Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 230
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Nước đã uống nhưng thủy chung mí mắt Vô Tình vẫn nhắm nghiền, Vô Phong nhìn nữ hài yếu ớt trên giường bệnh thúc thủ vô sách, trong lòng hắn khó chịu nên đành đứng lên rảo bước ra ngoài hít thở một lát. Khi Vô Phong còn đang ngẩn ngơ ngoài hoa viên trong viện, ngón tay Vô Tình khẽ động hàng mi rung rung rồi chợt khai mở.Tầm mắt bất ngờ bị luồng ánh sáng ban ngày chiếu vào làm Vô Tình vội vàng khép đôi mắt to tròn khả ái của nàng lại. Đợi một lúc khi đã quen với nguồn sáng xung quanh, Vô Tình bắt đầu tò mò ngó quanh quất căn phòng, bất quá nàng không nhìn thấy cảnh sắc gian phòng bên ngoài bởi tấm bình ngăn cách, nàng muốn cử động thân thể ngồi dậy nhưng dường như Vô Tình bị thương rất nặng, cả người không còn chút sức lực nào.Vô Phong chợt nghe thấy âm thanh cực nhỏ phát ra bên trong, nhanh chóng dùng tốc độ của Huyết tộc lao vào thì phát hiện Vô Tình đã tỉnh, mắt hạnh tròn xoe đen lúng liếng đang nhìn hắn, miệng nhỏ xinh xắn hơi hé ra lộ hàm răng sữa trắng tinh thẳng tắp.Vô Tình chỉ mới cử động nhẹ đôi chút thì bỗng xuất hiện thêm trong phòng một cái nam nhân, tuy khuôn mặt không phải thuộc dạng yêu nghiệt nhưng rất soái nha, còn có bộ bạch y hắn đang mặc trông thật đẹp. Vô Tình mải mê ngắm Vô Phong, không biết rằng dáng vẻ đáng yêu này của nàng cũng được hắn thu tất cả vào trong đáy mắt.Vô Phong bị Vô Tình nhìn đến cả người mất tự nhiên đành mở miệng nhằm dời đi sự chú ý của nàng: "Muội muội tỉnh rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có đau hay khó chịu ở đâu cứ việc nói cho ca ca biết được không?", vừa nói Vô Phong vừa tiến lại ngồi bên mép giường.Cánh tay Vô Phong ân cần phủ nhẹ lên vầng trán nho nhỏ của Vô Tình kiểm tra nhiệt độ thân nhiệt nàng, Vô Tình cựa mình muốn tránh đi nhưng thủy chung cả người vô lực không nghe theo ý muốn của nàng. Vô Phong mỉm cười trấn an nói: "Không cần hoảng sợ, ca ca sẽ không bao giờ làm tổn thương muội muội đâu.".Vô Tình hơi bất an, giọng nói nữ hài non nớt khe khẽ vang lên: "Ta là muội muội của huynh à? Sao ta không nhớ được gì hết ngay cả tên của ta là gì ta cũng rõ!". Vô Phong y theo những gì mà Trần Sinh và Nhã Yến đã căn dặn, kể sơ qua lai lịch cho Vô Tình nghe.Bản thân nàng gọi là Vô Tình, có phụ mẫu tên Trần Sinh và Nhã Yến, một ca ca tên Vô Phong, cả bốn người đều là Huyết tộc. Nơi ẩn cư tọa lạc tại Vũ Vương đỉnh, được bao quanh bởi vô số tầng tầng lớp lớp kết giới và ngũ hành bát quái trận nhằm tránh khỏi thế sự cùng các thế lực thù địch khác, khuôn viên phòng mà Vô Tình ở phía đông mang tên Hiên Viên viện, có vị trí tốt nhất để ngắm ánh ban mai tuyệt đẹp, bắt đầu một ngày mới khi ánh mặt trời bắt đầu ló dạng.
Nước đã uống nhưng thủy chung mí mắt Vô Tình vẫn nhắm nghiền, Vô Phong nhìn nữ hài yếu ớt trên giường bệnh thúc thủ vô sách, trong lòng hắn khó chịu nên đành đứng lên rảo bước ra ngoài hít thở một lát. Khi Vô Phong còn đang ngẩn ngơ ngoài hoa viên trong viện, ngón tay Vô Tình khẽ động hàng mi rung rung rồi chợt khai mở.
Tầm mắt bất ngờ bị luồng ánh sáng ban ngày chiếu vào làm Vô Tình vội vàng khép đôi mắt to tròn khả ái của nàng lại. Đợi một lúc khi đã quen với nguồn sáng xung quanh, Vô Tình bắt đầu tò mò ngó quanh quất căn phòng, bất quá nàng không nhìn thấy cảnh sắc gian phòng bên ngoài bởi tấm bình ngăn cách, nàng muốn cử động thân thể ngồi dậy nhưng dường như Vô Tình bị thương rất nặng, cả người không còn chút sức lực nào.
Vô Phong chợt nghe thấy âm thanh cực nhỏ phát ra bên trong, nhanh chóng dùng tốc độ của Huyết tộc lao vào thì phát hiện Vô Tình đã tỉnh, mắt hạnh tròn xoe đen lúng liếng đang nhìn hắn, miệng nhỏ xinh xắn hơi hé ra lộ hàm răng sữa trắng tinh thẳng tắp.
Vô Tình chỉ mới cử động nhẹ đôi chút thì bỗng xuất hiện thêm trong phòng một cái nam nhân, tuy khuôn mặt không phải thuộc dạng yêu nghiệt nhưng rất soái nha, còn có bộ bạch y hắn đang mặc trông thật đẹp. Vô Tình mải mê ngắm Vô Phong, không biết rằng dáng vẻ đáng yêu này của nàng cũng được hắn thu tất cả vào trong đáy mắt.
Vô Phong bị Vô Tình nhìn đến cả người mất tự nhiên đành mở miệng nhằm dời đi sự chú ý của nàng: "Muội muội tỉnh rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có đau hay khó chịu ở đâu cứ việc nói cho ca ca biết được không?", vừa nói Vô Phong vừa tiến lại ngồi bên mép giường.
Cánh tay Vô Phong ân cần phủ nhẹ lên vầng trán nho nhỏ của Vô Tình kiểm tra nhiệt độ thân nhiệt nàng, Vô Tình cựa mình muốn tránh đi nhưng thủy chung cả người vô lực không nghe theo ý muốn của nàng. Vô Phong mỉm cười trấn an nói: "Không cần hoảng sợ, ca ca sẽ không bao giờ làm tổn thương muội muội đâu.".
Vô Tình hơi bất an, giọng nói nữ hài non nớt khe khẽ vang lên: "Ta là muội muội của huynh à? Sao ta không nhớ được gì hết ngay cả tên của ta là gì ta cũng rõ!". Vô Phong y theo những gì mà Trần Sinh và Nhã Yến đã căn dặn, kể sơ qua lai lịch cho Vô Tình nghe.
Bản thân nàng gọi là Vô Tình, có phụ mẫu tên Trần Sinh và Nhã Yến, một ca ca tên Vô Phong, cả bốn người đều là Huyết tộc. Nơi ẩn cư tọa lạc tại Vũ Vương đỉnh, được bao quanh bởi vô số tầng tầng lớp lớp kết giới và ngũ hành bát quái trận nhằm tránh khỏi thế sự cùng các thế lực thù địch khác, khuôn viên phòng mà Vô Tình ở phía đông mang tên Hiên Viên viện, có vị trí tốt nhất để ngắm ánh ban mai tuyệt đẹp, bắt đầu một ngày mới khi ánh mặt trời bắt đầu ló dạng.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Nước đã uống nhưng thủy chung mí mắt Vô Tình vẫn nhắm nghiền, Vô Phong nhìn nữ hài yếu ớt trên giường bệnh thúc thủ vô sách, trong lòng hắn khó chịu nên đành đứng lên rảo bước ra ngoài hít thở một lát. Khi Vô Phong còn đang ngẩn ngơ ngoài hoa viên trong viện, ngón tay Vô Tình khẽ động hàng mi rung rung rồi chợt khai mở.Tầm mắt bất ngờ bị luồng ánh sáng ban ngày chiếu vào làm Vô Tình vội vàng khép đôi mắt to tròn khả ái của nàng lại. Đợi một lúc khi đã quen với nguồn sáng xung quanh, Vô Tình bắt đầu tò mò ngó quanh quất căn phòng, bất quá nàng không nhìn thấy cảnh sắc gian phòng bên ngoài bởi tấm bình ngăn cách, nàng muốn cử động thân thể ngồi dậy nhưng dường như Vô Tình bị thương rất nặng, cả người không còn chút sức lực nào.Vô Phong chợt nghe thấy âm thanh cực nhỏ phát ra bên trong, nhanh chóng dùng tốc độ của Huyết tộc lao vào thì phát hiện Vô Tình đã tỉnh, mắt hạnh tròn xoe đen lúng liếng đang nhìn hắn, miệng nhỏ xinh xắn hơi hé ra lộ hàm răng sữa trắng tinh thẳng tắp.Vô Tình chỉ mới cử động nhẹ đôi chút thì bỗng xuất hiện thêm trong phòng một cái nam nhân, tuy khuôn mặt không phải thuộc dạng yêu nghiệt nhưng rất soái nha, còn có bộ bạch y hắn đang mặc trông thật đẹp. Vô Tình mải mê ngắm Vô Phong, không biết rằng dáng vẻ đáng yêu này của nàng cũng được hắn thu tất cả vào trong đáy mắt.Vô Phong bị Vô Tình nhìn đến cả người mất tự nhiên đành mở miệng nhằm dời đi sự chú ý của nàng: "Muội muội tỉnh rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có đau hay khó chịu ở đâu cứ việc nói cho ca ca biết được không?", vừa nói Vô Phong vừa tiến lại ngồi bên mép giường.Cánh tay Vô Phong ân cần phủ nhẹ lên vầng trán nho nhỏ của Vô Tình kiểm tra nhiệt độ thân nhiệt nàng, Vô Tình cựa mình muốn tránh đi nhưng thủy chung cả người vô lực không nghe theo ý muốn của nàng. Vô Phong mỉm cười trấn an nói: "Không cần hoảng sợ, ca ca sẽ không bao giờ làm tổn thương muội muội đâu.".Vô Tình hơi bất an, giọng nói nữ hài non nớt khe khẽ vang lên: "Ta là muội muội của huynh à? Sao ta không nhớ được gì hết ngay cả tên của ta là gì ta cũng rõ!". Vô Phong y theo những gì mà Trần Sinh và Nhã Yến đã căn dặn, kể sơ qua lai lịch cho Vô Tình nghe.Bản thân nàng gọi là Vô Tình, có phụ mẫu tên Trần Sinh và Nhã Yến, một ca ca tên Vô Phong, cả bốn người đều là Huyết tộc. Nơi ẩn cư tọa lạc tại Vũ Vương đỉnh, được bao quanh bởi vô số tầng tầng lớp lớp kết giới và ngũ hành bát quái trận nhằm tránh khỏi thế sự cùng các thế lực thù địch khác, khuôn viên phòng mà Vô Tình ở phía đông mang tên Hiên Viên viện, có vị trí tốt nhất để ngắm ánh ban mai tuyệt đẹp, bắt đầu một ngày mới khi ánh mặt trời bắt đầu ló dạng.