Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 208
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Nhưng mà Vương Hoài An còn chưa kịp cất lời thì nghe Long Ám nói: "Hoài An, bớt xàm ngôn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của tằng tổ phụ đi, nếu ngươi muốn ở đây tranh cãi về việc ta tiếp nhận sản nghiệp của họ Vương này, chi bằng Long Ám đồng ý tỷ thí, nếu có ai trong Vương phủ này thắng được ta, lập tức ta sẽ ly khai khỏi thành, không bao giờ quay lại đây nữa.".Vương Hoài An hiển nhiên không ngờ rằng Long Ám lại nảy ra ý tưởng này, trong lòng vui mừng vô cùng. Tuy nhiên Vương An Duy thì không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, tên nhóc kia đã dám nói ra ắt hẳn nó đã nắm chắc kết quả mọi việc.Long Ám khom người thi lễ với Vương Chiêu Lâm đang mệt mỏi nằm trên giường rồi cáo lui ra ngoài, trả lại khoảng không yên tĩnh cho lão nghĩ ngơi. Trước khi rời đi, Long Ám có khẽ nói nhỏ vào tai Vương Chiêu Lâm: "Người yên tâm, Ám nhi nhất định sẽ không cô phụ sự tin tưởng người dành cho Ám nhi.".Đoàn người sau khi rời khỏi sương phòng của Vương Chiêu Lâm thì hướng về đại sảnh, mỗi người đều chất chứa tâm tư muốn chiếm đoạt gia sản từ tay của Long Ám. Long Ám vẫn là người tiến vào đại sảnh sau cùng, tầm mắt cậu đảo một vòng toàn bộ các vị có mặt tại đây.Có những kẻ hầu như Long Ám chưa từng thấy bóng dáng trong suốt quãng thời gian cậu sống tại Vương phủ, mãi đến tận khi nghe tin bệnh tình Vương Chiêu Lâm chuyển biến ngày một xấu đi thì mới lộ diện ở sương phòng lão.Long Ám thấy mọi người đã an vị thì cất lời: "Cuộc tỷ thí sẽ chia làm ba trận, Long Ám chấp nhận mọi thử thách liên quan đến việc kinh thương của dòng họ Vương của các vị đây, các vị có thể cử ra bất kỳ ai hoặc ngay cả chính các vị để so tài với Long Ám ta. Nếu ai thắng được hai trận thì chính là kẻ có năng lực trông coi sản nghiệp mà tằng tổ phụ đã gầy dựng. Không biết ý kiến các vị như thế nào?".Bọn họ nhìn nhau một lúc rồi gật đầu tán thành, nhánh nhỏ bên kia có người không kiên nhẫn đứng dậy bước tới đối diện với Long Ám nói: "Ta muốn so tài với ngươi.". Long Ám hơi nghiêng người về phía trước: "Không biết biểu ca muốn so gì với đệ?".Mặc dù vai vế là biểu ca nhưng Vương Bác Tâm tuổi cũng đã quá tứ tuần, nhưng hắn đành phải ném đi mặt mũi của mình, đi so tài một tên nhóc khác họ chỉ mới hơn mười tuổi. Luận về tuổi tác thì Long Ám có khi còn gọi Vương Bác Tâm bằng gia gia cũng nên.
Nhưng mà Vương Hoài An còn chưa kịp cất lời thì nghe Long Ám nói: "Hoài An, bớt xàm ngôn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của tằng tổ phụ đi, nếu ngươi muốn ở đây tranh cãi về việc ta tiếp nhận sản nghiệp của họ Vương này, chi bằng Long Ám đồng ý tỷ thí, nếu có ai trong Vương phủ này thắng được ta, lập tức ta sẽ ly khai khỏi thành, không bao giờ quay lại đây nữa.".
Vương Hoài An hiển nhiên không ngờ rằng Long Ám lại nảy ra ý tưởng này, trong lòng vui mừng vô cùng. Tuy nhiên Vương An Duy thì không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, tên nhóc kia đã dám nói ra ắt hẳn nó đã nắm chắc kết quả mọi việc.
Long Ám khom người thi lễ với Vương Chiêu Lâm đang mệt mỏi nằm trên giường rồi cáo lui ra ngoài, trả lại khoảng không yên tĩnh cho lão nghĩ ngơi. Trước khi rời đi, Long Ám có khẽ nói nhỏ vào tai Vương Chiêu Lâm: "Người yên tâm, Ám nhi nhất định sẽ không cô phụ sự tin tưởng người dành cho Ám nhi.".
Đoàn người sau khi rời khỏi sương phòng của Vương Chiêu Lâm thì hướng về đại sảnh, mỗi người đều chất chứa tâm tư muốn chiếm đoạt gia sản từ tay của Long Ám. Long Ám vẫn là người tiến vào đại sảnh sau cùng, tầm mắt cậu đảo một vòng toàn bộ các vị có mặt tại đây.
Có những kẻ hầu như Long Ám chưa từng thấy bóng dáng trong suốt quãng thời gian cậu sống tại Vương phủ, mãi đến tận khi nghe tin bệnh tình Vương Chiêu Lâm chuyển biến ngày một xấu đi thì mới lộ diện ở sương phòng lão.
Long Ám thấy mọi người đã an vị thì cất lời: "Cuộc tỷ thí sẽ chia làm ba trận, Long Ám chấp nhận mọi thử thách liên quan đến việc kinh thương của dòng họ Vương của các vị đây, các vị có thể cử ra bất kỳ ai hoặc ngay cả chính các vị để so tài với Long Ám ta. Nếu ai thắng được hai trận thì chính là kẻ có năng lực trông coi sản nghiệp mà tằng tổ phụ đã gầy dựng. Không biết ý kiến các vị như thế nào?".
Bọn họ nhìn nhau một lúc rồi gật đầu tán thành, nhánh nhỏ bên kia có người không kiên nhẫn đứng dậy bước tới đối diện với Long Ám nói: "Ta muốn so tài với ngươi.". Long Ám hơi nghiêng người về phía trước: "Không biết biểu ca muốn so gì với đệ?".
Mặc dù vai vế là biểu ca nhưng Vương Bác Tâm tuổi cũng đã quá tứ tuần, nhưng hắn đành phải ném đi mặt mũi của mình, đi so tài một tên nhóc khác họ chỉ mới hơn mười tuổi. Luận về tuổi tác thì Long Ám có khi còn gọi Vương Bác Tâm bằng gia gia cũng nên.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Nhưng mà Vương Hoài An còn chưa kịp cất lời thì nghe Long Ám nói: "Hoài An, bớt xàm ngôn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của tằng tổ phụ đi, nếu ngươi muốn ở đây tranh cãi về việc ta tiếp nhận sản nghiệp của họ Vương này, chi bằng Long Ám đồng ý tỷ thí, nếu có ai trong Vương phủ này thắng được ta, lập tức ta sẽ ly khai khỏi thành, không bao giờ quay lại đây nữa.".Vương Hoài An hiển nhiên không ngờ rằng Long Ám lại nảy ra ý tưởng này, trong lòng vui mừng vô cùng. Tuy nhiên Vương An Duy thì không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, tên nhóc kia đã dám nói ra ắt hẳn nó đã nắm chắc kết quả mọi việc.Long Ám khom người thi lễ với Vương Chiêu Lâm đang mệt mỏi nằm trên giường rồi cáo lui ra ngoài, trả lại khoảng không yên tĩnh cho lão nghĩ ngơi. Trước khi rời đi, Long Ám có khẽ nói nhỏ vào tai Vương Chiêu Lâm: "Người yên tâm, Ám nhi nhất định sẽ không cô phụ sự tin tưởng người dành cho Ám nhi.".Đoàn người sau khi rời khỏi sương phòng của Vương Chiêu Lâm thì hướng về đại sảnh, mỗi người đều chất chứa tâm tư muốn chiếm đoạt gia sản từ tay của Long Ám. Long Ám vẫn là người tiến vào đại sảnh sau cùng, tầm mắt cậu đảo một vòng toàn bộ các vị có mặt tại đây.Có những kẻ hầu như Long Ám chưa từng thấy bóng dáng trong suốt quãng thời gian cậu sống tại Vương phủ, mãi đến tận khi nghe tin bệnh tình Vương Chiêu Lâm chuyển biến ngày một xấu đi thì mới lộ diện ở sương phòng lão.Long Ám thấy mọi người đã an vị thì cất lời: "Cuộc tỷ thí sẽ chia làm ba trận, Long Ám chấp nhận mọi thử thách liên quan đến việc kinh thương của dòng họ Vương của các vị đây, các vị có thể cử ra bất kỳ ai hoặc ngay cả chính các vị để so tài với Long Ám ta. Nếu ai thắng được hai trận thì chính là kẻ có năng lực trông coi sản nghiệp mà tằng tổ phụ đã gầy dựng. Không biết ý kiến các vị như thế nào?".Bọn họ nhìn nhau một lúc rồi gật đầu tán thành, nhánh nhỏ bên kia có người không kiên nhẫn đứng dậy bước tới đối diện với Long Ám nói: "Ta muốn so tài với ngươi.". Long Ám hơi nghiêng người về phía trước: "Không biết biểu ca muốn so gì với đệ?".Mặc dù vai vế là biểu ca nhưng Vương Bác Tâm tuổi cũng đã quá tứ tuần, nhưng hắn đành phải ném đi mặt mũi của mình, đi so tài một tên nhóc khác họ chỉ mới hơn mười tuổi. Luận về tuổi tác thì Long Ám có khi còn gọi Vương Bác Tâm bằng gia gia cũng nên.