Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 206
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Long Ám nhàn nhạt thi lễ với những vị vai vế lớn hơn cậu với thái độ đúng mực, không ai có thể bắt bẻ cậu được. Vương Chiêu Lâm khẽ hé đôi mắt già nua đầy mệt mỏi nhìn Long Ám, cánh tay lão vô lực không nhấc nổi đành khó khăn cất lời: "Ám nhi.... Lại gần đây một chút."."Vâng!" Long Ám bình tĩnh bước tới cạnh giường Vương Chiêu Lâm dưới ánh mắt đầy ghen ghét của những kẻ kia, tư thái không hề thuộc về một đứa trẻ hơn 10 tuổi như cậu. Thấy Long Ám ngoan ngoãn, thông minh lại tôn trọng trưởng bối, lễ nghĩa cấp bậc chu toàn, trong lòng Vương Chiêu Lâm vô cùng an tâm khi giao lại toàn bộ sản nghiệp cho cậu quản lý.Vương Chiêu Lâm mệt mỏi cất lời: "Khi ta trạc tuổi Ám nhi, cái tuổi chỉ biết chơi đùa cùng những hài tử cùng lứa, vì miếng ăn phải lăn lộn khắp nơi. Có thể gây dựng nên một cơ ngơi này chắc chắn các người không thể hiểu được ta đã cực khổ như thế nào.".Khép nhẹ đôi mắt mệt mỏi, vẩn đục lại Vương Chiêu Lâm nói tiếp: "Thời gian vừa qua năng lực của Ám nhi khiến ta vô cùng mãn nguyện, thiết nghĩ cả đời này vất vả tạo dựng đến lúc chết đi không có người kế nghiệp. Ở cái thời khắc gần đất xa trời rốt thì tìm thấy Ám nhi, ta rốt cuộc cũng yên lòng mà ra đi, giao lại toàn bộ Vương gia cho Ám nhi trông coi.".Vương Tú Linh là kẻ đầu tiên lên tiếng phản bác, ả ta nhanh chóng quỳ xuống ngay khi nghe Vương Chiêu Lâm nói sẽ giao toàn bộ sản nghiệp cho Long Ám: "Gia gia, tuyệt đối không thể! Long Ám mang họ Long, không đủ tư cách đảm nhiệm vai trò gia chủ của họ Vương được. Còn có lai lịch bất minh của Long Tử Nguyệt, Linh nhi van cầu người đừng giao sản nghiệp cho một tên dã chủng.".Vương Chiêu Lâm nghe Vương Chiêu Lâm mắng nhiếc Long Ám, hô hấp trở nên dồn dập ho khan không ngừng, Long Ám đứng ngay bên cạnh nhanh chóng dùng sức đỡ lão dậy, thay lão vuốt nhẹ lồng ngực hòng nhuận khí. Bình ổn lại hơi thở, Vương Chiêu Lâm cất giọng tràn đầy tức giận: "Ám nhi là dã chủng? Vậy đứa nghịch tử nghịch tôn Hoài An kia của ngươi cũng là dã chủng...".Chưa dứt câu Vương Chiêu Lâm lại ho khan liên tục, Long Ám lên tiếng: "Tằng tổ phụ, Ám nhi biết người xem trọng Ám nhi, nhưng dù sao Ám nhi mang họ Long danh bất chính ngôn bất thuận. Ám nhi không thể chỉ vì làm người vui lòng thừa kế sản nghiệp mà thay tên đổi họ, Long ca ca có ơn với Ám nhi cả đời Ám nhi trả không hết, Ám nhi hy vọng người hiểu nỗi khổ....".
Long Ám nhàn nhạt thi lễ với những vị vai vế lớn hơn cậu với thái độ đúng mực, không ai có thể bắt bẻ cậu được. Vương Chiêu Lâm khẽ hé đôi mắt già nua đầy mệt mỏi nhìn Long Ám, cánh tay lão vô lực không nhấc nổi đành khó khăn cất lời: "Ám nhi.... Lại gần đây một chút.".
"Vâng!" Long Ám bình tĩnh bước tới cạnh giường Vương Chiêu Lâm dưới ánh mắt đầy ghen ghét của những kẻ kia, tư thái không hề thuộc về một đứa trẻ hơn 10 tuổi như cậu. Thấy Long Ám ngoan ngoãn, thông minh lại tôn trọng trưởng bối, lễ nghĩa cấp bậc chu toàn, trong lòng Vương Chiêu Lâm vô cùng an tâm khi giao lại toàn bộ sản nghiệp cho cậu quản lý.
Vương Chiêu Lâm mệt mỏi cất lời: "Khi ta trạc tuổi Ám nhi, cái tuổi chỉ biết chơi đùa cùng những hài tử cùng lứa, vì miếng ăn phải lăn lộn khắp nơi. Có thể gây dựng nên một cơ ngơi này chắc chắn các người không thể hiểu được ta đã cực khổ như thế nào.".
Khép nhẹ đôi mắt mệt mỏi, vẩn đục lại Vương Chiêu Lâm nói tiếp: "Thời gian vừa qua năng lực của Ám nhi khiến ta vô cùng mãn nguyện, thiết nghĩ cả đời này vất vả tạo dựng đến lúc chết đi không có người kế nghiệp. Ở cái thời khắc gần đất xa trời rốt thì tìm thấy Ám nhi, ta rốt cuộc cũng yên lòng mà ra đi, giao lại toàn bộ Vương gia cho Ám nhi trông coi.".
Vương Tú Linh là kẻ đầu tiên lên tiếng phản bác, ả ta nhanh chóng quỳ xuống ngay khi nghe Vương Chiêu Lâm nói sẽ giao toàn bộ sản nghiệp cho Long Ám: "Gia gia, tuyệt đối không thể! Long Ám mang họ Long, không đủ tư cách đảm nhiệm vai trò gia chủ của họ Vương được. Còn có lai lịch bất minh của Long Tử Nguyệt, Linh nhi van cầu người đừng giao sản nghiệp cho một tên dã chủng.".
Vương Chiêu Lâm nghe Vương Chiêu Lâm mắng nhiếc Long Ám, hô hấp trở nên dồn dập ho khan không ngừng, Long Ám đứng ngay bên cạnh nhanh chóng dùng sức đỡ lão dậy, thay lão vuốt nhẹ lồng ngực hòng nhuận khí. Bình ổn lại hơi thở, Vương Chiêu Lâm cất giọng tràn đầy tức giận: "Ám nhi là dã chủng? Vậy đứa nghịch tử nghịch tôn Hoài An kia của ngươi cũng là dã chủng...".
Chưa dứt câu Vương Chiêu Lâm lại ho khan liên tục, Long Ám lên tiếng: "Tằng tổ phụ, Ám nhi biết người xem trọng Ám nhi, nhưng dù sao Ám nhi mang họ Long danh bất chính ngôn bất thuận. Ám nhi không thể chỉ vì làm người vui lòng thừa kế sản nghiệp mà thay tên đổi họ, Long ca ca có ơn với Ám nhi cả đời Ám nhi trả không hết, Ám nhi hy vọng người hiểu nỗi khổ....".
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Long Ám nhàn nhạt thi lễ với những vị vai vế lớn hơn cậu với thái độ đúng mực, không ai có thể bắt bẻ cậu được. Vương Chiêu Lâm khẽ hé đôi mắt già nua đầy mệt mỏi nhìn Long Ám, cánh tay lão vô lực không nhấc nổi đành khó khăn cất lời: "Ám nhi.... Lại gần đây một chút."."Vâng!" Long Ám bình tĩnh bước tới cạnh giường Vương Chiêu Lâm dưới ánh mắt đầy ghen ghét của những kẻ kia, tư thái không hề thuộc về một đứa trẻ hơn 10 tuổi như cậu. Thấy Long Ám ngoan ngoãn, thông minh lại tôn trọng trưởng bối, lễ nghĩa cấp bậc chu toàn, trong lòng Vương Chiêu Lâm vô cùng an tâm khi giao lại toàn bộ sản nghiệp cho cậu quản lý.Vương Chiêu Lâm mệt mỏi cất lời: "Khi ta trạc tuổi Ám nhi, cái tuổi chỉ biết chơi đùa cùng những hài tử cùng lứa, vì miếng ăn phải lăn lộn khắp nơi. Có thể gây dựng nên một cơ ngơi này chắc chắn các người không thể hiểu được ta đã cực khổ như thế nào.".Khép nhẹ đôi mắt mệt mỏi, vẩn đục lại Vương Chiêu Lâm nói tiếp: "Thời gian vừa qua năng lực của Ám nhi khiến ta vô cùng mãn nguyện, thiết nghĩ cả đời này vất vả tạo dựng đến lúc chết đi không có người kế nghiệp. Ở cái thời khắc gần đất xa trời rốt thì tìm thấy Ám nhi, ta rốt cuộc cũng yên lòng mà ra đi, giao lại toàn bộ Vương gia cho Ám nhi trông coi.".Vương Tú Linh là kẻ đầu tiên lên tiếng phản bác, ả ta nhanh chóng quỳ xuống ngay khi nghe Vương Chiêu Lâm nói sẽ giao toàn bộ sản nghiệp cho Long Ám: "Gia gia, tuyệt đối không thể! Long Ám mang họ Long, không đủ tư cách đảm nhiệm vai trò gia chủ của họ Vương được. Còn có lai lịch bất minh của Long Tử Nguyệt, Linh nhi van cầu người đừng giao sản nghiệp cho một tên dã chủng.".Vương Chiêu Lâm nghe Vương Chiêu Lâm mắng nhiếc Long Ám, hô hấp trở nên dồn dập ho khan không ngừng, Long Ám đứng ngay bên cạnh nhanh chóng dùng sức đỡ lão dậy, thay lão vuốt nhẹ lồng ngực hòng nhuận khí. Bình ổn lại hơi thở, Vương Chiêu Lâm cất giọng tràn đầy tức giận: "Ám nhi là dã chủng? Vậy đứa nghịch tử nghịch tôn Hoài An kia của ngươi cũng là dã chủng...".Chưa dứt câu Vương Chiêu Lâm lại ho khan liên tục, Long Ám lên tiếng: "Tằng tổ phụ, Ám nhi biết người xem trọng Ám nhi, nhưng dù sao Ám nhi mang họ Long danh bất chính ngôn bất thuận. Ám nhi không thể chỉ vì làm người vui lòng thừa kế sản nghiệp mà thay tên đổi họ, Long ca ca có ơn với Ám nhi cả đời Ám nhi trả không hết, Ám nhi hy vọng người hiểu nỗi khổ....".