Lãnh Dạ mở to mắt. Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ, xuống chút nữa trên tường đối diện treo một bức tranh kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ. Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra l*ng ngực tr*n tr**, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt. Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ một tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt. Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này? Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là chính mình bị đối phương tập kích, bắn trúng mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu? Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường. Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi…
Quyển 1 - Chương 34
Dụ DạTác giả: Thùy AnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhLãnh Dạ mở to mắt. Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ, xuống chút nữa trên tường đối diện treo một bức tranh kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ. Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra l*ng ngực tr*n tr**, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt. Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ một tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt. Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này? Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là chính mình bị đối phương tập kích, bắn trúng mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu? Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường. Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi… Lãnh Dạ buông tay ra, Lý Thiên Hữu đầu liền vô lực theo tay hắn hạ xuống, Lãnh Dạ đứng lên, xem cũng không liếc mắt một cái nam nhân đã không hề gây tiếng động.Lãnh Dạ mặc quần áo, sửa sang lại đầu tóc có chút hỗn độn, sau đó đến buồng vệ sinh rửa tay.Ngoài cửa, bảo tiêu Lý Thiên Hữu tựa hồ đã nhận ra không thích hợp, bắt đầu gõ cửa.Lãnh Dạ trở lại phòng, đi đến phía trước cửa sổ.Ngoài cửa sổ là cảnh đêm sáng lạn của Y thị, các loại sắc thái chiếu sáng nửa bầu trời.Tiếng đập cửa càng ngày càng nặng, Lãnh Dạ đối bên này mắt điếc tai ngơ, mở ra cửa sổ, gió lạnh nhất thời tiến vào, làm bay tóc Lãnh Dạ.Lãnh Dạ vén lên ống quần, cột một dây vào góc tường, dùng đỉnh hấp thụ cột một bên vách tường, sau đó vượt qua ban công.Đúng lúc này, bảo tiêu Lý Thiên Hữu bảo tiêu đã mở ra cửa, vọt tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được nằm trên mặt đất là Lý Thiên Hữu, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra súng, nhắm ngay Lãnh Dạ.Lãnh Dạ hồi đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó theo ban công nhảy xuống.Bọn bảo tiêu nổ súng chậm một bước, không có nổ đến, vội vàng vọt tới ban công, nhìn xuống.Lãnh Dạ tại không trung cấp bay xuống, vài giây sau vững vàng rơi xuống đất, ấn ấn chốt mở, dây thừng liền nháy mắt toàn bộ thu hồi, đứng ở ban công bọn bảo tiêu trơ mắt nhìn này một màn này, lại cái gì cũng không thể làm, lúc thời điểm lao xuống dưới, Lãnh Dạ đã sớm không thấy bóng dáng.Lãnh Dạ thu hồi dây thừng, từ bóng đêm đi ra, ẩn vào trong đám người.Trên đường cái người đến người đi, nhưng cơ hồ không ai chú ý tới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, duy nhất một người chứng kiến là một tiểu hài tử bị mẫu thân ôm vào lòng, lăng lăng nhìn Lãnh Dạ, kem cũng quên ăn..Lãnh Dạ đối hắn cười cười.Tiểu hài tử nhẹ buông tay, kem ly trong tay chảy xuống, thế này mới phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn thoáng qua kem ly ngã trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua tay rỗng tuếch, nước mắt lập tức tuôn ra.Lãnh Dạ trở lại trong xe.Viêm Phi từ lúc hắn lên xe liền nhìn chằm chằm vào hắn:“Nhiệm vụ hoàn thành thế nào?”Lãnh Dạ thản nhiên nói:“Cũng không tệ lắm.”“Quá trình giống như rất hương diễm?”Lãnh Dạ nhìn biểu tình trên mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, gợi lên môi: “Anh đang ghen tị?”Viêm Phi nói:“Tôi chỉ là không biết cậu còn có thể chơi SM.”Lúc Lãnh Dạ quật Lý Thiên Hữu, tiếng Lý Thiên Hữu tru lên từ máy nghe trộm tràn ngập toàn bộ thùng xe, tuy rằng không thể thấy tận mắt, nhưng Viêm Phi cơ hồ cũng có thể tưởng tượng tình hình ngay lúc đó, sau đó không hiểu có phản ứng: Lãnh Dạ ngay lúc đó bộ dáng nhất định gợi cảm đến cực điểm.Lãnh Dạ nói:“Nếu anh thích, tôi với anh cũng có thể chơi.”Viêm Phi nheo lại ánh mắt:“Thật sự?”“Tôi luôn luôn nói chuyện giữ lời.” Lãnh Dạ nói đùa:“Tôi nhất định sẽ chơi anh đến chết đi sống lại.”“Kia vẫn là miễn đi.” Viêm Phi nhún vai:“Tôi cũng có đam mê bị ngược.”Lãnh Dạ chọn mi:“Tôi còn nghĩ đến anh thích.”“Là thực thích a, bất quá tôi thích là đem cậu buộc trên giường, sau đó làm những việc tôi nghĩ” Chỉ là ngẫm lại trường hợp kia Viêm Phi liền cảm thấy hưng phấn.“Đổi lại cũng được a.” Lãnh Dạ nói.“Đem tôi buộc vào, sau đó cậu ngồi trên người tôi hầu hạ? Này cũng không tồi.” Viêm Phi tầm mắt du tẩu trên người Lãnh Dạ, biểu tình thực tà ác.Lãnh Dạ lại chỉ có ý tứ hàm xúc cười cười, trầm mặc không nói.Hai người đối thoại càng ngày càng hạn chế cấp, cho nên như vậy đình chỉ.Cách đó không xa, tiếng xe cảnh sát truyền đến, Viêm Phi hạ chân ga, xe chậm rãi khởi động, như bình thường rời đi trong đêm.
Lãnh Dạ buông tay ra, Lý Thiên Hữu đầu liền vô lực theo tay hắn hạ xuống, Lãnh Dạ đứng lên, xem cũng không liếc mắt một cái nam nhân đã không hề gây tiếng động.
Lãnh Dạ mặc quần áo, sửa sang lại đầu tóc có chút hỗn độn, sau đó đến buồng vệ sinh rửa tay.
Ngoài cửa, bảo tiêu Lý Thiên Hữu tựa hồ đã nhận ra không thích hợp, bắt đầu gõ cửa.
Lãnh Dạ trở lại phòng, đi đến phía trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm sáng lạn của Y thị, các loại sắc thái chiếu sáng nửa bầu trời.
Tiếng đập cửa càng ngày càng nặng, Lãnh Dạ đối bên này mắt điếc tai ngơ, mở ra cửa sổ, gió lạnh nhất thời tiến vào, làm bay tóc Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ vén lên ống quần, cột một dây vào góc tường, dùng đỉnh hấp thụ cột một bên vách tường, sau đó vượt qua ban công.
Đúng lúc này, bảo tiêu Lý Thiên Hữu bảo tiêu đã mở ra cửa, vọt tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được nằm trên mặt đất là Lý Thiên Hữu, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra súng, nhắm ngay Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ hồi đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó theo ban công nhảy xuống.
Bọn bảo tiêu nổ súng chậm một bước, không có nổ đến, vội vàng vọt tới ban công, nhìn xuống.
Lãnh Dạ tại không trung cấp bay xuống, vài giây sau vững vàng rơi xuống đất, ấn ấn chốt mở, dây thừng liền nháy mắt toàn bộ thu hồi, đứng ở ban công bọn bảo tiêu trơ mắt nhìn này một màn này, lại cái gì cũng không thể làm, lúc thời điểm lao xuống dưới, Lãnh Dạ đã sớm không thấy bóng dáng.
Lãnh Dạ thu hồi dây thừng, từ bóng đêm đi ra, ẩn vào trong đám người.
Trên đường cái người đến người đi, nhưng cơ hồ không ai chú ý tới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, duy nhất một người chứng kiến là một tiểu hài tử bị mẫu thân ôm vào lòng, lăng lăng nhìn Lãnh Dạ, kem cũng quên ăn..
Lãnh Dạ đối hắn cười cười.
Tiểu hài tử nhẹ buông tay, kem ly trong tay chảy xuống, thế này mới phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn thoáng qua kem ly ngã trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua tay rỗng tuếch, nước mắt lập tức tuôn ra.
Lãnh Dạ trở lại trong xe.
Viêm Phi từ lúc hắn lên xe liền nhìn chằm chằm vào hắn:“Nhiệm vụ hoàn thành thế nào?”
Lãnh Dạ thản nhiên nói:“Cũng không tệ lắm.”
“Quá trình giống như rất hương diễm?”
Lãnh Dạ nhìn biểu tình trên mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, gợi lên môi: “Anh đang ghen tị?”
Viêm Phi nói:“Tôi chỉ là không biết cậu còn có thể chơi SM.”
Lúc Lãnh Dạ quật Lý Thiên Hữu, tiếng Lý Thiên Hữu tru lên từ máy nghe trộm tràn ngập toàn bộ thùng xe, tuy rằng không thể thấy tận mắt, nhưng Viêm Phi cơ hồ cũng có thể tưởng tượng tình hình ngay lúc đó, sau đó không hiểu có phản ứng: Lãnh Dạ ngay lúc đó bộ dáng nhất định gợi cảm đến cực điểm.
Lãnh Dạ nói:“Nếu anh thích, tôi với anh cũng có thể chơi.”
Viêm Phi nheo lại ánh mắt:“Thật sự?”
“Tôi luôn luôn nói chuyện giữ lời.” Lãnh Dạ nói đùa:“Tôi nhất định sẽ chơi anh đến chết đi sống lại.”
“Kia vẫn là miễn đi.” Viêm Phi nhún vai:“Tôi cũng có đam mê bị ngược.”
Lãnh Dạ chọn mi:“Tôi còn nghĩ đến anh thích.”
“Là thực thích a, bất quá tôi thích là đem cậu buộc trên giường, sau đó làm những việc tôi nghĩ” Chỉ là ngẫm lại trường hợp kia Viêm Phi liền cảm thấy hưng phấn.
“Đổi lại cũng được a.” Lãnh Dạ nói.
“Đem tôi buộc vào, sau đó cậu ngồi trên người tôi hầu hạ? Này cũng không tồi.” Viêm Phi tầm mắt du tẩu trên người Lãnh Dạ, biểu tình thực tà ác.
Lãnh Dạ lại chỉ có ý tứ hàm xúc cười cười, trầm mặc không nói.
Hai người đối thoại càng ngày càng hạn chế cấp, cho nên như vậy đình chỉ.
Cách đó không xa, tiếng xe cảnh sát truyền đến, Viêm Phi hạ chân ga, xe chậm rãi khởi động, như bình thường rời đi trong đêm.
Dụ DạTác giả: Thùy AnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhLãnh Dạ mở to mắt. Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ, xuống chút nữa trên tường đối diện treo một bức tranh kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ. Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra l*ng ngực tr*n tr**, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt. Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ một tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt. Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này? Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là chính mình bị đối phương tập kích, bắn trúng mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu? Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường. Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi… Lãnh Dạ buông tay ra, Lý Thiên Hữu đầu liền vô lực theo tay hắn hạ xuống, Lãnh Dạ đứng lên, xem cũng không liếc mắt một cái nam nhân đã không hề gây tiếng động.Lãnh Dạ mặc quần áo, sửa sang lại đầu tóc có chút hỗn độn, sau đó đến buồng vệ sinh rửa tay.Ngoài cửa, bảo tiêu Lý Thiên Hữu tựa hồ đã nhận ra không thích hợp, bắt đầu gõ cửa.Lãnh Dạ trở lại phòng, đi đến phía trước cửa sổ.Ngoài cửa sổ là cảnh đêm sáng lạn của Y thị, các loại sắc thái chiếu sáng nửa bầu trời.Tiếng đập cửa càng ngày càng nặng, Lãnh Dạ đối bên này mắt điếc tai ngơ, mở ra cửa sổ, gió lạnh nhất thời tiến vào, làm bay tóc Lãnh Dạ.Lãnh Dạ vén lên ống quần, cột một dây vào góc tường, dùng đỉnh hấp thụ cột một bên vách tường, sau đó vượt qua ban công.Đúng lúc này, bảo tiêu Lý Thiên Hữu bảo tiêu đã mở ra cửa, vọt tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được nằm trên mặt đất là Lý Thiên Hữu, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra súng, nhắm ngay Lãnh Dạ.Lãnh Dạ hồi đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó theo ban công nhảy xuống.Bọn bảo tiêu nổ súng chậm một bước, không có nổ đến, vội vàng vọt tới ban công, nhìn xuống.Lãnh Dạ tại không trung cấp bay xuống, vài giây sau vững vàng rơi xuống đất, ấn ấn chốt mở, dây thừng liền nháy mắt toàn bộ thu hồi, đứng ở ban công bọn bảo tiêu trơ mắt nhìn này một màn này, lại cái gì cũng không thể làm, lúc thời điểm lao xuống dưới, Lãnh Dạ đã sớm không thấy bóng dáng.Lãnh Dạ thu hồi dây thừng, từ bóng đêm đi ra, ẩn vào trong đám người.Trên đường cái người đến người đi, nhưng cơ hồ không ai chú ý tới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, duy nhất một người chứng kiến là một tiểu hài tử bị mẫu thân ôm vào lòng, lăng lăng nhìn Lãnh Dạ, kem cũng quên ăn..Lãnh Dạ đối hắn cười cười.Tiểu hài tử nhẹ buông tay, kem ly trong tay chảy xuống, thế này mới phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn thoáng qua kem ly ngã trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua tay rỗng tuếch, nước mắt lập tức tuôn ra.Lãnh Dạ trở lại trong xe.Viêm Phi từ lúc hắn lên xe liền nhìn chằm chằm vào hắn:“Nhiệm vụ hoàn thành thế nào?”Lãnh Dạ thản nhiên nói:“Cũng không tệ lắm.”“Quá trình giống như rất hương diễm?”Lãnh Dạ nhìn biểu tình trên mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, gợi lên môi: “Anh đang ghen tị?”Viêm Phi nói:“Tôi chỉ là không biết cậu còn có thể chơi SM.”Lúc Lãnh Dạ quật Lý Thiên Hữu, tiếng Lý Thiên Hữu tru lên từ máy nghe trộm tràn ngập toàn bộ thùng xe, tuy rằng không thể thấy tận mắt, nhưng Viêm Phi cơ hồ cũng có thể tưởng tượng tình hình ngay lúc đó, sau đó không hiểu có phản ứng: Lãnh Dạ ngay lúc đó bộ dáng nhất định gợi cảm đến cực điểm.Lãnh Dạ nói:“Nếu anh thích, tôi với anh cũng có thể chơi.”Viêm Phi nheo lại ánh mắt:“Thật sự?”“Tôi luôn luôn nói chuyện giữ lời.” Lãnh Dạ nói đùa:“Tôi nhất định sẽ chơi anh đến chết đi sống lại.”“Kia vẫn là miễn đi.” Viêm Phi nhún vai:“Tôi cũng có đam mê bị ngược.”Lãnh Dạ chọn mi:“Tôi còn nghĩ đến anh thích.”“Là thực thích a, bất quá tôi thích là đem cậu buộc trên giường, sau đó làm những việc tôi nghĩ” Chỉ là ngẫm lại trường hợp kia Viêm Phi liền cảm thấy hưng phấn.“Đổi lại cũng được a.” Lãnh Dạ nói.“Đem tôi buộc vào, sau đó cậu ngồi trên người tôi hầu hạ? Này cũng không tồi.” Viêm Phi tầm mắt du tẩu trên người Lãnh Dạ, biểu tình thực tà ác.Lãnh Dạ lại chỉ có ý tứ hàm xúc cười cười, trầm mặc không nói.Hai người đối thoại càng ngày càng hạn chế cấp, cho nên như vậy đình chỉ.Cách đó không xa, tiếng xe cảnh sát truyền đến, Viêm Phi hạ chân ga, xe chậm rãi khởi động, như bình thường rời đi trong đêm.