thân thể dán lại càng nhanh, hành động quá phận bá đạo khiến Lãnh Dạ nhíu mày.
Những người xung quanh nhìn vào, hai người đầy mặt ưu nhã tươi cười, tựa hồ nói chuyện với nhau thật vui, trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy, hai người đều là người cá tính cường ngạnh, ai cũng sẽ không chịu thua, Viêm Phi lại trước mặt nhiều người lớn mật đùa giỡn Lãnh Dạ, mà Lãnh Dạ lại dùng đủ mọi thủ đoạn khiến y phải quy củ.
Mặc dù không ngừng âm thầm giao chiến, nhưng hai người không có bất cứ không thoải mái nào, ngược lại đều có điểm trầm mê vô hình bên trong.
Nhạc khúc cuối cùng hạ xuống, hai người khiêu vũ xong.
Lãnh Dạ muốn kết thúc, nhưng Viêm Phi không có ý tứ dừng lại, vẫn như cũ ôm eo hắn.
Lãnh Dạ bị hắn ôm lâu có điểm thở không nổi:“Dùng loại này phương pháp bắt buộc người khác tiếp tục không biết là có điểm thô lỗ?”
Viêm Phi trong mắt chợt lóe một tia giảo hoạt:“Theo tôi khiêu vũ một đoạn nữa đi”
“Không nghĩ tới anh là người đam mê khiêu vũ.” Lãnh Dạ trào phúng nói, bất quá không tức giận. Trừ bỏ có điểm lưu manh ra, Viêm Phi kỳ thật là một bạn nhảy tốt.
Dụ DạTác giả: Thùy AnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhLãnh Dạ mở to mắt. Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ, xuống chút nữa trên tường đối diện treo một bức tranh kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ. Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra l*ng ngực tr*n tr**, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt. Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ một tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt. Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này? Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là chính mình bị đối phương tập kích, bắn trúng mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu? Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường. Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi… Hai nam nhân cùng khiêu vũ trong một sân khấu đều là nam với nữ này có chút đặc biệt, vì thế lúc hai người tiến vào sân nhảy liền hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, bất quá hai người đều có ngoại hình xuất sắc, một cương một nhu, một đen một trắng, thực xứng đôi, nhìn thực đẹp mắt, cho nên đại bộ phận người nhìn bọn họ trong mắt đều là mang theo thưởng thức.Viêm Phi một tay ôm eo Lãnh Dạ:“Mọi người đều đang nhìn chúng ta.”Lãnh Dạ nói:“Này không phải là hy vọng của anh sao ?”Viêm Phi tay từ eo hắn trượt xuống:“Tôi hy vọng kỳ thật càng nhiều.”Trước mặt mọi người mà tay Viêm Phi dám làm hành động xấu như vậy, Lãnh Dạ nhíu mày, hai nam nhân khiêu vũ vốn có điểm đột ngột, lại bị lời nói sỗ sàng như vậy dù có nhảy vào Hoàng Hà rửa cũng không sạch, hắn cũng không muốn mọi người nghĩ hắn là một tiểu bạch kiểm đi câu dẫn nam nhân giàu có.Lãnh Dạ mặt không chút thay đổi:“Đem móng vuốt của anh ở mông tôi bỏ ra.”“Sợ cái gì, dù sao cũng không có ai nói gì.” Viêm Phi cười tủm tỉm nói.Này rõ ràng là cố ý, Lãnh Dạ nhất thời có một phen xúc động, bất quá nếu tùy tiện trở mặt chỉ sợ sẽ khiến sự chú ý lớn hơn, chỉ sợ đến lúc đó lời đồn đãi càng bay đầy trời.Lãnh Dạ âm thầm nở một nụ cười, đặt một tay sau lưng Viêm Phi dần dần rời xuống, đi vào điểm yếu của hắn dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống.Viêm Phi đã nhận ra động tác của hắn, ánh mắt tối xuống:“Muốn giết tôi?”Lãnh Dạ nói:“Chỉ cần dùng sức ấn đi xuống, anh sẽ bởi vì ‘Bệnh tim tái phát’ mà chết, ngay cả pháp y cũng rất khó nhìn ra, anh cũng là người quản lí sát thủ, hẳn là thực hiểu biết không phải sao?”“Cậu cư nhiên biết, thật làm người khác giật mình.” Viêm Phi nghiền ngẫm nhìn hắn, bất động thanh sắc đem vuốt sói từ mông Lãnh Dạ trở về.“Có thể cho anh giật mình còn nhiều nữa.” Lãnh Dạ ngữ khí biếng nhác, nhưng trong mắt lại phiếm ra hàn quang, bổ sung nói:“Nếu anh vẫn như vậy không tuân thủ quy củ.”“Đối với cậu như vậy bảo vật, để người khác nắm giữ rất khó a”Lãnh Dạ cười lạnh:“Vậy thử xem xem.”Viêm Phi cái gì cũng không nói, đột nhiên dùng sức ôm sát eo hắn, khiến hai người thân thể dán lại càng nhanh, hành động quá phận bá đạo khiến Lãnh Dạ nhíu mày.Những người xung quanh nhìn vào, hai người đầy mặt ưu nhã tươi cười, tựa hồ nói chuyện với nhau thật vui, trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy, hai người đều là người cá tính cường ngạnh, ai cũng sẽ không chịu thua, Viêm Phi lại trước mặt nhiều người lớn mật đùa giỡn Lãnh Dạ, mà Lãnh Dạ lại dùng đủ mọi thủ đoạn khiến y phải quy củ.Mặc dù không ngừng âm thầm giao chiến, nhưng hai người không có bất cứ không thoải mái nào, ngược lại đều có điểm trầm mê vô hình bên trong.Nhạc khúc cuối cùng hạ xuống, hai người khiêu vũ xong.Lãnh Dạ muốn kết thúc, nhưng Viêm Phi không có ý tứ dừng lại, vẫn như cũ ôm eo hắn.Lãnh Dạ bị hắn ôm lâu có điểm thở không nổi:“Dùng loại này phương pháp bắt buộc người khác tiếp tục không biết là có điểm thô lỗ?”Viêm Phi trong mắt chợt lóe một tia giảo hoạt:“Theo tôi khiêu vũ một đoạn nữa đi”“Không nghĩ tới anh là người đam mê khiêu vũ.” Lãnh Dạ trào phúng nói, bất quá không tức giận. Trừ bỏ có điểm lưu manh ra, Viêm Phi kỳ thật là một bạn nhảy tốt.