Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 43
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Thành công thu hút ánh nhìn của Bạch Mạc tiếp xúc với tầm mắt của mình, Long Tử Nguyệt thi triển thuật thôi miên xóa đi đoạn ký ức đánh nhau nảy lửa ban nãy giữa nàng và Bạch Mạc, thay vào một đoạn ký ức đó là bạch Mạc vì đánh đuổi thích khách xâm nhập vào phủ đệ, nhưng lại làm mất dấu thích khách trên đoạn đường truy đuổi, đành trở về phòng nghĩ ngơi điều tức lại nội lực. Bạch Mạc sau khi bị Long Tử Nguyệt thôi miên xáo trộn ký ức cùng tư tưởng liền thành thành thật thật trở về sương phòng nghỉ ngơi, nhìn bóng lưng Bạch Mạc dần khuất sau ngã rẽ Long Tử Nguyệt xoay người dẫm lên những phiến lá khô một mạch đi thẳng vào trúc viện kia.Có lẽ là do nơi đây vắng vẻ nên khi Long Tử Nguyệt cùng Bạch Mạc giao thủ lâu như vậy cũng không thấy có thị vệ đi tuần nào phát hiện ra động tĩnh bên này, cẩn thận lắng tai cảm nhận âm thanh xung quanh nhưng lại không hề nghe được dù chỉ là một tiếng động nhỏ nào ngoại trừ tiếng gió thổi làm những phiến lá trúc ma sát vào nhau phát ra tiếng sàn sạt rì rào lại nhẹ nhàng kia. Đẩy cửa gian phòng trước mặt, Long Tử Nguyệt khóe mắt liếc nhìn đồ vật bên trong thì hơi ngạc nhiên, dường như nơi này rất lâu rồi chưa có ai ghé qua dọn dẹp, bị bụi bặm bao phủ trên bề mặt một lớp khác dày.Thong thả quan sát từng chi tiết nhỏ trong phòng, nếu không phải do mùi hương trên người Sở Phượng Tiên dẫn tới đây thì Long Tử Nguyệt cũng lười phải ở trong cái không gian nhỏ xíu này mà tìm tòi như vầy. Mùi hương trong căn phòng này chỉ còn thoang thoảng mùi trúc cùng mùi ẩm mốc.Long Tử Nguyệt hoàn toàn không nghe ra được nơi này đã từng có mùi hương của Sở Phượng Tiên hay không nữa. Sau một hồi tìm kiếm vô vọng, Long Tử Nguyệt không tìm ra được căn phòng này ngoại trừ bụi và bụi ra thì không còn gì đặc biệt nữa, xoay người bước đi hướng ra cửa thì tầm mắt vô tình lướt qua giá nến nhỏ trong góc tường.Xung quanh đỉnh giá nến lại không có bụi bám, chẳng lẽ là có mật thất? Bước chân vô thức tiến về phía giá nến kia ngẫm nghĩ trong chốc lát bèn đưa tay ra thử xoay trái vặn phải nhưng lại không có hiện tượng gì xảy ra. Đây là làm sao? Chả lẽ không phải mật thất, quan sát kỹ hơn cái giá nến thì thấy có một lỗ hổng nho nhỏ hình bát giác, hình như cần phải có vật nào đó làm chìa khóa lắp vào mới có thể xoay chốt được mở cửa mật thất được. Chẳng lẽ lại phải ngồi đây ôm cây đợi thỏ chăng? Nhưng mà đợi biết đến bao giờ đây? Huhu còn nhiều thứ để làm quá mà Long Tử Nguyệt nàng hiện tại phải ở đây để canh chừng à?Xoay người đi ra đóng cửa chính gian nhà lại rồi bực bội nhảy lên nhà xà căn phòng phủi phủi bụi bặm cho rơi bớt xuống dưới đất một ít, đặt mông ngồi lên đó tựa người vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực trực tiếp nhắm mắt ngủ. Ánh sáng buổi sáng le lói chiếu sáng dần trúc viện, những cơn gió thi thoảng lùa vào căn phòng men theo khe hở của mang theo nhè nhẹ mùi thơm của trúc. Long Tử Nguyệt đang ngồi dựa người vào tường bỗng mở mắt ra nhìn, ánh mắt tỉnh táo nào có phải vừa mới ngủ dậy đâu, liếc nhìn những cái bóng người ngoài vườn trúc, nghe bọn chúng nô tài chăm sóc cây cỏ đang lảm nhảm bàn luận về vấn đề nào đó.
Thành công thu hút ánh nhìn của Bạch Mạc tiếp xúc với tầm mắt của mình, Long Tử Nguyệt thi triển thuật thôi miên xóa đi đoạn ký ức đánh nhau nảy lửa ban nãy giữa nàng và Bạch Mạc, thay vào một đoạn ký ức đó là bạch Mạc vì đánh đuổi thích khách xâm nhập vào phủ đệ, nhưng lại làm mất dấu thích khách trên đoạn đường truy đuổi, đành trở về phòng nghĩ ngơi điều tức lại nội lực.
Bạch Mạc sau khi bị Long Tử Nguyệt thôi miên xáo trộn ký ức cùng tư tưởng liền thành thành thật thật trở về sương phòng nghỉ ngơi, nhìn bóng lưng Bạch Mạc dần khuất sau ngã rẽ Long Tử Nguyệt xoay người dẫm lên những phiến lá khô một mạch đi thẳng vào trúc viện kia.
Có lẽ là do nơi đây vắng vẻ nên khi Long Tử Nguyệt cùng Bạch Mạc giao thủ lâu như vậy cũng không thấy có thị vệ đi tuần nào phát hiện ra động tĩnh bên này, cẩn thận lắng tai cảm nhận âm thanh xung quanh nhưng lại không hề nghe được dù chỉ là một tiếng động nhỏ nào ngoại trừ tiếng gió thổi làm những phiến lá trúc ma sát vào nhau phát ra tiếng sàn sạt rì rào lại nhẹ nhàng kia.
Đẩy cửa gian phòng trước mặt, Long Tử Nguyệt khóe mắt liếc nhìn đồ vật bên trong thì hơi ngạc nhiên, dường như nơi này rất lâu rồi chưa có ai ghé qua dọn dẹp, bị bụi bặm bao phủ trên bề mặt một lớp khác dày.
Thong thả quan sát từng chi tiết nhỏ trong phòng, nếu không phải do mùi hương trên người Sở Phượng Tiên dẫn tới đây thì Long Tử Nguyệt cũng lười phải ở trong cái không gian nhỏ xíu này mà tìm tòi như vầy. Mùi hương trong căn phòng này chỉ còn thoang thoảng mùi trúc cùng mùi ẩm mốc.
Long Tử Nguyệt hoàn toàn không nghe ra được nơi này đã từng có mùi hương của Sở Phượng Tiên hay không nữa. Sau một hồi tìm kiếm vô vọng, Long Tử Nguyệt không tìm ra được căn phòng này ngoại trừ bụi và bụi ra thì không còn gì đặc biệt nữa, xoay người bước đi hướng ra cửa thì tầm mắt vô tình lướt qua giá nến nhỏ trong góc tường.
Xung quanh đỉnh giá nến lại không có bụi bám, chẳng lẽ là có mật thất? Bước chân vô thức tiến về phía giá nến kia ngẫm nghĩ trong chốc lát bèn đưa tay ra thử xoay trái vặn phải nhưng lại không có hiện tượng gì xảy ra.
Đây là làm sao? Chả lẽ không phải mật thất, quan sát kỹ hơn cái giá nến thì thấy có một lỗ hổng nho nhỏ hình bát giác, hình như cần phải có vật nào đó làm chìa khóa lắp vào mới có thể xoay chốt được mở cửa mật thất được.
Chẳng lẽ lại phải ngồi đây ôm cây đợi thỏ chăng? Nhưng mà đợi biết đến bao giờ đây? Huhu còn nhiều thứ để làm quá mà Long Tử Nguyệt nàng hiện tại phải ở đây để canh chừng à?
Xoay người đi ra đóng cửa chính gian nhà lại rồi bực bội nhảy lên nhà xà căn phòng phủi phủi bụi bặm cho rơi bớt xuống dưới đất một ít, đặt mông ngồi lên đó tựa người vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Ánh sáng buổi sáng le lói chiếu sáng dần trúc viện, những cơn gió thi thoảng lùa vào căn phòng men theo khe hở của mang theo nhè nhẹ mùi thơm của trúc. Long Tử Nguyệt đang ngồi dựa người vào tường bỗng mở mắt ra nhìn, ánh mắt tỉnh táo nào có phải vừa mới ngủ dậy đâu, liếc nhìn những cái bóng người ngoài vườn trúc, nghe bọn chúng nô tài chăm sóc cây cỏ đang lảm nhảm bàn luận về vấn đề nào đó.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Thành công thu hút ánh nhìn của Bạch Mạc tiếp xúc với tầm mắt của mình, Long Tử Nguyệt thi triển thuật thôi miên xóa đi đoạn ký ức đánh nhau nảy lửa ban nãy giữa nàng và Bạch Mạc, thay vào một đoạn ký ức đó là bạch Mạc vì đánh đuổi thích khách xâm nhập vào phủ đệ, nhưng lại làm mất dấu thích khách trên đoạn đường truy đuổi, đành trở về phòng nghĩ ngơi điều tức lại nội lực. Bạch Mạc sau khi bị Long Tử Nguyệt thôi miên xáo trộn ký ức cùng tư tưởng liền thành thành thật thật trở về sương phòng nghỉ ngơi, nhìn bóng lưng Bạch Mạc dần khuất sau ngã rẽ Long Tử Nguyệt xoay người dẫm lên những phiến lá khô một mạch đi thẳng vào trúc viện kia.Có lẽ là do nơi đây vắng vẻ nên khi Long Tử Nguyệt cùng Bạch Mạc giao thủ lâu như vậy cũng không thấy có thị vệ đi tuần nào phát hiện ra động tĩnh bên này, cẩn thận lắng tai cảm nhận âm thanh xung quanh nhưng lại không hề nghe được dù chỉ là một tiếng động nhỏ nào ngoại trừ tiếng gió thổi làm những phiến lá trúc ma sát vào nhau phát ra tiếng sàn sạt rì rào lại nhẹ nhàng kia. Đẩy cửa gian phòng trước mặt, Long Tử Nguyệt khóe mắt liếc nhìn đồ vật bên trong thì hơi ngạc nhiên, dường như nơi này rất lâu rồi chưa có ai ghé qua dọn dẹp, bị bụi bặm bao phủ trên bề mặt một lớp khác dày.Thong thả quan sát từng chi tiết nhỏ trong phòng, nếu không phải do mùi hương trên người Sở Phượng Tiên dẫn tới đây thì Long Tử Nguyệt cũng lười phải ở trong cái không gian nhỏ xíu này mà tìm tòi như vầy. Mùi hương trong căn phòng này chỉ còn thoang thoảng mùi trúc cùng mùi ẩm mốc.Long Tử Nguyệt hoàn toàn không nghe ra được nơi này đã từng có mùi hương của Sở Phượng Tiên hay không nữa. Sau một hồi tìm kiếm vô vọng, Long Tử Nguyệt không tìm ra được căn phòng này ngoại trừ bụi và bụi ra thì không còn gì đặc biệt nữa, xoay người bước đi hướng ra cửa thì tầm mắt vô tình lướt qua giá nến nhỏ trong góc tường.Xung quanh đỉnh giá nến lại không có bụi bám, chẳng lẽ là có mật thất? Bước chân vô thức tiến về phía giá nến kia ngẫm nghĩ trong chốc lát bèn đưa tay ra thử xoay trái vặn phải nhưng lại không có hiện tượng gì xảy ra. Đây là làm sao? Chả lẽ không phải mật thất, quan sát kỹ hơn cái giá nến thì thấy có một lỗ hổng nho nhỏ hình bát giác, hình như cần phải có vật nào đó làm chìa khóa lắp vào mới có thể xoay chốt được mở cửa mật thất được. Chẳng lẽ lại phải ngồi đây ôm cây đợi thỏ chăng? Nhưng mà đợi biết đến bao giờ đây? Huhu còn nhiều thứ để làm quá mà Long Tử Nguyệt nàng hiện tại phải ở đây để canh chừng à?Xoay người đi ra đóng cửa chính gian nhà lại rồi bực bội nhảy lên nhà xà căn phòng phủi phủi bụi bặm cho rơi bớt xuống dưới đất một ít, đặt mông ngồi lên đó tựa người vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực trực tiếp nhắm mắt ngủ. Ánh sáng buổi sáng le lói chiếu sáng dần trúc viện, những cơn gió thi thoảng lùa vào căn phòng men theo khe hở của mang theo nhè nhẹ mùi thơm của trúc. Long Tử Nguyệt đang ngồi dựa người vào tường bỗng mở mắt ra nhìn, ánh mắt tỉnh táo nào có phải vừa mới ngủ dậy đâu, liếc nhìn những cái bóng người ngoài vườn trúc, nghe bọn chúng nô tài chăm sóc cây cỏ đang lảm nhảm bàn luận về vấn đề nào đó.