Tác giả:

Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…

Chương 191

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, khóe môi Long Tử Nguyệt cong nhẹ khó có người nhận ra. Tao nhã vươn tay cầm lấy chung trà, nhấp nhẹ một ngụm rồi khẽ đặt nó trở xuống bàn đá, Long Tử Nguyệt xoay khuôn mặt họa thủy nhìn theo hướng mà Hạ Thiển Mộng đang tiến lại.Chân Hạ Thiển Mộng không tự chủ được tự động dừng lại, nàng ta chưa từng thấy nữ nhân nào có nhan sắc khuynh thành đến mức này. Mái tóc đỏ tùy ý cột nhẹ một ít được cố định bởi cây trâm nhỏ màu phỉ thúy, giữa mi tâm có một đóa bỉ ngạn nở rộ cực kỳ chói mắt, lông mi dài cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng lay động.Lúc nãy Hạ Thiển Mộng quan sát từ xa nên không thấy rõ ràng dung mạo của Long Tử Nguyệt, đến gần mới nhận ra đây là một mỹ nhân có khả năng làm điên đảo chúng sinh. Còn có điểm cực kỳ đặc biệt ở Long Tử Nguyệt, đôi con ngươi mang màu máu không giống chút gì với người dân ở Nguyệt Lan quốc nàng, đôi tròng mắt màu đỏ kia lóe lên bên trong đó nét yêu mị, như lôi kéo con người chìm đắm vào đó.Hạ Thiển Mộng suy đoán mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành này là ai? Vương phi của Nhiếp chính vương chăng? Không đúng, mái tóc không vấn phải theo kiểu của phụ nhân, loại vải may nên bộ y phục cũng không trân quý, tuyệt không phải cống phẩm trong cung. Đau hết đầu vẫn không nhận ra được thân phận, Hạ Thiển Mộng cất giọng: "Không biết vị cô nương đây là ái nữ của nhà nào?".Thái giám được Nhiếp chính vương giao cho việc phụ trách hầu hạ cận thân Long Tử Nguyệt muốn lên tiếng trả lời, thì bị nàng đưa tay ngăn cản. Long Tử Nguyệt thong thả đáp: "Ta họ Long, công chúa mời ngồi.", tuy mở miệng mang theo lời mời nhưng thủy chung thân ảnh của Long Tử Nguyệt không hề nhúc nhích, tỏ vẻ sẽ nhường chiếc ghế duy nhất trong đình cho Hạ Thiển Mộng ngồi.Hạ Thiển Mộng khi nào chịu vũ nhục như vậy, từ nhỏ đã được phụ hoàng nâng niu, mẫu hậu chìu chuộng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Các hoàng huynh chỉ có mình Hạ Thiển Mộng là hoàng muội, lại càng cưng chìu nàng ta hết mực.Cố nhịn xuống nỗi khuất nhục, Hạ Thiển Mộng nắm rõ tình thế hiện tại không có lợi chút nào với nàng ta, không phụ hoàng lẫn mẫu hậu che chở, các hoàng huynh thì không rõ tình hình ra sao, càng không biết Thái hoàng thái hậu còn tại thế hay không? Hạ Thiển Mộng đành từ tốn đáp: "Long cô nương khách sao rồi, bản quận chúa chỉ đang đi dạo. Thấy bên đình có bóng người nên tò mò đến xem mà thôi.".

Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, khóe môi Long Tử Nguyệt cong nhẹ khó có người nhận ra. Tao nhã vươn tay cầm lấy chung trà, nhấp nhẹ một ngụm rồi khẽ đặt nó trở xuống bàn đá, Long Tử Nguyệt xoay khuôn mặt họa thủy nhìn theo hướng mà Hạ Thiển Mộng đang tiến lại.

Chân Hạ Thiển Mộng không tự chủ được tự động dừng lại, nàng ta chưa từng thấy nữ nhân nào có nhan sắc khuynh thành đến mức này. Mái tóc đỏ tùy ý cột nhẹ một ít được cố định bởi cây trâm nhỏ màu phỉ thúy, giữa mi tâm có một đóa bỉ ngạn nở rộ cực kỳ chói mắt, lông mi dài cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng lay động.

Lúc nãy Hạ Thiển Mộng quan sát từ xa nên không thấy rõ ràng dung mạo của Long Tử Nguyệt, đến gần mới nhận ra đây là một mỹ nhân có khả năng làm điên đảo chúng sinh. Còn có điểm cực kỳ đặc biệt ở Long Tử Nguyệt, đôi con ngươi mang màu máu không giống chút gì với người dân ở Nguyệt Lan quốc nàng, đôi tròng mắt màu đỏ kia lóe lên bên trong đó nét yêu mị, như lôi kéo con người chìm đắm vào đó.

Hạ Thiển Mộng suy đoán mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành này là ai? Vương phi của Nhiếp chính vương chăng? Không đúng, mái tóc không vấn phải theo kiểu của phụ nhân, loại vải may nên bộ y phục cũng không trân quý, tuyệt không phải cống phẩm trong cung. Đau hết đầu vẫn không nhận ra được thân phận, Hạ Thiển Mộng cất giọng: "Không biết vị cô nương đây là ái nữ của nhà nào?".

Thái giám được Nhiếp chính vương giao cho việc phụ trách hầu hạ cận thân Long Tử Nguyệt muốn lên tiếng trả lời, thì bị nàng đưa tay ngăn cản. Long Tử Nguyệt thong thả đáp: "Ta họ Long, công chúa mời ngồi.", tuy mở miệng mang theo lời mời nhưng thủy chung thân ảnh của Long Tử Nguyệt không hề nhúc nhích, tỏ vẻ sẽ nhường chiếc ghế duy nhất trong đình cho Hạ Thiển Mộng ngồi.

Hạ Thiển Mộng khi nào chịu vũ nhục như vậy, từ nhỏ đã được phụ hoàng nâng niu, mẫu hậu chìu chuộng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Các hoàng huynh chỉ có mình Hạ Thiển Mộng là hoàng muội, lại càng cưng chìu nàng ta hết mực.

Cố nhịn xuống nỗi khuất nhục, Hạ Thiển Mộng nắm rõ tình thế hiện tại không có lợi chút nào với nàng ta, không phụ hoàng lẫn mẫu hậu che chở, các hoàng huynh thì không rõ tình hình ra sao, càng không biết Thái hoàng thái hậu còn tại thế hay không? Hạ Thiển Mộng đành từ tốn đáp: "Long cô nương khách sao rồi, bản quận chúa chỉ đang đi dạo. Thấy bên đình có bóng người nên tò mò đến xem mà thôi.".

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, khóe môi Long Tử Nguyệt cong nhẹ khó có người nhận ra. Tao nhã vươn tay cầm lấy chung trà, nhấp nhẹ một ngụm rồi khẽ đặt nó trở xuống bàn đá, Long Tử Nguyệt xoay khuôn mặt họa thủy nhìn theo hướng mà Hạ Thiển Mộng đang tiến lại.Chân Hạ Thiển Mộng không tự chủ được tự động dừng lại, nàng ta chưa từng thấy nữ nhân nào có nhan sắc khuynh thành đến mức này. Mái tóc đỏ tùy ý cột nhẹ một ít được cố định bởi cây trâm nhỏ màu phỉ thúy, giữa mi tâm có một đóa bỉ ngạn nở rộ cực kỳ chói mắt, lông mi dài cong cong như cánh bướm nhẹ nhàng lay động.Lúc nãy Hạ Thiển Mộng quan sát từ xa nên không thấy rõ ràng dung mạo của Long Tử Nguyệt, đến gần mới nhận ra đây là một mỹ nhân có khả năng làm điên đảo chúng sinh. Còn có điểm cực kỳ đặc biệt ở Long Tử Nguyệt, đôi con ngươi mang màu máu không giống chút gì với người dân ở Nguyệt Lan quốc nàng, đôi tròng mắt màu đỏ kia lóe lên bên trong đó nét yêu mị, như lôi kéo con người chìm đắm vào đó.Hạ Thiển Mộng suy đoán mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành này là ai? Vương phi của Nhiếp chính vương chăng? Không đúng, mái tóc không vấn phải theo kiểu của phụ nhân, loại vải may nên bộ y phục cũng không trân quý, tuyệt không phải cống phẩm trong cung. Đau hết đầu vẫn không nhận ra được thân phận, Hạ Thiển Mộng cất giọng: "Không biết vị cô nương đây là ái nữ của nhà nào?".Thái giám được Nhiếp chính vương giao cho việc phụ trách hầu hạ cận thân Long Tử Nguyệt muốn lên tiếng trả lời, thì bị nàng đưa tay ngăn cản. Long Tử Nguyệt thong thả đáp: "Ta họ Long, công chúa mời ngồi.", tuy mở miệng mang theo lời mời nhưng thủy chung thân ảnh của Long Tử Nguyệt không hề nhúc nhích, tỏ vẻ sẽ nhường chiếc ghế duy nhất trong đình cho Hạ Thiển Mộng ngồi.Hạ Thiển Mộng khi nào chịu vũ nhục như vậy, từ nhỏ đã được phụ hoàng nâng niu, mẫu hậu chìu chuộng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Các hoàng huynh chỉ có mình Hạ Thiển Mộng là hoàng muội, lại càng cưng chìu nàng ta hết mực.Cố nhịn xuống nỗi khuất nhục, Hạ Thiển Mộng nắm rõ tình thế hiện tại không có lợi chút nào với nàng ta, không phụ hoàng lẫn mẫu hậu che chở, các hoàng huynh thì không rõ tình hình ra sao, càng không biết Thái hoàng thái hậu còn tại thế hay không? Hạ Thiển Mộng đành từ tốn đáp: "Long cô nương khách sao rồi, bản quận chúa chỉ đang đi dạo. Thấy bên đình có bóng người nên tò mò đến xem mà thôi.".

Chương 191