Tác giả:

Tô Cần là một người may mắn. Tuy võ công của hắn không tốt, đầu cũng không đặc biệt thông minh, nhưng hắn có một ưu điểm mà đại đa số những kẻ đứng đầu đều không có, đó chính là tự thỏa mãn. Thấy hoa nở hắn sẽ vui vẻ, thấy chim bay hắn cũng sẽ vui vẻ, thấy phong cảnh đẹp hai bên đường, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bất quá ưu điểm này khiến lão cha nhà hắn rất buồn bực. Thân là một người trong chốn võ lâm, nếu như gia thế của ngươi không hiển hách như tứ đại công tử, vậy tối thiểu cũng nên có một chút thành tựu võ học, võ công của ngươi cho dù không đạt được tới trình độ của phương trượng đại sư Thiếu Lâm tự, thì ít nhất so với hạ nhân cũng phải có thừa, cho dù đầu của ngươi không thông minh như Bách Hiểu Sanh, ít nhất cũng phải nhạy bén, linh hoạt, không cần trưởng bối bận tâm, bằng không xem như ngươi được định trước là chỉ có thể sống một cuộc đời vô danh. Không may Tô lão cha đã nhận thấy, Tô Cần chiếm toàn bộ ba dạng trên, gia thế không thể tự mình lựa chọn, thế nhưng suy nghĩ…

Quyển 2 - Chương 20-2: Vĩ thanh

Thiên Toán (Thiên Tính)Tác giả: Cổ KínhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTô Cần là một người may mắn. Tuy võ công của hắn không tốt, đầu cũng không đặc biệt thông minh, nhưng hắn có một ưu điểm mà đại đa số những kẻ đứng đầu đều không có, đó chính là tự thỏa mãn. Thấy hoa nở hắn sẽ vui vẻ, thấy chim bay hắn cũng sẽ vui vẻ, thấy phong cảnh đẹp hai bên đường, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bất quá ưu điểm này khiến lão cha nhà hắn rất buồn bực. Thân là một người trong chốn võ lâm, nếu như gia thế của ngươi không hiển hách như tứ đại công tử, vậy tối thiểu cũng nên có một chút thành tựu võ học, võ công của ngươi cho dù không đạt được tới trình độ của phương trượng đại sư Thiếu Lâm tự, thì ít nhất so với hạ nhân cũng phải có thừa, cho dù đầu của ngươi không thông minh như Bách Hiểu Sanh, ít nhất cũng phải nhạy bén, linh hoạt, không cần trưởng bối bận tâm, bằng không xem như ngươi được định trước là chỉ có thể sống một cuộc đời vô danh. Không may Tô lão cha đã nhận thấy, Tô Cần chiếm toàn bộ ba dạng trên, gia thế không thể tự mình lựa chọn, thế nhưng suy nghĩ… Đối với chuyện Ly hồn thuật lần trước, Trầm Dung Dương xem như có ơn với Vu Tố Thu, lần này là lễ mừng tân chưởng môn Võ Đang kế nhiệm, tất nhiên phải mời y đến.Như Ý lâu lâu chủ đọc thư xong, lại đưa cho Bắc Minh giáo giáo chủ, nghiêm túc nói: “Võ Đang người tài giỏi rất nhiều, giáo chủ tình nguyện hạ mình đến trước cửa của bọn họ?”Lục Đình Tiêu tiếp nhận thư, liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.“Có thể.”Trầm Dung Dương bật cười, phát hiện nam nhân này thỉnh thoảng rất thú vị.Đột nhiên nhớ tới dọc đường đi từ Tô Châu đến hiện tại, Tô Cần đã chết, A Bích chính là Đường Tử Tinh, Mạc Vấn Thùy chẳng biết đang ung dung tự tại ở nơi nào, giờ còn có một Lục Đình Tiêu và Thị Cầm Thị Kiếm vẫn luôn đi cùng y.Thực sự là thăng trầm đến mức khiến người ta phải hối tiếc.Trên đời này, có cái gì là vĩnh hằng bất biến?Mà con đường phía trước, còn có cái gì đang chờ bọn họ?

Đối với chuyện Ly hồn thuật lần trước, Trầm Dung Dương xem như có ơn với Vu Tố Thu, lần này là lễ mừng tân chưởng môn Võ Đang kế nhiệm, tất nhiên phải mời y đến.

Như Ý lâu lâu chủ đọc thư xong, lại đưa cho Bắc Minh giáo giáo chủ, nghiêm túc nói: “Võ Đang người tài giỏi rất nhiều, giáo chủ tình nguyện hạ mình đến trước cửa của bọn họ?”

Lục Đình Tiêu tiếp nhận thư, liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.

“Có thể.”

Trầm Dung Dương bật cười, phát hiện nam nhân này thỉnh thoảng rất thú vị.

Đột nhiên nhớ tới dọc đường đi từ Tô Châu đến hiện tại, Tô Cần đã chết, A Bích chính là Đường Tử Tinh, Mạc Vấn Thùy chẳng biết đang ung dung tự tại ở nơi nào, giờ còn có một Lục Đình Tiêu và Thị Cầm Thị Kiếm vẫn luôn đi cùng y.

Thực sự là thăng trầm đến mức khiến người ta phải hối tiếc.

Trên đời này, có cái gì là vĩnh hằng bất biến?

Mà con đường phía trước, còn có cái gì đang chờ bọn họ?

Thiên Toán (Thiên Tính)Tác giả: Cổ KínhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTô Cần là một người may mắn. Tuy võ công của hắn không tốt, đầu cũng không đặc biệt thông minh, nhưng hắn có một ưu điểm mà đại đa số những kẻ đứng đầu đều không có, đó chính là tự thỏa mãn. Thấy hoa nở hắn sẽ vui vẻ, thấy chim bay hắn cũng sẽ vui vẻ, thấy phong cảnh đẹp hai bên đường, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bất quá ưu điểm này khiến lão cha nhà hắn rất buồn bực. Thân là một người trong chốn võ lâm, nếu như gia thế của ngươi không hiển hách như tứ đại công tử, vậy tối thiểu cũng nên có một chút thành tựu võ học, võ công của ngươi cho dù không đạt được tới trình độ của phương trượng đại sư Thiếu Lâm tự, thì ít nhất so với hạ nhân cũng phải có thừa, cho dù đầu của ngươi không thông minh như Bách Hiểu Sanh, ít nhất cũng phải nhạy bén, linh hoạt, không cần trưởng bối bận tâm, bằng không xem như ngươi được định trước là chỉ có thể sống một cuộc đời vô danh. Không may Tô lão cha đã nhận thấy, Tô Cần chiếm toàn bộ ba dạng trên, gia thế không thể tự mình lựa chọn, thế nhưng suy nghĩ… Đối với chuyện Ly hồn thuật lần trước, Trầm Dung Dương xem như có ơn với Vu Tố Thu, lần này là lễ mừng tân chưởng môn Võ Đang kế nhiệm, tất nhiên phải mời y đến.Như Ý lâu lâu chủ đọc thư xong, lại đưa cho Bắc Minh giáo giáo chủ, nghiêm túc nói: “Võ Đang người tài giỏi rất nhiều, giáo chủ tình nguyện hạ mình đến trước cửa của bọn họ?”Lục Đình Tiêu tiếp nhận thư, liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.“Có thể.”Trầm Dung Dương bật cười, phát hiện nam nhân này thỉnh thoảng rất thú vị.Đột nhiên nhớ tới dọc đường đi từ Tô Châu đến hiện tại, Tô Cần đã chết, A Bích chính là Đường Tử Tinh, Mạc Vấn Thùy chẳng biết đang ung dung tự tại ở nơi nào, giờ còn có một Lục Đình Tiêu và Thị Cầm Thị Kiếm vẫn luôn đi cùng y.Thực sự là thăng trầm đến mức khiến người ta phải hối tiếc.Trên đời này, có cái gì là vĩnh hằng bất biến?Mà con đường phía trước, còn có cái gì đang chờ bọn họ?

Quyển 2 - Chương 20-2: Vĩ thanh