Tác giả:

Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…

Chương 219

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Lương Minh Hồ gật đầu một cái rồi nói câu nói thật lòng của hắn: "Quả thật bản quan đang thắc mắc việc này, nếu tiểu công tử không tiện nói bản quan cũng không hỏi nữa.". Long Ám giả vờ khó xử, tầm mắt nhìn về Lương Đông Nhạc chần chừ một lúc, âm thanh hơi ngập ngừng: "Vẫn là không nên đem chuyện riêng của Nhiếp chính vương ra để thảo luận được, mong Lương đại nhân thứ lỗi.".Lời nói mập mờ càng khơi dậy sự hiếu kỳ từ Lương Đông Nhạc, tuy nhiên phụ thân không hỏi tới, nàng cũng không tiện khai khẩu. Long Ám thật ra không dự tính sẽ viết thư phản hồi gì cho Hạ Tử Lân cả, chỉ muốn mượn cớ giữ chân Lương Minh Hồ lại một lúc mà thôi.Long Ám không giấu diếm nói: "Thật ra bản thiếu chỉ muốn Lương đại nhân ghé thăm hoa viên thưởng chung trà, còn về thư hồi âm cho Nhiếp chính vương có lẽ không cần thiết lắm, tin chắc Nhiếp chính vương cũng không làm khó đại nhân. Ban nãy Lương tiểu thư có xen vào việc Vương phủ, vẫn mong tiểu thư bớt quản chuyện bao đồng lại.".Tầm nhìn Long Ám hướng tới tàn cây cổ thụ bên trái đình viện, bình thản lên tiếng: "Chẳng phải vẫn luôn theo dõi bản thiếu sao? Hiện thân đi, bản thiếu có lời muốn các ngươi chuyển đến cho Hạ Tử Lân.". Lương Minh Hồ lẫn Lương Đông Nhạc hoàn toàn bất ngờ, Long Ám có thể ngang nhiên gọi thẳng tên húy của Nhiếp chính vương?Riêng Lương Đông Nhạc tự phụ võ công cao cường, nhưng lại không phát hiện có hơi thở của ai ngoài ba người: phụ thân, Long Ám và nàng. Vừa nghe Long Ám gọi bâng quơ Lương Đông Nhạc cẩn thận kiểm tra, vẫn không nhận ra là có tất cả bao nhiêu ám vệ đang ẩn nấp, trong lòng run sợ không thôi.Lương Đông Nhạc nhìn sang Long Ám - tiểu hài tử chỉ mới khoảng mười tuổi hơn, vẻ ngoài yếu ớt hư nhược đã đánh lừa nàng lúc tỷ thí với Vương Bác Tâm, khi đó nàng cứ ngỡ Long Ám tuột tay khiến thanh chủy thủ lao thẳng về mi tâm của Vương Bác Tâm, hóa ra cậu thật sự cố ý làm vậy. Đang chìm đắm trong dòng hồi ức, bên tai Lương Đông Nhạc lại nghe Long Ám nói: "Không cần hiện thân hết, bản thiếu chỉ muốn gặp đầu lĩnh ám ám vệ các ngươi mà thôi.".Vô thanh vô tức một bóng đen xuất hiện trong khuôn viên đình viện, hướng Long Ám vòng tay xem như chào hỏi, giọng trẻ con cậu cất lên: "Nhờ ngươi nhắn với chủ tử Hạ Tử Lân của ngươi rằng nếu dám khinh bạc người thân duy nhất của bản thiếu, bản thiếu nhất định sẽ đòi hắn cả vốn lẫn lãi. Bản thiếu căn bản không quan tâm kẻ đó là hoàng đế hay Nhiếp chính vương gì đâu!".

Lương Minh Hồ gật đầu một cái rồi nói câu nói thật lòng của hắn: "Quả thật bản quan đang thắc mắc việc này, nếu tiểu công tử không tiện nói bản quan cũng không hỏi nữa.". Long Ám giả vờ khó xử, tầm mắt nhìn về Lương Đông Nhạc chần chừ một lúc, âm thanh hơi ngập ngừng: "Vẫn là không nên đem chuyện riêng của Nhiếp chính vương ra để thảo luận được, mong Lương đại nhân thứ lỗi.".

Lời nói mập mờ càng khơi dậy sự hiếu kỳ từ Lương Đông Nhạc, tuy nhiên phụ thân không hỏi tới, nàng cũng không tiện khai khẩu. Long Ám thật ra không dự tính sẽ viết thư phản hồi gì cho Hạ Tử Lân cả, chỉ muốn mượn cớ giữ chân Lương Minh Hồ lại một lúc mà thôi.

Long Ám không giấu diếm nói: "Thật ra bản thiếu chỉ muốn Lương đại nhân ghé thăm hoa viên thưởng chung trà, còn về thư hồi âm cho Nhiếp chính vương có lẽ không cần thiết lắm, tin chắc Nhiếp chính vương cũng không làm khó đại nhân. Ban nãy Lương tiểu thư có xen vào việc Vương phủ, vẫn mong tiểu thư bớt quản chuyện bao đồng lại.".

Tầm nhìn Long Ám hướng tới tàn cây cổ thụ bên trái đình viện, bình thản lên tiếng: "Chẳng phải vẫn luôn theo dõi bản thiếu sao? Hiện thân đi, bản thiếu có lời muốn các ngươi chuyển đến cho Hạ Tử Lân.". Lương Minh Hồ lẫn Lương Đông Nhạc hoàn toàn bất ngờ, Long Ám có thể ngang nhiên gọi thẳng tên húy của Nhiếp chính vương?

Riêng Lương Đông Nhạc tự phụ võ công cao cường, nhưng lại không phát hiện có hơi thở của ai ngoài ba người: phụ thân, Long Ám và nàng. Vừa nghe Long Ám gọi bâng quơ Lương Đông Nhạc cẩn thận kiểm tra, vẫn không nhận ra là có tất cả bao nhiêu ám vệ đang ẩn nấp, trong lòng run sợ không thôi.

Lương Đông Nhạc nhìn sang Long Ám - tiểu hài tử chỉ mới khoảng mười tuổi hơn, vẻ ngoài yếu ớt hư nhược đã đánh lừa nàng lúc tỷ thí với Vương Bác Tâm, khi đó nàng cứ ngỡ Long Ám tuột tay khiến thanh chủy thủ lao thẳng về mi tâm của Vương Bác Tâm, hóa ra cậu thật sự cố ý làm vậy. Đang chìm đắm trong dòng hồi ức, bên tai Lương Đông Nhạc lại nghe Long Ám nói: "Không cần hiện thân hết, bản thiếu chỉ muốn gặp đầu lĩnh ám ám vệ các ngươi mà thôi.".

Vô thanh vô tức một bóng đen xuất hiện trong khuôn viên đình viện, hướng Long Ám vòng tay xem như chào hỏi, giọng trẻ con cậu cất lên: "Nhờ ngươi nhắn với chủ tử Hạ Tử Lân của ngươi rằng nếu dám khinh bạc người thân duy nhất của bản thiếu, bản thiếu nhất định sẽ đòi hắn cả vốn lẫn lãi. Bản thiếu căn bản không quan tâm kẻ đó là hoàng đế hay Nhiếp chính vương gì đâu!".

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Lương Minh Hồ gật đầu một cái rồi nói câu nói thật lòng của hắn: "Quả thật bản quan đang thắc mắc việc này, nếu tiểu công tử không tiện nói bản quan cũng không hỏi nữa.". Long Ám giả vờ khó xử, tầm mắt nhìn về Lương Đông Nhạc chần chừ một lúc, âm thanh hơi ngập ngừng: "Vẫn là không nên đem chuyện riêng của Nhiếp chính vương ra để thảo luận được, mong Lương đại nhân thứ lỗi.".Lời nói mập mờ càng khơi dậy sự hiếu kỳ từ Lương Đông Nhạc, tuy nhiên phụ thân không hỏi tới, nàng cũng không tiện khai khẩu. Long Ám thật ra không dự tính sẽ viết thư phản hồi gì cho Hạ Tử Lân cả, chỉ muốn mượn cớ giữ chân Lương Minh Hồ lại một lúc mà thôi.Long Ám không giấu diếm nói: "Thật ra bản thiếu chỉ muốn Lương đại nhân ghé thăm hoa viên thưởng chung trà, còn về thư hồi âm cho Nhiếp chính vương có lẽ không cần thiết lắm, tin chắc Nhiếp chính vương cũng không làm khó đại nhân. Ban nãy Lương tiểu thư có xen vào việc Vương phủ, vẫn mong tiểu thư bớt quản chuyện bao đồng lại.".Tầm nhìn Long Ám hướng tới tàn cây cổ thụ bên trái đình viện, bình thản lên tiếng: "Chẳng phải vẫn luôn theo dõi bản thiếu sao? Hiện thân đi, bản thiếu có lời muốn các ngươi chuyển đến cho Hạ Tử Lân.". Lương Minh Hồ lẫn Lương Đông Nhạc hoàn toàn bất ngờ, Long Ám có thể ngang nhiên gọi thẳng tên húy của Nhiếp chính vương?Riêng Lương Đông Nhạc tự phụ võ công cao cường, nhưng lại không phát hiện có hơi thở của ai ngoài ba người: phụ thân, Long Ám và nàng. Vừa nghe Long Ám gọi bâng quơ Lương Đông Nhạc cẩn thận kiểm tra, vẫn không nhận ra là có tất cả bao nhiêu ám vệ đang ẩn nấp, trong lòng run sợ không thôi.Lương Đông Nhạc nhìn sang Long Ám - tiểu hài tử chỉ mới khoảng mười tuổi hơn, vẻ ngoài yếu ớt hư nhược đã đánh lừa nàng lúc tỷ thí với Vương Bác Tâm, khi đó nàng cứ ngỡ Long Ám tuột tay khiến thanh chủy thủ lao thẳng về mi tâm của Vương Bác Tâm, hóa ra cậu thật sự cố ý làm vậy. Đang chìm đắm trong dòng hồi ức, bên tai Lương Đông Nhạc lại nghe Long Ám nói: "Không cần hiện thân hết, bản thiếu chỉ muốn gặp đầu lĩnh ám ám vệ các ngươi mà thôi.".Vô thanh vô tức một bóng đen xuất hiện trong khuôn viên đình viện, hướng Long Ám vòng tay xem như chào hỏi, giọng trẻ con cậu cất lên: "Nhờ ngươi nhắn với chủ tử Hạ Tử Lân của ngươi rằng nếu dám khinh bạc người thân duy nhất của bản thiếu, bản thiếu nhất định sẽ đòi hắn cả vốn lẫn lãi. Bản thiếu căn bản không quan tâm kẻ đó là hoàng đế hay Nhiếp chính vương gì đâu!".

Chương 219