Tác giả:

Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…

Chương 5

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Long Tử Nguyệt ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng cái gã "ca ca" kia không hiểu ra làm sao, cứ tưởng phen này bị gã "ăn sạch sẽ" rồi chứ nhưng không ngờ lại buông tha cho nàng. Long Tử Nguyệt nghĩ không ra được là Vô Phong muốn làm gì cũng không xoắn xuýt lâu, nàng nhanh chóng thoát bộ y phục bê bết máu cùng bụi bẩn này ra rồi nhảy vào ôn tuyền tắm rửa. Nước ở ôn tuyền có độ ấm thật vừa phải, không nóng quá cũng không lạnh quá, khiến người ta vô cùng thư thái tận hưởng nó.Long Tử Nguyệt tắm một lúc lâu thân thể cũng khỏe hơn ban nãy nhiều mới luyến tiếc đứng dậy, khỏa thân đi trong gian mật thất tìm kiếm bộ y phục nào đó để bận vào. "Chết tiệt! Có lẽ nào nơi này không có lấy một bộ y phục mới sạch sẽ sao?" nàng luống cuống đi tới đi lui mấy vòng tìm y phục nhưng xem ra vô vọng rồi, ở đây không hề có lấy mảnh vải nào trừ cái bộ xiêm y rách nát đầy máu và bụi bẩn kia nữa.Đang lúc Long Tử Nguyệt định nhặt bộ y phục rách kia đi giặt sạch thì nghe có tiếng mở cửa, nàng vội vã chạy ra sau tảng đá nhỏ nhô ra bên mép gần ôn tuyền nấp. Thò ra mỗi khuôn mặt nhìn lén, thấy được người đến lại vẫn là tên "ca ca" Vô Phong kia thì Long Tử Nguyệt nàng càng hoảng sợ. Tay trái Vô Phong bê một cái tráp, trên tráp là một bộ y phục mới màu tím nhạt, tay phải đặt sau lưng từ từ đi tới gần tảng đá nhỏ nàng đang nấp.Tim Long Tử Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ cực độ nhìn chằm chằm "ca ca" đang cách nàng ngày một gần hơn kia. Long Tử Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Ngươi..... Ca ca để quần áo...à y phục để muội...muội tự mặc là được rồi...". Vô Phong không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái sau đó đặt cái tráp y phục xuống bàn đá gần đó rồi quay lưng lại. Đi được vài bước Vô Phong vung tay phải ném cái lọ nhỏ về phía Long Tử Nguyệt "Thức ăn!", nói xong hắn liền ra khỏi căn phòng.Long Tử Nguyệt sau khi vô thức chụp được cái lọ nhỏ kia, nghe ngóng âm thanh bước chân Vô Phong, chắc chắn rằng hắn đã đi thật, nàng lật đật chạy lại cái bàn đá cầm bộ y phục kia lên ngắm nghía. Long Tử Nguyệt chợt phát rầu, lầm bầm: "Đây là cái gì đây? Làm sao để mặc nó?!? Huhu số ta thật khổ, vừa ngủ một giấc liền xuyên, còn bị ngược đãi..." Sau một hồi cố gắng vất vả để mặc y phục, rốt cuộc cũng mặc được, chỉ là....có lẽ Long Tử Nguyệt mặc không đúng thứ tự các lớp áo cho lắm. Thôi kệ vậy, nàng không phải thiên tài mặc như vậy là hết khả năng của nàng rồi.

Long Tử Nguyệt ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng cái gã "ca ca" kia không hiểu ra làm sao, cứ tưởng phen này bị gã "ăn sạch sẽ" rồi chứ nhưng không ngờ lại buông tha cho nàng. Long Tử Nguyệt nghĩ không ra được là Vô Phong muốn làm gì cũng không xoắn xuýt lâu, nàng nhanh chóng thoát bộ y phục bê bết máu cùng bụi bẩn này ra rồi nhảy vào ôn tuyền tắm rửa. Nước ở ôn tuyền có độ ấm thật vừa phải, không nóng quá cũng không lạnh quá, khiến người ta vô cùng thư thái tận hưởng nó.

Long Tử Nguyệt tắm một lúc lâu thân thể cũng khỏe hơn ban nãy nhiều mới luyến tiếc đứng dậy, khỏa thân đi trong gian mật thất tìm kiếm bộ y phục nào đó để bận vào. "Chết tiệt! Có lẽ nào nơi này không có lấy một bộ y phục mới sạch sẽ sao?" nàng luống cuống đi tới đi lui mấy vòng tìm y phục nhưng xem ra vô vọng rồi, ở đây không hề có lấy mảnh vải nào trừ cái bộ xiêm y rách nát đầy máu và bụi bẩn kia nữa.

Đang lúc Long Tử Nguyệt định nhặt bộ y phục rách kia đi giặt sạch thì nghe có tiếng mở cửa, nàng vội vã chạy ra sau tảng đá nhỏ nhô ra bên mép gần ôn tuyền nấp. Thò ra mỗi khuôn mặt nhìn lén, thấy được người đến lại vẫn là tên "ca ca" Vô Phong kia thì Long Tử Nguyệt nàng càng hoảng sợ. Tay trái Vô Phong bê một cái tráp, trên tráp là một bộ y phục mới màu tím nhạt, tay phải đặt sau lưng từ từ đi tới gần tảng đá nhỏ nàng đang nấp.

Tim Long Tử Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ cực độ nhìn chằm chằm "ca ca" đang cách nàng ngày một gần hơn kia. Long Tử Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Ngươi..... Ca ca để quần áo...à y phục để muội...muội tự mặc là được rồi...". Vô Phong không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái sau đó đặt cái tráp y phục xuống bàn đá gần đó rồi quay lưng lại. Đi được vài bước Vô Phong vung tay phải ném cái lọ nhỏ về phía Long Tử Nguyệt "Thức ăn!", nói xong hắn liền ra khỏi căn phòng.

Long Tử Nguyệt sau khi vô thức chụp được cái lọ nhỏ kia, nghe ngóng âm thanh bước chân Vô Phong, chắc chắn rằng hắn đã đi thật, nàng lật đật chạy lại cái bàn đá cầm bộ y phục kia lên ngắm nghía. Long Tử Nguyệt chợt phát rầu, lầm bầm: "Đây là cái gì đây? Làm sao để mặc nó?!? Huhu số ta thật khổ, vừa ngủ một giấc liền xuyên, còn bị ngược đãi..." Sau một hồi cố gắng vất vả để mặc y phục, rốt cuộc cũng mặc được, chỉ là....có lẽ Long Tử Nguyệt mặc không đúng thứ tự các lớp áo cho lắm. Thôi kệ vậy, nàng không phải thiên tài mặc như vậy là hết khả năng của nàng rồi.

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Long Tử Nguyệt ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng cái gã "ca ca" kia không hiểu ra làm sao, cứ tưởng phen này bị gã "ăn sạch sẽ" rồi chứ nhưng không ngờ lại buông tha cho nàng. Long Tử Nguyệt nghĩ không ra được là Vô Phong muốn làm gì cũng không xoắn xuýt lâu, nàng nhanh chóng thoát bộ y phục bê bết máu cùng bụi bẩn này ra rồi nhảy vào ôn tuyền tắm rửa. Nước ở ôn tuyền có độ ấm thật vừa phải, không nóng quá cũng không lạnh quá, khiến người ta vô cùng thư thái tận hưởng nó.Long Tử Nguyệt tắm một lúc lâu thân thể cũng khỏe hơn ban nãy nhiều mới luyến tiếc đứng dậy, khỏa thân đi trong gian mật thất tìm kiếm bộ y phục nào đó để bận vào. "Chết tiệt! Có lẽ nào nơi này không có lấy một bộ y phục mới sạch sẽ sao?" nàng luống cuống đi tới đi lui mấy vòng tìm y phục nhưng xem ra vô vọng rồi, ở đây không hề có lấy mảnh vải nào trừ cái bộ xiêm y rách nát đầy máu và bụi bẩn kia nữa.Đang lúc Long Tử Nguyệt định nhặt bộ y phục rách kia đi giặt sạch thì nghe có tiếng mở cửa, nàng vội vã chạy ra sau tảng đá nhỏ nhô ra bên mép gần ôn tuyền nấp. Thò ra mỗi khuôn mặt nhìn lén, thấy được người đến lại vẫn là tên "ca ca" Vô Phong kia thì Long Tử Nguyệt nàng càng hoảng sợ. Tay trái Vô Phong bê một cái tráp, trên tráp là một bộ y phục mới màu tím nhạt, tay phải đặt sau lưng từ từ đi tới gần tảng đá nhỏ nàng đang nấp.Tim Long Tử Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ cực độ nhìn chằm chằm "ca ca" đang cách nàng ngày một gần hơn kia. Long Tử Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Ngươi..... Ca ca để quần áo...à y phục để muội...muội tự mặc là được rồi...". Vô Phong không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái sau đó đặt cái tráp y phục xuống bàn đá gần đó rồi quay lưng lại. Đi được vài bước Vô Phong vung tay phải ném cái lọ nhỏ về phía Long Tử Nguyệt "Thức ăn!", nói xong hắn liền ra khỏi căn phòng.Long Tử Nguyệt sau khi vô thức chụp được cái lọ nhỏ kia, nghe ngóng âm thanh bước chân Vô Phong, chắc chắn rằng hắn đã đi thật, nàng lật đật chạy lại cái bàn đá cầm bộ y phục kia lên ngắm nghía. Long Tử Nguyệt chợt phát rầu, lầm bầm: "Đây là cái gì đây? Làm sao để mặc nó?!? Huhu số ta thật khổ, vừa ngủ một giấc liền xuyên, còn bị ngược đãi..." Sau một hồi cố gắng vất vả để mặc y phục, rốt cuộc cũng mặc được, chỉ là....có lẽ Long Tử Nguyệt mặc không đúng thứ tự các lớp áo cho lắm. Thôi kệ vậy, nàng không phải thiên tài mặc như vậy là hết khả năng của nàng rồi.

Chương 5