Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 199
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Đi dạo vài vòng trong cung, Long Tử Nguyệt chợt thấy A Phúc với ánh mắt đầy căm phẫn cùng lo lắng bắn thẳng vào người nàng. Đáy lòng Long Tử Nguyệt không hiểu vì sao y lại nhìn mình như vậy, nàng tò mò cất giọng hỏi: "Ngươi đây là lại làm sao?".A Phúc tức giận chỉ tay thẳng hướng mặt Long Tử Nguyệt lạnh giọng quát: "Tuyết Vô Phong không nói một lời nào đã ra tay bắt Nhiếp chính vương đi. Còn nhắn với ta bảo ngươi đến gặp hắn thì hắn mới tha mạng cho chủ tử. Ngươi nói sẽ bảo vệ chủ tử, vậy mà chủ tử đã bị "ca ca" của ngươi bắt đi, ngươi còn có tâm trạng ra đây ngồi hóng mát. Cái đồ nữ nhân không tim không phổi như ngươi....".Long Tử Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến Vô Phong lại có thể hiên ngang ra tay bắt Hạ Tử Lân ngay trên Nguyệt Lan quốc, hoàn toàn không để ý tới việc sẽ dẫn đến loạn lạc chiến tranh của hai quốc. Nhưng rõ ràng ban nãy cả hai đều nói chuyện cực kỳ hợp ý nhau mà?Long Tử Nguyệt lạnh giọng hỏi: " Vô Phong hẹn gặp ta ở đâu?". A Phúc gằn giọng nói: "Hắn nói ở nơi mà chỉ có ngươi mới có thể đi vào.". Long Tử Nguyệt chợt đứng dậy bước đi thì bị A Phúc túm chặt cổ tay nàng lại gặng hỏi: "Nơi đó rốt cuộc là ở đâu? Ta muốn ngươi phải đưa ta đi theo. Chủ tử sống ta sống, người chết ta cũng...", câu nói còn chưa dứt thì A Phúc đột nhiên ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự vì bị Long Tử Nguyệt dụng Ngự Huyết lên người.Long Tử Nguyệt một mạch chạy đến cánh đồng bị bỏ hoang, U Minh Lang Vương cảm nhận được tâm tình nàng thay đổi, nó nhanh chóng tự họp cùng một nơi với nàng, U Minh Lang Vương hóa thành con sói to lớn rồi chở nàng trên lưng phóng như bay về Vũ Vương đỉnh - nơi ở từ nhỏ của A Tình khi bị mẫu thân phong ấn năng lực.Đứng dưới chân núi nhìn lên một mảng sương mù dày đặc, Long Tử Nguyệt ôm U Minh Lang Vương đánh liều cùng nhau tiến vào kết giới. Nhưng không hiểu làm sao, U Minh Lang Vương vừa chạm vào màng kết giới thì bắn ngược trở ra, thân thể nó nặng nề tiếp xúc thân mật với đất mẹ.U Minh Lang Vương còn chưa kịp hiểu ra lý do vì sao nó lại bị đụng cho văng xa đến vậy, phải biết sức mạnh của nó bản thân Long Tử Nguyệt là một Thuần huyết Huyết tộc khi chiến đấu với nó, muốn ném nó đi cũng không phải dễ dàng. Thậm chí da lông của U Minh Lang Vương còn cứng cáp, tuyệt không thua gì giáp sắt mà con người chế tạo ra cho các binh lính mặc mỗi khi có chiến loạn, có khi còn dày và rắn chắc hơn nữa.
Đi dạo vài vòng trong cung, Long Tử Nguyệt chợt thấy A Phúc với ánh mắt đầy căm phẫn cùng lo lắng bắn thẳng vào người nàng. Đáy lòng Long Tử Nguyệt không hiểu vì sao y lại nhìn mình như vậy, nàng tò mò cất giọng hỏi: "Ngươi đây là lại làm sao?".
A Phúc tức giận chỉ tay thẳng hướng mặt Long Tử Nguyệt lạnh giọng quát: "Tuyết Vô Phong không nói một lời nào đã ra tay bắt Nhiếp chính vương đi. Còn nhắn với ta bảo ngươi đến gặp hắn thì hắn mới tha mạng cho chủ tử. Ngươi nói sẽ bảo vệ chủ tử, vậy mà chủ tử đã bị "ca ca" của ngươi bắt đi, ngươi còn có tâm trạng ra đây ngồi hóng mát. Cái đồ nữ nhân không tim không phổi như ngươi....".
Long Tử Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến Vô Phong lại có thể hiên ngang ra tay bắt Hạ Tử Lân ngay trên Nguyệt Lan quốc, hoàn toàn không để ý tới việc sẽ dẫn đến loạn lạc chiến tranh của hai quốc. Nhưng rõ ràng ban nãy cả hai đều nói chuyện cực kỳ hợp ý nhau mà?
Long Tử Nguyệt lạnh giọng hỏi: " Vô Phong hẹn gặp ta ở đâu?". A Phúc gằn giọng nói: "Hắn nói ở nơi mà chỉ có ngươi mới có thể đi vào.". Long Tử Nguyệt chợt đứng dậy bước đi thì bị A Phúc túm chặt cổ tay nàng lại gặng hỏi: "Nơi đó rốt cuộc là ở đâu? Ta muốn ngươi phải đưa ta đi theo. Chủ tử sống ta sống, người chết ta cũng...", câu nói còn chưa dứt thì A Phúc đột nhiên ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự vì bị Long Tử Nguyệt dụng Ngự Huyết lên người.
Long Tử Nguyệt một mạch chạy đến cánh đồng bị bỏ hoang, U Minh Lang Vương cảm nhận được tâm tình nàng thay đổi, nó nhanh chóng tự họp cùng một nơi với nàng, U Minh Lang Vương hóa thành con sói to lớn rồi chở nàng trên lưng phóng như bay về Vũ Vương đỉnh - nơi ở từ nhỏ của A Tình khi bị mẫu thân phong ấn năng lực.
Đứng dưới chân núi nhìn lên một mảng sương mù dày đặc, Long Tử Nguyệt ôm U Minh Lang Vương đánh liều cùng nhau tiến vào kết giới. Nhưng không hiểu làm sao, U Minh Lang Vương vừa chạm vào màng kết giới thì bắn ngược trở ra, thân thể nó nặng nề tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
U Minh Lang Vương còn chưa kịp hiểu ra lý do vì sao nó lại bị đụng cho văng xa đến vậy, phải biết sức mạnh của nó bản thân Long Tử Nguyệt là một Thuần huyết Huyết tộc khi chiến đấu với nó, muốn ném nó đi cũng không phải dễ dàng. Thậm chí da lông của U Minh Lang Vương còn cứng cáp, tuyệt không thua gì giáp sắt mà con người chế tạo ra cho các binh lính mặc mỗi khi có chiến loạn, có khi còn dày và rắn chắc hơn nữa.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Đi dạo vài vòng trong cung, Long Tử Nguyệt chợt thấy A Phúc với ánh mắt đầy căm phẫn cùng lo lắng bắn thẳng vào người nàng. Đáy lòng Long Tử Nguyệt không hiểu vì sao y lại nhìn mình như vậy, nàng tò mò cất giọng hỏi: "Ngươi đây là lại làm sao?".A Phúc tức giận chỉ tay thẳng hướng mặt Long Tử Nguyệt lạnh giọng quát: "Tuyết Vô Phong không nói một lời nào đã ra tay bắt Nhiếp chính vương đi. Còn nhắn với ta bảo ngươi đến gặp hắn thì hắn mới tha mạng cho chủ tử. Ngươi nói sẽ bảo vệ chủ tử, vậy mà chủ tử đã bị "ca ca" của ngươi bắt đi, ngươi còn có tâm trạng ra đây ngồi hóng mát. Cái đồ nữ nhân không tim không phổi như ngươi....".Long Tử Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến Vô Phong lại có thể hiên ngang ra tay bắt Hạ Tử Lân ngay trên Nguyệt Lan quốc, hoàn toàn không để ý tới việc sẽ dẫn đến loạn lạc chiến tranh của hai quốc. Nhưng rõ ràng ban nãy cả hai đều nói chuyện cực kỳ hợp ý nhau mà?Long Tử Nguyệt lạnh giọng hỏi: " Vô Phong hẹn gặp ta ở đâu?". A Phúc gằn giọng nói: "Hắn nói ở nơi mà chỉ có ngươi mới có thể đi vào.". Long Tử Nguyệt chợt đứng dậy bước đi thì bị A Phúc túm chặt cổ tay nàng lại gặng hỏi: "Nơi đó rốt cuộc là ở đâu? Ta muốn ngươi phải đưa ta đi theo. Chủ tử sống ta sống, người chết ta cũng...", câu nói còn chưa dứt thì A Phúc đột nhiên ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự vì bị Long Tử Nguyệt dụng Ngự Huyết lên người.Long Tử Nguyệt một mạch chạy đến cánh đồng bị bỏ hoang, U Minh Lang Vương cảm nhận được tâm tình nàng thay đổi, nó nhanh chóng tự họp cùng một nơi với nàng, U Minh Lang Vương hóa thành con sói to lớn rồi chở nàng trên lưng phóng như bay về Vũ Vương đỉnh - nơi ở từ nhỏ của A Tình khi bị mẫu thân phong ấn năng lực.Đứng dưới chân núi nhìn lên một mảng sương mù dày đặc, Long Tử Nguyệt ôm U Minh Lang Vương đánh liều cùng nhau tiến vào kết giới. Nhưng không hiểu làm sao, U Minh Lang Vương vừa chạm vào màng kết giới thì bắn ngược trở ra, thân thể nó nặng nề tiếp xúc thân mật với đất mẹ.U Minh Lang Vương còn chưa kịp hiểu ra lý do vì sao nó lại bị đụng cho văng xa đến vậy, phải biết sức mạnh của nó bản thân Long Tử Nguyệt là một Thuần huyết Huyết tộc khi chiến đấu với nó, muốn ném nó đi cũng không phải dễ dàng. Thậm chí da lông của U Minh Lang Vương còn cứng cáp, tuyệt không thua gì giáp sắt mà con người chế tạo ra cho các binh lính mặc mỗi khi có chiến loạn, có khi còn dày và rắn chắc hơn nữa.